Hai ngày cuối tuần cũng trôi qua.
Hạ Nhi tới trường cùng Lương Hạ, sáng nay cô vừa ra cổng đã thấy "cô bạn thân tốt" của cô đứng đợi, thế là hai người lên xe riêng Hạ Nhi tới trường.
Lương Hạ suốt một buổi liên tục hỏi về chuyện tối hôm trước Khương Tình và An Tranh là như thế nào, Hạ Nhi chỉ tỏ vẻ cô cũng rất bất lực, cô không biết.
"Tớ đã cảm thấy lạ rồi mà, tại sao cứ nhất quyết bảo tớ phải mời cậu đi cùng bằng được."
Lương Hạ lại tiếp tục nói: " Nhưng hồi nhỏ cậu quen biết An Tranh thật sao?".
Hạ Nhi khẽ cau mày, nhớ đến lúc cô tầm 4, 5 tuổi, An Nhã Hiên là bạn thân của mẹ cô, thường xuyên dắt theo một cô bé vô cùng xinh đẹp mềm mại. Còn giới thiệu với cô là con gái của cô ấy.
Hạ Nhi lúc đó còn nhỏ, tuy tuổi không lớn nhưng lại vô cùng an tĩnh, khiến ông nội có chút lo lắng cô không có bạn bè, nên muốn An Tranh thường xuyên lui tới làm bạn với cô.
An Tranh lúc nhỏ cũng rất trầm tĩnh, lạnh lùng, hai đứa bé chơi với nhau thường xuyên không có nói chuyện, chỉ ngươi làm chuyện này ta làm chuyện kia. Hầu như rất ít tiếp xúc thân mật qua lại.
Cho đến một ngày năm cô 6 tuổi, cô đi dạo ở sân vườn, biệt thự nhà cô có một hồ bơi vô cùng lớn, liền nghe có tiếng nước, mơ hồ còn có âm thanh người bị rơi xuống.
Hạ Nhi lúc đó còn nhỏ, tuy giương mặt lúc nào cũng trầm tĩnh nhưng nội tâm lại rất hay tò mò, liền bước đến xem là có chuyện gì.
Tới nơi thì thấy An Tranh đang trong hồ vùng vẫy, xem ra là bị rơi xuống nước mà không biết bơi.
Lúc đó Hạ Nhi nghĩ nếu cô không cứu An Tranh, nhất định sẽ có án mạng, tại vì xung quanh không có người, An Tranh thì đang dần dần chìm dần.
Cô không muốn nhà mình xảy ra án mạng. Liền ngay lập tức nhảy xuống.
Cô mất sức chín trâu hai hổ mới lôi được An Tranh lên bờ.
An Tranh lúc đó đã bất tỉnh, cô không biết phải làm thế nào, có chút hốt hoảng, trong đầu liền nhớ đến từng xem trên ti vi hướng dẫn về cách hô hấp nhân tạo.
Hạ Nhi không nghĩ nhiều được, liền cúi người xuống muốn hô hấp nhân tạo cho An Tranh.
Ai ngờ vừa cúi xuống An Tranh đã mở mắt ra, ánh mắt còn vô cùng bình tĩnh.
Hạ Nhi liền hốt hoảng ngã nhào ra phía sau, cô bị doạ đến ngẩn người.
An Tranh thì ngồi dậy nhìn cô cười cười rồi nói cảm ơn, từ đó ngày nào cũng quấn lấy cô không tha, trông thấy cô sẽ đặc biệt vui vẻ chạy đến. Hằng ngày mang đồ chơi đến cho cô hết thứ này đến thứ khác.
Cô lại cảm thấy sau khi sự việc đó thì An Tranh đặc biệt có chút phiền phức, cô luôn làm như không thấy An Tranh, mỗi khi An Tranh đến liền lập tức chui vào phòng riêng đóng cửa lại.
Sau đó một thời gian, An Tranh liền biến mất.
Ông nội nói với cô rằng bố An Tranh đón An Tranh ra nước ngoài rồi. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Hạ thấy Hạ Nhi thở dài liền khẽ đẩy nhẹ vai Hạ Nhi, nói:
"Này, cậu không trả lời tớ."
Hạ Nhi liền quay đầu nhìn về Lương Hạ, ánh mắt có chút bực dọc:
"Chỉ là hồi nhỏ từng qua lại thôi."
Lương Hạ cười cười liền nói:
"Tớ thấy An Tranh có ý rất rõ với cậu, lúc Khương Tình ôm cậu đi, An Tranh phát tác tính tình rất dữ, không ai lại gần được cậu ấy."
Hạ Nhi liền im lặng, nghe Lương Hạ nhắc đến con người đốt lửa tùm lum Khương Tình kia, đáy lòng ẩn ẩn chút phẫn nộ.
Cô quay sang hỏi Lương Hạ:
"Cậu thấy tớ có quyến rũ không?" Nói xong liền ưỡn nhẹ bộ ngực cao vυ't, tay vươn lên vuốt nhẹ mái tóc nâu dài như rong biển, ánh mắt chớp động như nước hồ thu, đẹp không sao tả xiết.
Lương Hạ trợn trừng mắt, ánh mắt hiện lên chút si mê.
Cô biết là Hạ Nhi vô cùng xinh đẹp, nhưng mị nhãn như tơ với cô lúc này, có chút làm Lương Hạ xấu hổ ngập ngừng.
Mất một lúc cô mới rời mắt được khỏi Hạ Nhi, giọng mang chút đùa cợt nói:
"Mỹ nhân, cậu rất xinh đẹp, nếu cậu quyến rũ tớ, nhất định tớ sẽ không cầm lòng được a."
Hạ Nhi nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, cô liếc mắt về phía Lương Hạ, giọng điệu thấp đến cực điểm, vô cùng ảo não nói:
"Thế tại sao tớ lại bị từ chối chứ?"
Lương Hạ chợt nắm bắt được điều gì đó, vội hỏi:
"Ai từ chối cậu?? Khương Tỷ sao?"
Hạ Nhi thừa nhận rất thẳng thắn.
"Đúng thế, từ chối không chút lưu tình."
Rồi quay sang nhìn Lương Hạ hỏi: "Hay là Khương Tình không biết cách làm?"
Nói xong liền phủ nhận: "Không thể nào a, một người giỏi hoàn mỹ mọi mặt như thế không lẽ nào lại không biết cách làm được." Hạ Nhi ngồi lẩm bẩm liên tục.
Lương Hạ tròn mắt nhìn Hạ Nhi.
Cô không chắc những gì mình vừa nghe là chính miệng Hạ Nhi nói ra, lắp bắp hỏi lại:
"Hạ Nhi này, cậu nói là Khương Tình không biết cách "làm" đó hả?"
Hạ Nhi liền ỉu xìu, bộ dạng vô cùng uỷ khuất, phẫn nộ nói:
"Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, chắc chỉ có lý do đó thôi." Xong quay sang Lương Hạ nói tiếp: "Hay Khương Tình muốn tớ công chị ấy nhỉ?".
Rồi lại phủ nhận vô cùng quả quyết, nói:
"Tớ cũng thử công mà, cũng đâu cho tớ công đâu, hay là chị ấy yếu?" Hạ Nhi chớp chớp mắt, giọng điệu vô cùng hoài nghi.
Lương Hạ mồm lúc này đã có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Hạ Nhi quay sang thấy giương mặt kinh hãi của Lương Hạ liền nói:
"Cậu cũng nghĩ Khương Tình yếu sinh lý là rất bất ngờ có phải không?"
Hạ Nhi thở dài nườm nợp, nói: "Nhưng có vẻ là thế đó."
Lương Hạ lúc này mới khép miệng lại, ánh mắt có chút bần thần, cô khẽ hỏi:
"Khương Tình làm cậu dục cầu bất mãn à?"
*dục cầu bất mãn: du͙© vọиɠ không được thoả mãn*
Hạ Nhi liếc Lương Hạ, có chút chột dạ nói:
"Tớ chả dục cầu bất mãn, cậu nói linh tinh."
"Mặt cậu viết rõ bốn chữ đó, tớ nhìn sơ liền thấy." Lương Hạ chế giễu.
Hạ Nhi vươn tay sờ mặt mình.
Lương Hạ khúc khích cười, thanh âm càng lúc càng lớn, rồi lại ôm bụng lăn ra đó cười không ngừng được.
Hạ Nhi trợn trắng mắt.
Cười cái beep!!
Bạn bè như cái quần què.
Hạ Nhi thầm mắng không thương tiếc.
Một lát sau Lương Hạ ngừng cười, cô ngồi thẳng dậy, như đè nén cái gì đó muốn chực chờ thoát ra, giọng lắp bắp ngập ngừng đỏ mặt nói:
"E hèm, Hạ Nhi à, thật ra thì theo tớ thấy, có lẽ đúng như cậu nói, là Khương Tình không biết... cách làm, chứ nếu cậu nói Khương Tình yếu... à... yếu sinh lý.. tớ nghĩ là không đúng đâu a... Khương Tình thể thao rất đỉnh đó, tớ có thể khẳng định là không... yếu, còn về lý do tại sao không... làm, tớ nghĩ nha... là tớ đây thì cũng phải trải qua vài bộ phim, đọc cả trăm bộ sách mới có thể biết da lông đôi chút về chuyện đó, huống chi Tình tỷ chỉ mới phát hiện mình... cong không được bao lâu mà."
Hạ Nhi ngẩn ra, nghĩ lại thì cũng có chút đúng, à không, rất đúng a.
Những ngày đầu tiên cô tiếp xúc với bốn chữ "đồng tính luyến ái" cũng vô cùng hoang mang. Không biết phải làm như thế nào, cô cũng phải tìm tòi nghiên cứu mới thông suốt được, còn về phương diện kia cô cũng chỉ xem qua vài bộ phim ảnh, cũng không nắm rõ được chi tiết lắm.
Hạ Nhi quay đầu nhìn về phía Lương Hạ, ánh mắt mang chút mong chờ hỏi:
"Vậy phải làm sao để Khương Tình biết cách làm?"
Lương Hạ liền đưa tay lên nắm nhẹ cằm, có chút suy tư, rồi chợt "a" lên một tiếng, ánh mắt toả sáng lấp lánh nói:
"Tớ có một cuốn thoại bản bằng hình ảnh, à... tớ phải rất khó khăn mới có được nó, nếu đưa cho Khương Tình đọc, chắc chắn là chị ấy sẽ biết phải làm gì."
*thoại bản: tiểu thuyết*
Hạ Nhi ánh mắt có chút khó hiểu, liền nghiêng đầu hỏi:
"Hình ảnh gì?" rồi dừng lại một chút liền nói tiếp:
"Về đồng tính nữ?"
Lương Hạ liền cười vô cùng đắc ý, gật gật đầu nói:
"Đúng thế đó, trong đó mô tả cực kì chi tiết về các tư thế, đủ dạng đủ loại, quả thật là vô cùng đặc sắc."
Nói rồi nhìn Hạ Nhi hỏi: "Cậu muốn xem không? Tớ cho mượn."
Hạ Nhi đen mặt, ánh mắt khẽ liếc Lương Hạ, cô nói:
"Tớ chả cần đọc cũng biết sách của cậu không phải thứ gì tốt. Không muốn xem!"
Lương Hạ bĩu môi, sau đó liền tỏ vẻ ân cần nói:
"Thế... cậu không muốn đưa cho Khương Tình xem sao? Cậu bảo chị ấy "không biết làm" cơ mà." Lương Hạ cười khẽ.
Hạ Nhi cau nhẹ mày, có chút động tâm. Đang suy nghĩ có nên cho Khương Tình đọc thoại bản đó tham khảo không thì chợt nghĩ tới cái gì, cô nói:
"Hay là quên đi, nếu để tớ mang nó đến đưa cho Khương Tình, thà tớ chết còn hơn."
Bên trong xe tài xế riêng của cô liền lên tiếng:
"Thưa tiểu thư, tới rồi ạ!"
Hạ Nhi liền hối thúc Lương Hạ xuống xe.
Hạ Nhi và Lương Hạ bước về phía cổng trường, Lương Hạ khẽ nói nhỏ vào tai Hạ Nhi.
"Cậu không chịu đưa thoại bản cho Khương Tình, bộ cậu muốn tình trạng này không được cải thiện hả?"
Hạ Nhi liền nhíu mày, vô thức hỏi:
"Tình trạng gì?"
"Dục cầu bất mãn đó." Lương Hạ cười khúc khích.
Hạ Nhi đen mặt. Cô nói:
"Tớ không đưa!" rồi quay ngoắc lại bổ sung:
"Tớ không dục cầu bất mãn, cậu còn nói nữa, tớ đánh chết cậu."
Hạ Nhi quay đầu bỏ đi, bộ dạng hơi dữ.
Lương Hạ tức đến giậm chân.
Cô không dễ gì mới phát hiện ra một Khương Tình cong a. Không thể nào chỉ vì "không biết làm" mà khiến một đồng loại của cô trở nên "bất mãn" được.
Lương Hạ bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu Hạ Nhi không dám đưa, cô mượn danh nghĩa Hạ Nhi đưa là được rồi. Nghĩ xong liền vỗ đầu một cái nói nhỏ:
"Thế mà mình không nghĩ ra."
Ánh mắt Lương Hạ sáng ngời nhìn về phía Hạ Nhi cười có chút đáng khinh.