Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 5

HỒI THỨ HAI

Tớ cũng đã quên, phải chăng thế giới trước kia vốn yên tĩnh chỉ có tiếng đàn.

01

Có một số thứ ngăn cách giữa người với người có thể dễ dàng cắt ra khe rãnh thật sâu giữa hai bên, sau trận mưa sẽ biến thành sông, không còn cách nào vượt qua được nữa.

Nếu như mặt sông lại có sương mù...

Giống như Tề Minh lúc mười bốn tuổi lần đầu tiên mộng tinh làm bẩn qυầи ɭóŧ, buổi sáng thức dậy nhét quần xuống dưới gối, sau đó đến lớp học bình thường. Buổi tối về nhà tắm rửa xong, cậu cầm chiếc qυầи ɭóŧ buổi sáng đi vào nhà vệ sinh. Lúc gặp mẹ, mặt cậu hơi đỏ lên.

Mẹ thấy cậu cầm chiếc quần, theo thói quen đưa tay lên định nhận lấy, nhưng ngoài ý muốn là lại bị Tề Minh từ chối.

"Tự dưng con lại đi giặt quần làm gì, chẳng phải mẹ vẫn thường giặt giúp con hay sao. Hôm nay thằng con ngốc của mẹ bị trúng tà à?" Mẹ vẫn đưa tay ra. "Đưa đây cho mẹ, con mau đi học đi."

Tề Minh nghiêng người đi, mặt như sắp bốc cháy: "Không cần, tự con giặt được."

Lách qua người mẹ để vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Mẹ đứng ngoài cửa, nghe tiếng vòi nước chảy ào ào bên trong, bỗng bật cười như đang suy nghĩ gì đó.

Tề Minh từ nhà vệ sinh đi ra, vẩy nước trên tay, vừa đưa tay lau vào khăn tắm đã thấy mẹ đứng giữa phòng khách nhìn mình, trên mặt mang nụ cười. "Con trai ngốc, con tưởng mẹ không biết à?"

Đột nhiên có cảm giác không thoải mái từ mạch máu chảy vào trái tim, giống như uống phải nước đường quá ngọt, ngọt đến mức cổ họng trở nên ngứa ngáy khó chịu. Giống như trong cổ họng bị muỗi đốt sưng lên một cục.

"Không có gì, con đi học bài đây". Tề Minh xoa xoa mặt, nóng bỏng, rất không thoải mái.

"Ai da, con với mẹ còn có gì mà phải xấu hổ chứ. Sau này cứ để mẹ giặt. Ngoan nào. Trở thành người lớn rồi đấy, ha ha."

Tề Minh đóng cửa phòng mình lại, ngã vật xuống giường, kéo chăn lên che đầu.

Ngoài cửa phòng, tiếng mẹ nói chuyện điện thoại vừa cao giọng vừa rõ ràng.

"Này, Tề Phương Thành, con trai gia bảo của ông trở thành người lớn rồi, ha ha. Tôi nói ông nghe..."

Tề Minh nằm trên giường, trùm chăn, tay thò ra bên ngoài mò đến công tắc đèn điện ở trên tường. Bật lên, tắt đi, lại bật lên, rồi lại tắt đi. Ánh đèn không chiếu vào trong chăn được, chỉ có thể tạo thành ánh sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện trước mí mắt.

Trong lòng như bao trùm một lớp màng màu xám, rất giống mùi khói dầu mang hơi nóng hừng hực trong ngõ vào buổi chiều tối, ngột ngạt khiến trong lòng khó chịu.

Vài ngày sau, có một buổi sáng đi học, mẹ và mấy người phụ nữ trung niên vừa hay cũng đang đứng nói chuyện phiếm ngoài cửa. Tề Minh xách cặp lách qua bên cạnh họ, nói nhỏ một câu: "Con đi học đây mẹ ạ".

Tề Minh còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy phía sau có tiếng đối thoại.

"Nghe nói con trai chị...Hê hê". Tiếng cười kì quái.

"Ai da, cái bà Lý Tú Tần miệng rộng kia, sao có thể nói chuyện đó khắp nơi như thế chứ." Mẹ làm bộ tức giận, nhưng giọng nói có tỏ ra chán ghét thế nào cũng không giấu được ý cười.

"Thôi nào, đây là chuyện tốt mà. Sớm được bế cháu trai còn chẳng tốt sao? Ha ha ha ha". Tiếng cười đáng ghét.

"Trẻ con bây giờ đúng là dinh dưỡng tốt thật. Nhớ thằng nhóc nhà tôi ngày xưa phải mười sáu tuổi!" Giọng một phụ nữ lớn tuổi hơn.

Tề Minh kéo xe đạp ra khỏi hàng xe, dùng sức quá mạnh nên kéo đổ cả một loạt xe dựng ở đầu ngỏ.

"A, xấu hổ kìa! Thằng Tề Minh nhà chị đúng là còn non đến chảy nước ra".

"Cái gì mà non đến chảy nước, chị lớn rồi mà còn không đúng đắn". Mẹ cũng cười theo.

Tề Minh chỉ mong lúc này có một quả bom ném xuống ngõ để trả lại bình yên cho thế giới.

Đi ra khỏi ngõ, vừa định bước lên xe đã nhìn thấy Dịch Dao phía trước.

"Sự tích vẻ vang của cậu". Dịch Dao quay đầu lại chớ Tề Minh đi tới. "Ngay cả tớ cũng nghe thấy rồi".

Tề Minh hít sâu một hơi đi bên cạnh, suýt nữa va vào một bác gái đi mua thức ăn về, liên tiếp kêu lên: "A, cẩn thận, coi chừng một chút!"

Dịch Dao không nhịn được cười: "Chỉ có thể nói là mẹ cậu rất tài, chuyện như thế mà cũng mang ra buôn được. Có điều hình như bản tính của phụ nữ nào cũng như thế cả."

"Mẹ cậu không nói." Tề Minh cắn răng, không phục.

"Lâm Hoa Phượng?" Dịch Dao lườm một cái: "Bà ấy thì thôi".

"Ít nhất bà ấy cũng không nói gì, lúc cậu... lần đầu tiên." Mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng cậu đã được học giáo dục giới tính, những gì cần nói giáo viên đều đã nói rồi.

" Lần đầu tiên của tớ là trên đường đi học về, đột nhiên cảm thấy nguy to rồi. Tớ đạp xe về nhà rất nhanh, trên đường lấm lét như ăn trộm, cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều đang nhìn mình, đều biết con con bé đạp xe kia có bạn tốt đến thăm rồi. Sau đó tớ về nhà thầy quần, nói với mẹ tớ, mẹ tớ không nói lời nào mà chỉ lườm tớ, đi tới tủ quần áo, mở ngăn kéo ném cho tớ một gói băng vệ sinh. Câu nói duy nhất là mày chú ý một chút, đừng làm bẩn ga trải giường, còn nữa, mau giặt quần vừa thấy đi, hôi chết người rồi."

Dịch Dao dừng xe trước đèn đỏ, quay đầu lại nói: "Ít ra mẹ cậu còn giặt quần giúp cậu, cậu cũng phải biết đủ chứ, tiểu thiếu gia!"

Dịch Dao không để ý cậu bé bên cạnh đã đỏ bừng cả mặt. Chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ cô lại kể hết từ đầu đến cuối với mình. Dù sao cũng đang ở độ tuổi tế nhị, nam sinh nữ sinh tình cờ chạm tay trong lớp cũng có thể hét ầm lên rồi.

"Cậu nói với tớ những chuyện này làm gì..."

Mặt Tề Minh giống như một chiếc đèn đỏ khác.

"Cậu có làm sao không đấy, chẳng phải cậu vừa mới hỏi hay sao". Dịch Dao cau mày: "Nói với cậu thì cậu lại không vui, không hiểu là cái kiểu gì nữa".

"Cậu..." Tề Minh tức giận đến tái mặt: "Hừ! Sớm muộn cũng trở thành phụ nữ bốn mươi tuổi cây nghiệt như mẹ cậu!"

Dịch Dao cầm cặp sách trong giỏ xe đạp mạnh vào lưng cậu bạn.

02

Giống như là dòng sông đó.

Vắt ngang giữa hai mẹ con. Từ mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi. Một ngàn bốn trăm sáu mươi ngày. Như một con sông sâu một ngàn bốn trăm sáu muơi mét.

Tề Minh từng vô số lần nghĩ, có lẽ giống như rất nhiều con sông khác, lòng sông sẽ từ từ tích đầy phù sa, càng ngày càng cao. Đến lúc mấy mùa khô trôi qua, đáy sông sẽ lại biến thành mặt đất bằng phẳng. Và mẹ ở bờ bên kia sẽ chậm rãi đi về phía mình.

Nhưng sự thật lại là, không biết chính mình hay là mẹ, hay là một bàn tay nào khác, mỗi ngày vẫn nạo vét sông, dọn dẹp cát lắng, đưa tới nhiều nước hơn nữa. Lòng sông mỗi ngày một sâu, bước tới cũng chỉ có thể lập tức bị nuốt chửng.

Giống như là sáng sớm nay, Tề Minh và mẹ cùng ngồi trên bàn ăn cơm. Mẹ vẫn bình phẩm từng tin tức buổi sáng trên ti vi như thường lệ, Tề Minh yên lặng lùa cơm vào miệng.

“Mẹ ơi, con ăn xong rồi.” Tề Minh cầm lấy cặp sách, lúc thay giày nhìn thấy ví tiền của bố nằm nguyên trên chiếc tủ thấp gần cửa. Mạch máu trên cổ lại bắt đầu đập thình thịch.

“Ôi chao, mặc thêm cái áo nữa đi. Con mặc ít như vậy, chắng lẽ muốn sinh bệnh hay sao chứ?” Mẹ đặt bát cơm xuống, gác lại tiết mục bình phẩm tin tức buổi sáng, vào nhà đi lấy thêm áo.

Tề Minh đi tới trước tủ, cầm ví tiền lên, rút ra sáu tờ một trăm đồng rồi nhanh chóng nhét vào túi mình.

Tề Minh mở cửa, gọi với vào trong nhà một tiếng: “Mẹ không phải lấy áo đâu. Con không lạnh. Con đi học đây."

"Chờ đã!"

"Con thật sự không lạnh!” Tề Minh mở cửa bước ra ngoài.

“Mẹ bảo đứng lại! Con nói mẹ nghe xem, cái gì trong túi đây?”

Ánh sáng bên ngoài đột nhiên tràn tới làm Tề Minh lóa mắt. Bàn tay đút trong túi vẫn cầm sáu trăm đồng tiền vừa mới lấy. Bàn tay kéo cửa cứng ngắc dừng lại ở đó.

Giống như nút bồn rửa mặt bị rút lên, âm thanh tạo thành vòng xoáy bị hút vào một nơi không nhìn thấy.

Trong nhà chỉ có yên tĩnh. Nước vốn tràn đầy bồn. Chảy hết rồi chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Còn có cả tiếng thở dồn dập và khuôn mặt đỏ lên vì kích động của mẹ trong yên lặng. Còn có cả tiếng tim đập như ngạt thở của mình.

03

“Cái gì trong túi nào mẹ? Ý mẹ là gì?” Tề Minh quay lại nhìn mẹ.

“Con nói xem, trong túi áo con là cái gì?" Ngục mẹ nhấp nhô dữ dội. Tựa như con giận dữ kìm nén được che đậy bên dưới bề ngoài bình tĩnh.

“Thật sự không có gì.” Tề Minh rút tay ra khỏi túi áo, xoè ra trước mặt mẹ mình.

“Mẹ nói là túi áo này.” Mẹ giơ tay ra, Tề Minh mới nhìn thấy trên tay mẹ là chiếc áo mình thay ra hôm qua. Mẹ đập mạnh tay lên bàn, một tờ giấy nằm lại đó.

Tề Minh đột nhiên thở phào một hơi, như là sợi dây căng đến sắp đứt đột nhiên bị buông một đầu. Nhưng ngay sau khi ánh mắt nhìn vào tờ giấy, máu lại lập tức xông lêи đỉиɦ đầu.

Trên bàn, tờ hóa đơn mua que thử thai nằm lẳng lặng.

Một phút truớc, sân thể dục vẫn rộng rải như đủ để một chiếc máy bay hạ cánh. Một phút sau, như đàn kiến bị mùi thơm kéo tới, vô số học sinh từ các phòng học tuôn ra, đông nghịt lấp kín thao trường.

Tiếng nhạc từ chiếc loa bay bổng trong không khí trắng nhờ của mùa đông, bị gió thổi lắc lư, âm thanh bị dòng điện ảnh hưởng phát ra tiếng lẹt xẹt. Giọng nữ hô khẩu lệnh trong loa rõ ràng không hề có tinh thần, rất yếu ớt như sắp chết đến nơi.

“Nhạc gì mà như nước mũi, thật sự làm nguời ta không thoải mái chút nào.”

Tề Minh quay sang. Dịch Dao so sánh thật kỳ lạ.

Dịch Dao đứng trong hàng, nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, bên cạnh cách mình một mét, Tề Minh nghiêm túc dang hai tay ra. Âm nhạc chuyển sang phách thứ hai, Tề Minh đổi một tư thế buồn cười hơn, hai tay đều giơ thẳng lên trời.

“Vậy cậu nói với mẹ cậu thế nào? Nếu là mẹ tớ thì đã vào bếp lấy dao chém thẳng vào mặt tớ rồi.” Dịch Dao quay sang tiếp tục nói chuyện với Tề Minh.

“Tớ nói đó là giáo viên cần dùng trong giờ giáo dục giới tính, bởi vì tớ là lớp trưởng nên tớ đi mua, giữ lại hóa đơn để thanh toán với nhà trường.” Âm nhạc chuyển sang phách thứ ba, Tề Minh ngồi xuống.

”Ha?” Vẻ mặt Dịch Dao không nóng không lạnh, chẳng biết là kinh ngạc hay cuời nhạo: “Giỏi thật đấy. Mẹ cậu tin à?”

"Ừ". Tề Minh cúi đầu, mặt không biểu cảm. “Mẹ tớ nghe xong ngồi xuống ghế thở phào một hơi, bảo là con làm mẹ sợ chết khϊếp rồi, sau đó đuổi tớ ra ngoài, bảo tớ mau mau đi học.”

“Một người có thiên phú diễn xuất như mẹ cậu chẳng phải nên ôm lấy cậu rồi khóc lớn một trận, sau đó chạy ra nói với toàn bộ mọi nguời trong ngõ sao?" Dịch Dao trêu Tề Minh.

“Mẹ tớ suýt khóc thật đấy.” Tề Minh nhỏ giọng nói. Trong lòng nghẹn ứ một tâm tình khó tả. “Mà này, sao cậu cứ làm như chuyện không liên quan gì đến mình thế? Dù sao thì việc này cũng liên quan đến cậu mà?”

Dịch Dao quay đầu đi, mắt nhìn phía truớc, toàn gáy là gáy đông nghịt. Cô yên lặng nhìn thẳng, thầm nói: “Tề Minh, cậu quá tốt với tớ, tốt đến mức có lúc tớ cảm thấy cậu làm gì cũng là đương nhiên. Rất có thể một ngày nào đó, cậu móc trái tim ra đặt truớc mặt tớ, tớ cũng chẳng cảm thấy gì, có khi còn giẫm thêm mấy cái nữa. Tề Minh, cậu đừng tốt với tớ như vậy nữa. Phụ nữ đều như vậy, cậu đối tốt với nguời ta, tình cảm của cậu sẽ bị coi rẻ. Thật sự, phụ nữ vốn đều xấu tính như vậy đấy.”

Tề Minh quay đầu đi. Dịch Dao lặng yên nhìn phía trước. Tiếng nhạc vẫn vang trên đỉnh đầu cô, nhưng cô như không nghe thấy, vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, như một món đồ chơi chạy điện đã bị tháo pin. Mắt cô uớt át như sắp chảy ra nuớc, cô mấp máy miệng, không phát ra âm thanh. Nhưng Tề Minh vẫn có thể nhìn hiểu đuợc cô đang nói gì.

Cô nói, phụ nữ nguời nào cũng xấu tính.

“Bạn nữ phía sau kia làm gì mà không tập? Chỉ biết nói chuyện với bạn nam thôi à, còn ra thể thống gì nữa? Nói cô đấy!" Giáo viên thể dục đi qua phía trước đội ngũ nhìn Dịch Dao ngẩn ra như người mất hồn, phất lá cờ đỏ nhem nhuốc trong tay quát tháo.

Dịch Dao lấy lại tinh thần, cứng nhắc vung tay. Âm nhạc sang đến phách thứ năm, động tác vuơn nguời.

“Tớ bảo này.” Sau khi giáo viên thể dục đã đi xa, Dịch Dao mới quay sang nhìn Tề Minh, trên mặt là nét cuời không hề giấu giếm: “Bà ấy thấy tớ với cậu nói chuyện riêng đã kêu còn ra thể thống gì nữa. Nếu bà ấy biết bây giờ trong bụng tớ có một em bé thì không biết có ngất xỉu tại chỗ không nhỉ?"

Như một đứa trẻ tinh nghịch kể câu chuyện cuời tự cho là hay lắm. Đôi mắt nheo lại vì cuời, lấp lánh ánh sáng ẩm uớt.

Lại như ẩn một mảnh thúy tinh vỡ vào trong lòng Tề Minh.

Bề ngoài trái tim vốn đã không lành lặn, được khâu lại bởi đuờng kim mũi chỉ đau thương.

Tề Minh ngẩng đầu lên. Không biết bao nhiêu mùa đông đã trôi qua như vậy.

Trong tiếng nhạc phát ra từ loa, duới ánh sáng còn nhợt nhạt và tịch liêu hơn, tất cả mọi nguời đều ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, cứng nhắc và tiêu cực chờ đợi mùa xuân xa xăm.

Những tâm tình bi thuơng từ lòng đất chạy qua lòng bàn chân rồi tràn lên tứ chi như tìm đuợc lối về. Dang tay sang hai bên, giơ tay huớng lên trời. Những tâm tình này bị kéo lên trên, tích lũy quanh viền mắt, sắp chảy ra ngoài.

Trên sân thể dục rộng rải, cô và cậu cách nhau khoảng một mét. Cô ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nói: “Thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Cậu ngẩng đầu, nói: “Tớ cũng vậy, thật sự muốn nhanh chóng đi đến một nơi thật xa.”

Dịch Dao quay đầu lại, trên mặt là vẻ giễu cợt. Cô nói: “Tớ đang bảo buổi thể dục này mãi không kết thúc, tớ làm gì nhiều ý thơ như cậu, còn nghĩ đến chuyện đi tới một nơi thật xa. Tớ cảm thấy mình sắp chết trong ngôi truờng này rồi.”

Khoảnh khắc Tề Mình quay mặt về, vẻ chế giễu trên mặt Dịch Dao đột nhiên biến mất. Cô nhìn thấy nuớc mắt dâng lên trong mắt cậu ta. Nhìn đến ngây ngốc.

Trái tim như mặt trời của buổi chiều đông, cùng với khóe miệng đột nhiên trĩu xuống của Tề Minh, bất ngờ hoảng sợ lăn xuống.

Thật sự muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút.

Thật sự muốn đi đến một nơi thật xa nhanh một chút.

Nhưng, là một mình cậu, hay là cùng với tớ nữa?

04

Bốn, năm giờ chiều, trời đã tối.

Màn đêm như mực đổ xuống giữa không gian, lan rộng nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.

Tề Minh lấy trong túi ra sáu tờ tiền đã cầm cả ngày, đưa cho Dịch Dao, nói: “Cho cậu.”

Giống như mỗi sáng lấy bịch sữa từ trong cặp ra đưa cho Dịch Dao, giọng nói trầm lắng mà dịu dàng. Bóng đen in hình truớc ánh đèn xe, dịu dàng in vào tầm mắt.

“Cậu lấy đâu ra tiền?” Dịch Dao dừng xe lại.

“Cậu không cần quan tâm. Cậu cứ cầm lấy đi, tớ cũng không biết cần bao nhiêu mới đủ. Cậu cứ cầm tạm đã.” Tề Minh ngồi trên xe đạp. Cúi đầu. Đèn đỏ trên đầu phía trước đột nhiên sáng lên.

“Tớ hỏi cậu lấy đâu ra tiền?” Tề Minh bị vẻ mặt của Dịch Dao làm cho sợ hãi. “Tớ lấy tiền của bố tớ.” Tề Minh cúi đầu.

“Mang về. Buổi tối trả lại." Dịch Dao hít sâu một hơi, nói: “Tớ lấy trộm cũng không vấn đề gì, nhưng cậu trong sạch đến mức mọi người trên toàn thế giới đều chỉ muốn nâng niu trên tay, cậu vì tớ mà biến thành đen tối à, đầu óc cậu bị làm sao thế.?"

Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh. Dịch Dao đưa tay lên lau nuớc mắt, đạp xe về phía trước.

Tề Minh nhìn bóng lưng Dịch Dao càng lúc càng nhỏ, cổ họng như bị sặc nuớc. Chẳng biết vì sao, cậu bỗng có cảm giác như là Dịch Dao sẽ biến mất trong đám đông, mình sẽ không tìm được nữa.

Tề Minh nhấc chân lên đạp mạnh, xích xe đột nhiên kẹt cứng, sau đó nhanh chóng tuột ra, chạm xuống mặt đường như một con rắn chết.

Ngẩng đầu, mở miệng, trong tầm mắt đã không còn thấy bóng dáng của Dịch Dao.

Từng đám mây to lớn đen kịt trôi qua trên bầu trời.

Nặng nề như một bức điếu văn màu đen.

Dắt xe. Sợi xích bị kéo lê trên mặt đất. Tiếng kim loại cọ xuống mặt đường lạo xạo vọng vào màng nhĩ.

Dắt đến đầu ngõ. Nhìn thấy Dịch Dao đang ngồi bên đường.

“Sao cậu về muộn vậy?" Dịch Dao đứng lên, bóp hai chân đã tê rần vì ngồi lâu.

"Xe bị tuột xích." Tề Minh chỉ chiếc xe đạp: "Sao không đi vào? Chờ tớ à?".

"Ừ". Dịch Dao nhìn mặt cậu ta: “Đang chờ xem tí nữa cậu có bị mắng không."

05

Trên bàn bày đầy những đĩa thức ăn đang bốc hơi nghi ngút, khiến cậu không thấy rõ được khuôn mặt của mẹ phía bên kia bàn.

Dù không thấy rõ, nhưng Tề Minh cũng biết sắc mặt mẹ rất khó coi.

Bố ngồi bên cạnh, sắc mặt còn khó coi hơn nữa.

Có mấy lần bố không nhịn được định lên tiếng nói gì đó, nhưng bị mẹ đá một cái dưới gầm bàn nên lại thôi. Bố đành cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Đôi đũa nặng nề đặt mạnh xuống bàn để thể hiện sự bất mãn của mình.

Tề Minh làm bộ không nhìn thấy. Cúi đầu uống canh.

“Tề Minh.” Mẹ bật ra một tiếng gọi khe khẽ từ trong cổ họng, như thể bị vướng một cục đờm: “Dạo này con có đủ tiền tiêu vặt không?”.

“Đủ ạ.” Tề Minh uống canh, chỉ ậm ờ đáp. Trong lòng nghĩ, mẹ vòng một vòng thật là rộng.

“À... thế này…” Mẹ nhìn bố, vẻ mặt rất lúng túng. “Thế con có...”

Không tìm đuợc từ ngữ nào phù hợp, câu nói lúng túng đứt đoạn giữa không trung. Nên nói thế nào đây? Dù sao cũng không thể hỏi ra câu muốn hỏi, thế con có lấy trộm tiền trong nhà không?

Trái tim Tề Minh hơi trĩu xuống, sắc mặt lại trở nên bình thản. Cậu lấy từ trong túi ra sáu trăm đồng đưa tới trước mặt mẹ, nói: "Hôm nay không chọn được cái nào cả mẹ ạ. Không dùng đến tiền, con trả lại mẹ” .

Vẻ mặt kinh ngạc của bố mẹ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tề Minh. Vậy nên cậu vẫn bình tĩnh cúi đầu tiếp tục uống canh. Uống đuợc vài ngụm, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bố mẹ vẫn kinh ngạc như vừa rồi, thế là cậu gãi đầu nói: “Có chuyện gì thế ạ? Buổi sáng con viết giấy để lại, nói con cần tiền mua máy ghi âm để học bài nên cầm tạm sáu trăm đồng mà. Buổi chiều cùng bạn học đi xem nhưng không chọn được cái nào thích hợp, vì thế mới về muộn vậy".

Tề Minh vừa nói vừa đi đến tủ, tìm trên mặt tủ rồi ngồi xuống: “Ơ, rơi xuống đất rồi.” Cậu nhặt lên, đưa cho mẹ.

Trên tờ giấy là nét chữ thanh thoát mà quen thuộc của con trai:

"Mẹ, con lấy sáu trăm đông đi mua máy ghi âm. Chiều tối con đi xem, sẽ về muộn một chút.Tề Minh.”

Mẹ đột nhiên thả lỏng hai vai, như thể toàn bộ những căng thẳng đang đè trên toàn thân bỗng biến mất trong nháy mắt: “A, hóa ra là thế, vậy mà mẹ cứ tưởng...”

“Mẹ tưởng gì cơ ạ?” Tề Minh đột nhiên cao giọng hỏi lại. Một đòn phản kích sắc lẹm.

“À...” Mẹ rất lúng túng, quay sang nhìn bố. Bố không nói lời nào, cúi đầu uống canh. Chẳng lẽ còn có thể nói là "tưởng con lấy trộm tiền” hay sao? Có khác nào tự rước lấy sự bẽ mặt.

“Con ăn no rồi.” Tề Minh đặt bát xuống, xoay người đi về phòng. Để lại bố mẹ vẫn khó xử trong phòng khách.

Cậu tắt đèn đi. Đổ nguời ngã vật xuống giường.

Ngoài cửa vọng vào tiếng bố mẹ nhỏ giọng tranh cãi.

Nghe thấy một câu tương đối rõ ràng là: “Đều tại ông cả. May mà chưa mắng nhầm con trai. Con ông đẻ ra mà còn nghi ngờ nó nữa.”

Câu tiếp theo còn rõ ràng hơn: “Bà lại còn nói tôi? Thế ai buổi chiều làm ầm lên, vừa khóc vừa la vừa đòi treo cổ hả? Tôi chỉ nói với bà là tôi mất sáu trăm đồng, tôi có nói là thằng Tề Minh nó lấy đâu!"

Những câu tiếp theo dần dần không nghe rõ được nữa.

Tề Minh kéo chăn lên.

Bóng tối thoáng cái đã bao phủ trên đỉnh đầu.

***

Dịch Dao dọn dẹp bát đũa vừa ăn xong, mang vào tới phòng bếp thì điện thoại di động trong túi đổ chuông.

Mở lên, là tin nhắn Tề Minh gửi đến.

“Cậu thật thông minh. Lại còn nghĩ ra cách viết một tờ giấy nữa."

Dịch Dao cuời cuời, gập điện thoại lại, bưng bát đũa đến bồn rửa bát.

Vặn vòi nước ra, tiếng nước chảy ào ào.

Cô nhìn ra ngoài ngõ, cửa sổ các nhà đều hắt ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Bây giờ cô chỉ nghĩ đến một chuyện khác.