Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới

Chương 4

Hafid đặt sang một bên miếng bánh mì đang ăn dở và suy nghĩ về số phận không may của mình. Ngày mai đã là ngày thứ tư anh ở Bethlehem và chiếc áo dài mầu đỏ thắm duy nhất mà anh mang theo khi rời khỏi thương đoàn vẫn còn đó, trong túi xách trên lưng con lừa có lẽ đang nhơi cỏ khô trong hang đá đằng sau quán trọ.

Ngồi nghe tiếng cười nói ồn ào ở chung quanh trong giờ ăn tối, Hafid bực bội nhìn vào bữa ăn dang dở của mình. Những nghi ngờ đã từng ám ảnh mọi người bán hàng từ xưa đến nay quấy đảo tâm trí anh.

“Tại sao người ta không muốn nghe câu chuyện của mình? Sao không một ai tỏ ra chú ý? Tại sao họ lại đóng sập cửa lại khi mình chưa kịp nói được lấy đủ một câu? Tại sao họ không hề quan tâm đến công việc của mình và vội vã bỏ đi? Có phải mọi người trong thị trấn này đều nghèo khổ? Ta phải nói gì những khi họ thích chiếc áo nhưng không đủ tiền để mua nó? Tại sao có nhiều người nói mình hãy trở lại vào một ngày khác? Tại sao những người khác bán được mà mình lại không thể? Nỗi sợ xiết chặt lấy mình khi đến gần một cánh cửa đóng kín là gì và làm sao để vượt qua nó? Có phải giá của mình đặt ra là quá cao?…”

Chàng trai trẻ lắc đầu chán nản vì sự thất bại của mình. Có thể đây không phải là cuộc đời dành cho anh. Có thể anh nên tiếp tục làm người chăn lạc đà để có được vài đồng kẽm sau một ngày lao động cực nhọc. Là một người bán hàng anh phải may mắn và trở về với thương đoàn dù chỉ với một chút lợi nhuận trong tay. Ông chủ Pathros đã gọi anh là gì? Người chiến binh trẻ ư? Anh thoáng nghĩ đến việc sẽ trở lại với lũ lạc đà.

Và rồi ý nghĩ của anh quay lại với Lisha và ông bố già Calneh cáu kỉnh của cô, sự hồ nghi mau chóng rời khỏi tâm trí anh. Hafid quyết định, đêm nay anh sẽ ngủ lại trên đồi để tiết kiệm số tiền nhỏ nhoi của mình và sáng mai anh sẽ bán đi chiếc áo dài. Và còn hơn thế nữa, Hafid sẽ nói thật hay và lưu loát để bán được chiếc áo dài với giá thật cao. Anh sẽ bắt đầu thật sớm ngày mai, ngay khi mới bình minh, anh sẽ đến giếng nước của thị trấn. Anh sẽ mời mọc hết cả những người đi ngang qua đó và sẽ mau chóng trở về ngọn đồi của những cây Ô- liu với những đồng tiền bạc trong túi.

Hafid với lấy phần bánh mì còn lại của mình, anh lại nghĩ đến ông chủ của mình. Ông Pathros sẽ tự hào vì anh, anh sẽ không trở về trong thất bại và nản chí. Thực ra thì bốn ngày là quá dài để bán chỉ mỗi một cái áo nhưng một khi anh có thể hoàn tất việc này trong bốn ngày, anh biết anh sẽ có thể học từ ông Pathros cách làm sao để có thể bán chỉ trong ba ngày, rồi hai ngày. Với thời gian anh sẽ càng ngày càng lành nghề và sẽ có thể bán thật nhiều những chiếc áo dài tương tự trong từng giờ một. Và rồi anh sẽ thực sự trở thành là một người bán hàng đầy tự hào.

Anh rời khỏi quán trọ ồn ào đi về phía hang đá. Không khí giá buốt phủ lên lớp cỏ dưới chân Hafid một lớp áo băng mỏng, chúng như kêu rên, rạn vỡ dưới từng bước chân của Hafid. Anh quyết định không ra đồi ngủ tối nay, anh sẽ ngủ lại tại hang đá với con lừa của anh.

Anh biết và tin là ngày mai sẽ là một ngày tốt hơn và anh đã hiểu tại sao mọi người bán hàng khác đều từ bỏ cái ngôi làng nghèo khó này. Bọn họ đã cho là không một việc buôn bán nào có thể hoàn tất được ở đây và Hafid vẫn nhớ lại điều này mỗi khi có ai đó từ chối chiếc áo dài đỏ của anh. Anh tin rằng ông Pathros đã từng bán ở đây hàng trăm chiếc áo tương tự, nhiều năm trước. Nhưng có thể thời thế đã đổi thay, và hơn nữa ông Pathros là một người bán hàng vĩ đại nhất.

Chút ánh sáng lập loè từ hang đá chứa gia súc hắt ra khiến Hafid rảo bước, anh nghĩ có thể có kẻ trộm trong ấy. Anh nhanh chân ập vào với ý nghĩ là mình sẽ bắt được tên trộm và những gì hắn đánh cấp. Nhưng thay vì thế, sự căng thẳng trong anh bay biến khi nhìn thấy những gì đang hiện ra trước mắt.

Trong ánh sáng leo lét, mập mờ ẩn hiện một người đàn ông râu rìa và một phụ nữ trẻ quần áo phong phanh đang ôm lấy nhau để giữ ấm. Dưới chân họ, trong máng cỏ gia súc, một đứa bé ngủ yên trong đó. Qua nước da còn đỏ hỏn của đứa bé, Hafid tuy không rõ mấy nhưng vẫn biết là đứa bé mới vừa được sinh ra.

Đưá bé được quấn để ủ ấm bằng hai cái áo choàng ngoài của cha mẹ nó.

Người đàn ông hất đầu về phía Hafid ra hiệu cho vợ, người đàn bà nhích đến gần đứa trẻ hơn. Họ lặng lẽ nhìn nhau. Người phụ nữ đang run bần bật vì lạnh, chị ta chỉ mặc có mỗi một chiếc áo dài mỏng manh –quá mỏng manh để bảo vệ chị ta trước cái lạnh giá buốt trong hang đá ẩm thấp này. Hafid nhìn đứa trẻ. Anh xúc động khi thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó mở ra rồi ngậm lại như muốn nở một nụ cười, một cảm giác lạ lùng làm anh run rẩy. Không biết lý do gì Hafid lại nghĩ đến Lisha. Người đàn bà lại run lên bần bật làm Hafid sực tỉnh khỏi những ý nghĩ về Lisha yêu quý của anh.

Sau một thoáng ngỡ ngàng không chủ định, người sẽ có thể trở thành một người bán hàng đó đi lại phía con lừa của anh. Anh cẩn thận gỡ những mối dây buộc lấy túi xách xuống, mở nó ra, lấy chiếc áo dài đỏ thắm của anh ra. Hafid mở cái áo dài ra, tay mân mê ve vuốt loại vải dệt bằng lông dê mềm mượt của nó. Màu đỏ như bừng sáng dưới ánh nến và Hafid có thể nhìn thấy nhãn hiệu của Tola và Pathros ở bên trong cổ áo. Vòng tròn trong hình vuông và ngôi sao nhỏ. Không biết bao nhiêu lần anh đã mang chiếc áo dài này trên đôi tay mỏi mệt trong ba ngày qua? Tưởng chừng như anh đã nằm lòng từng thớ dệt, sợi may của nó. Đây quả thật là một chiếc áo tốt, chất lượng. Với sự gìn giữ, nó có thể tốt mãi cho cả một đời người.

Hafid nhắm mắt lại, thở dài rồi bước chầm chậm lại phía cái gia đình nhỏ bé đang ở trước mặt anh. Anh quỳ xuống bên đứa trẻ, chầm chậm gỡ bỏ chiếc áo choàng ngoài của người cha rồi đến cái của người mẹ. Hafid trao lại hai cái áo choàng cũ kỹ cho cha mẹ của đứa bé. Cả hai đều ngạc nhiên trước hành động của Hafid, họ đứng yên không phản ứng. Và rồi Hafid mở rộng chiếc áo dài đỏ của mình ra và quấn kỹ đứa bé đang ngủ vào trong.

Nụ hôn ẩm ướt của người mẹ trẻ vẫn còn cảm giác trên má Hafid khi anh dắt con lừa của mình rời khỏi hang đá. Trên đầu của Hafid, trên trời đêm là một ngôi sao sáng lóe mà Hafid chưa từng được nhìn thấy trong quãng đời đã qua của mình. Anh mải mê ngắm nhìn ngôi sao cho đến khi mặt anh đầm đìa nước mắt, rồi Hafid và con lừa của mình ra đi trên con đường hướng về Jerusalem nơi có thương đoàn đang ngừng chân trên ngọn đồi của những cây Ô-liu.