Hạ Nhi chớp động rèm mi, ánh mắt hổ phách ngập nước mở to, vươn tay muốn đẩy Khương Tình, giọng ấm ức hoảng sợ nói:
"Chị muốn làm gì?"
Khương Tình vươn đầu lưỡi liếʍ lên làn da mỏng manh trên cổ Hạ Nhi, thấp giọng cười khẽ nói:
"Rồi em sẽ biết!"
Nói xong ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, đầu ngón tay tinh xảo tuyệt mỹ chậm rãi xé mạnh cổ áo Hạ Nhi, chiếc váy trắng thuần khiết vốn mỏng manh liền vang lên âm thanh bị rách, từng chút một lộ ra cần cổ, bả vai trắng như tuyết, Hạ Nhi trợn tròn mắt, kinh hoảng tột độ đưa tay muốn che lại, hét toáng lên:
"A.."
Nụ hôn mãnh liệt đầy cướp đoạt của Khương Tình liền rơi xuống, che lại kín kẽ đôi môi mọng hồng nhuận, ánh mắt Hạ Nhi mở to, Khương Tình dùng kỹ xảo chặn đầu lưỡi Hạ Nhi, giữ chặt hai cổ tay cô sau người, khiến cô không thể kháng cự, gần như khiến cô thở hết nổi, Khương Tình giống như muốn ăn luôn cô, mυ'ŧ đầu lưỡi cô phát đau, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Khương Tình chậm rãi ái muội liếʍ láp trong khoang miệng cô, cắn đầu lưỡi mềm mại của cô.
Hạ Nhi có chút sợ hãi, Khương Tình trước đây luôn dịu dàng, đôi khi bá đạo lại ngang ngược, nhưng chưa bao giờ cô thấy Khương Tình tức giận điên lên như vậy, cổ tay cô bị siết đến đỏ ửng. Giãy cũng không thể thoát.
Bàn tay Khương Tình đưa lên áo cô, một đường kéo mảnh vải rách toang trước ngực, tay vòng ra sau lưng cô không tiếng động nhấn một cái, áσ ɭóŧ Hạ Nhi ngay lập tức bị bung ra.
Hạ Nhi nhíu mày, trong khoang miệng tràn đầy mùi hương như lan như tuyết, đầu óc cô choáng váng, trước ngực lạnh lẽo khiến Hạ Nhi run lên, hai chân đứng không vững nữa, muốn ngã quỵ xuống.
Khương Tình liếc mắt thấy liền đưa tay xuống nâng cô lên, Hạ Nhi lập tức sợ hãi theo bản năng câu hai chân quanh eo Khương Tình, cô cảm nhận sâu sắc sức mạnh của con người trước mặt cô, thân thể bị nhấc bổng lên, một tay Khương Tình giữ lấy sau lưng Hạ Nhi, buông tay đang giữ cổ tay Hạ Nhi ra liền xoay người.
Khương Tình di chuyển làm Hạ Nhi sợ hãi, sợ bị té ra sau liền vòng tay lên vai Khương Tình giữ thăng bằng, khoé môi Khương Tình cong lên, nụ hôn bỗng trở nên dịu dàng như nước tháng ba, lại phất phơ như lá rụng, làm cho thần trí Hạ Nhi mông lung.
Hạ Nhi không biết Khương Tình đã di chuyển như thế nào, một lát sau đã thấy thân thể sau lưng chạm vào một mảng mềm mại như bông, Khương Tình đè lên người cô, mái tóc đen mềm mại rơi lác đác xuống gò má Hạ Nhi, nụ hôn vẫn không hề dừng lại, bàn tay thon dài đưa lên nắm lấy áσ ɭóŧ Hạ Nhi giật ra, chỉ nghe một tiếng động rơi xuống nhẹ như lông hồng, trước ngực đã không còn cái gì để che cảnh xuân lại.
Hạ Nhi đưa tay lên đặt ở đầu vai Khương Tình, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt hổ phách mơ màng, gương mặt nhỏ đỏ như đào.
Khương Tình luyến tiếc rời đôi môi đã ướŧ áŧ đỏ ửng, cúi người một đường hôn xuống vai, nụ hôn dịu dàng rơi lên làn da mịn màng, động tác thân mật lại suồng sã. Hạ Nhi nhũn cả người, quên luôn cả phản ứng.
Khương Tình vươn lưỡi liếʍ lên hai mảnh xương quai xanh tinh xảo, bờ môi lành lạnh lướt xuống bầu ngực, nhân tiện mở miệng mυ'ŧ lấy nụ hoa trên gò tuyết đẫy đà trước mắt.
Một dòng điện tê dại đánh úp tới làm Hạ Nhi bừng tỉnh, cô cúi đầu nhìn thấy Khương Tình đang ra sức bừa bãi liếʍ mυ'ŧ ngậm lấy nụ hoa, liền vươn tay muốn đẩy đầu Khương Tình ra, ánh mắt đỏ hồng ngập nước, giọng nỉ non:
"Tình! Dừng lại."
Khương Tình vươn tay nắm lấy tay Hạ Nhi đang muốn đẩy mình ra giữ chặt xuống giường khiến Hạ Nhi không thể phản kháng, môi lưỡi khẽ liếʍ lên nụ hoa ướt sũng đang dựng lên vì sự trêu ghẹo của mình, thấp giọng cười khẽ nói:
"Em không ngoan, tôi sẽ làm hỏng em đấy!"
Nói xong lại cúi đầu ngậm lấy nụ hoa cắn nhẹ. Hạ Nhi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền ưỡn người lên rên nhỏ, khuôn mặt ửng hồng kết hợp với biểu cảm mơ màng vừa yếu đuối vừa quật cường kia, khiến Khương Tình vừa liếc mắt thấy ánh mắt liền tối sẫm lại, môi lưỡi rời khỏi ngực Hạ Nhi, vươn tay tới trước ngực Hạ Nhi xé toạc mảnh vải trước người, chiếc váy phát ra âm thanh rất lớn, không báo trước liền biến thành một đống hỗn độn rách bươm.
Cảnh xuân mơ màng trên người Hạ Nhi bại lộ trước mắt Khương Tình, bộ ngực đẫy đà cùng vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp, nhìn đường cong cơ thể lả lướt lộ bên ngoài, phía trên đầy dấu hôn nhỏ vụn, chỉ có vài sợi tóc nâu sáng mềm mại lất phất trên vai và trước ngực làm nổi bật làn da tuyết trắng của Hạ Nhi, đáy mắt Khương Tình thoáng qua một ngọn lửa sáng rực, khẽ nheo mắt lại, khoé môi Khương Tình cong lên nụ cười đầy mê hoặc.
Hạ Nhi cúi đầu nhìn thân thể nửa che nửa hở, những bộ phận quan trọng lại không thể che được chút nào, toàn thân trên dưới bị ánh mắt Khương Tình nhìn tới nhìn lui, khuôn mặt liền đỏ bừng, vô cùng xấu hổ và túng quẫn.
Khương Tình khóe môi tinh xảo nhếch lên một nụ cười ưu nhã, ánh mắt hiện lên du͙© vọиɠ mãnh liệt, dứt khoát thản nhiên cởϊ áσ khoác trên người mình ném xuống sàn.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, nhìn Khương Tình chậm rãi tao nhã vươn tay cởi nút áo, ánh mắt Khương Tình vẫn nhìn cô, Hạ Nhi liền muốn chống tay ngồi dậy.
Khương Tình cười khẽ, ngừng động tác với chiếc áo bị cởi gần hết, cúi người ấn Hạ Nhi nằm xuống. Mái tóc đen xoã lung tung mất trật tự trước ngực làm Khương Tình mang một vẻ quyến rũ mị hoặc. Mái tóc không che được làn da trắng như tuyết dưới áo, mịn màng lại tinh tế tỉ mỉ, vùng cơ bụng săn chắc thon gọn lúc ẩn lúc hiện bên trong, Hạ Nhi nhìn thấy không tự chủ được nuốt nước miếng.
Ánh mắt Khương Tình hiện lên chút ma mị câu dẫn, nâng cằm Hạ Nhi lên như đang đánh giá từng đường cong trên mặt cô, cười ôn nhuận nói:
"Không phải ở phòng hoà nhạc em nói muốn tôi sao?"
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt mỹ lệ quyến rũ chết người trước mắt mình, âm thanh câu dẫn không chút che giấu của Khương Tình, khuôn mặt Hạ Nhi nổi lên từng rặng mây đỏ ửng, ánh mắt ngập nước mông lung mờ mịt, lại không biết dáng vẻ này của mình hoàn toàn không còn bình tĩnh lạnh nhạt như thường ngày, nhìn có vẻ giống nụ hoa chớm nở, chỉ khiến người ta càng muốn bóp nát cô, dày vò dưới thân cho đến khi cô phải khóc thét lên.
Khương Tình bình tĩnh nhìn Hạ Nhi, như đợi câu trả lời từ đôi môi nhỏ nhắn mềm mại.
Hạ Nhi hé môi lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ buông tầm mắt, lí nhí nói:
"Lúc đó khác!"
Giọng nói của Hạ Nhi có vẻ ướt sũng, như hương thơm lả lướt của cỏ cây ẩm ướt sau cơn mưa.
Khương Tình nghe vậy liền thấp giọng cười, ôn nhuận khàn khàn hỏi:
"Khác thế nào? Hửm?"
Hạ Nhi muốn quay đầu né tránh, ngón tay Khương Tình trên cằm cô lại giữ chặt, thanh âm mang theo ý cười:
"Không sao! Tôi đợi em được. Còn hiện tại em đừng hòng trốn."
Nói xong liền cúi đầu hôn xuống, Hạ Nhi chỉ thấy một bóng đen úp tới, hai mắt mở to nhìn đường nét trên gương mặt Khương Tình, xinh đẹp kỳ lạ, đồng thời có phần giống yêu ma trong địa ngục, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, không dời nổi mắt.
Môi lại bị gặm cắn, Hạ Nhi bất lực không muốn vùng vẫy nữa, môi lưỡi dây dưa không dứt, Hạ Nhi thở dài trong lòng.
Cô đúng là không có tiền đồ.
Cô cũng chả cần thứ tiền đồ đó nữa!
Hạ Nhi vươn tay lên ôm lấy cổ Khương Tình, làm sâu sắc hơn nụ hôn này, rèm mi chớp động rồi nhắm lại.
Khoé môi Khương Tình liền cong lên độ cong hài lòng, bàn tay lại bừa bãi di chuyển vuốt ve mơn trớn khắp thân thể Hạ Nhi.
Nhiệt độ căn phòng nóng hẳn lên, từng chút một liền vang lên những âm thanh rên khe khẽ, tiếng thở dốc đứt quãng.
Trong phòng xuân tình nhộn nhạo, ngưng tụ thành một mùi thơm diễm lệ, như từng giọt nước hội tụ thành sông, chậm rãi tuôn ra khắp phòng.