Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 118: Cô là bị lừa!

Âu Hân cùng Vương Kì Hạo, Lý Nhạc Lăng, ba người đi vào thư phòng. Tố Mai hiểu lên cũng không vào mà ở ngoài chơi với con của Ôn Tuyết.

- Mục tiêu lần này của Khương Ngọc Dao chắc chắn 8 phần là đến để loại bỏ em.

Mọi người vừa ngồi xuống sô pha Vương Kì Hạo không vòng vo nói thẳng vào vấn đề. Âu Hân chỉ tay vào mình, mặt ngây ngốc không tin.

- sao có thể? Em và cô ta không thù không oán, cũng là mới gặp nhau có hai lần. Cô ta vì sao lại muốn gϊếŧ em?

- Người muốn gϊếŧ cô không phải cô ta mà là người đứng sau cô ta.

Lý Nhạc Lăng ngồi đối diện cô lên tiếng. Cậu lại tiếp tục nói:

- Hai lần trước còn không phải là người của ông ta sao? Lần này ông ta đưa đến một một đối thủ có thể là ngang tầm với cô đấy.

- Ngang tầm với tôi? Tôi là tuyệt đỉnh rồi, không có ai bằng cũng không có người hơn.

Âu Hân vỗ ngực đắc ý cười mà nói. Lý Nhạc Lăng tựa vào thành ghế, đem gương mặt " Vâng, cô là tuyệt đỉnh " khinh thường nhìn Âu Hân. Âu Hân lại như chộp được điều tò mò liền hỏi:

- Ông ta mà các anh muốn nói là ai? Ông ta thì có quan hệ gì với tôi?

- Phillip Darey! Ông ta là người đứng đầu một tổ chức sát thủ ở Anh quốc, lại không biết nguyên do nào mà có quan hệ mật thiết với quân đội Anh, cha của Tề Phi.

Vương Kì Hạo trầm giọng trả lời Âu Hân. Và câu nói của anh trực tiếp đánh vào mặt Âu Hân khiến cô ngã ngạc nhiên đến cứng đờ gương mặt. Mẹ nó, cái tên cô mới nghe lần đầu, ông già này vì sao muốn gϊếŧ cô. Thân phận cũng khủng quá đi thôi. Điều khiển cô ngạc nhiên hơn nữa là ông ta là cha của Tề Phi. Nếu theo lời nói như vậy, vậy việc cô lần trước "dạo chơi" một vòng với hai người có biệt danh X và Y còn không phải với Tề Phi có liên quan sao?

Nhưng cô không biết bọn họ, họ vì cớ gì muốn gϊếŧ cô. Còn không phải...

- Chẳng lẽ bọn họ biết thân phận của em, thấy em là mối nguy hiểm cho tổ chức bọn họ nên muốn tìm cách tiêu diệt?

Âu Hân quay sang bên cạnh nhìn Vương Kì Hạo hỏi.

- Em không tự tin về bản thân mình đến như vậy?

Vương Kì Hạo lại quay sang hỏi ngược lại Âu Hân. Âu Hân hiểu anh muốn hỏi cô về việc cô không tự tin với việc che dấu thân phận của bản thân. Nhưng...

- Còn không phải là đến cả Liên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kì cũng treo giá đến gần cả trăm triệu đồng vàng để bắt em hay sao? Tiếng vang lớn đến như vậy, em bất quá cũng không phải hồn ma có thể dễ dàng che dấu thân mình.

Đúng vậy, chính là vấn đề này. Âu Hân vẫn còn nhớ lúc cô trốn về biệt thự ở ngoại thành của cha cô rồi bị anh tóm được, chính anh đã nói điều này. Cô chính là bởi vì sợ bị bắt nên mới ngoan ngoãn suốt thời gian qua ngồi im ở Tử Uyển không quậy. Bây giờ thì hay rồi, ngồi im cũng bị gϊếŧ. Đầy người ngoài kia đã sớm xem cô là cái gai trong mắt, sớm nhổ ngày nào tốt mắt ngày đấy. Cô trước giờ chưa từng gϊếŧ qua một mạng người vô tội nào, cũng không có tham gia mấy cái tổ chức nhận ám sát gì đấy, càng không muốn tên mình xuất hiện trong cái bảng Phong Vân gì gì đó.

- Cái gì Liên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kì treo giá cô? Tin lớn như vậy sao tôi không biết?

Lý Nhạc Lăng nghe được điều hay lập tức ngồi thẳng người dậy. Tin này thật lớn. Cậu không biết.

Âu Hân nhìn đến vẻ mặt bất ngờ ngây người của Lý Nhạc Lăng liền có chút nghi ngờ nhìn đến Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo đáp lại cô bằng nụ cười nhếch môi.

- Lúc trước có nghe em nói ngoại trừ bắn súng ra thì cái gì cũng không giỏi, anh lúc đó không tin cho rằng em đang diễn. Bây giờ mới biết không phải diễn mà là thật.

- Anh....

Cô hình như nghe được trong lời anh là đang chửi cô ngu. Âu Hân tức nghẹn lời nhưng vì lời anh đúng nên không phản bác lại được. Sau đó Âu Hân nhìn được một trận cười ôm bụng lăn lộn trên ghế sô pha đối diện. Lý Nhạc Lăng vừa ôm bụng cười vừa đưa tay chỉ đến Âu Hân nói vui sướиɠ.

- Cô đến cả tên mình xuất hiện trong bảng Phong Vân còn không rõ, Liên Hiệp Chủng Quốc Hoa Kì thời gian rảnh đâu bỏ ra một số tiền lớn bắt một người họ chỉ biết mỗi cái tên. Đầu óc cô rốt cuộc để ý đến cái gì vậy?

Âu Hân cơ hồ mặt đỏ phừng phừng, vừa thẹn vừa giận. Cô kéo cái gối ôm đằng sau ném vào người đang cười như điên phía đối diện. Đôi mắt đen của cô mở to trừng trừng nhìn người đối diện. Âu Hân đang nghĩ bản thân có thể mang người đối diện ra làm cái bia đạn bắn đến cha mẹ nhận không ra không?

Vương Kì Hạo thấy cô giận thì cũng quay ra trừng mắt với Lý Nhạc Lăng một cái, sau đó quay người ra định ôm Âu Hân vào lòng thì bị cô không thương tiếc nâng chân đạp một cái vào ngực ngã ngửa ra sau.

- Vô sỉ!

Âu Hân tức giận nói. Hai mắt cô như nhuộm thành màu đỏ sẵn sàng thiêu cháy đối phương. Hai tay cô cuộn chặt lại đặt trên đầu gối.

Vương Kì Hạo dám trêu đùa bỡn cợt cô như vậy. Đúng là vô sỉ, xấu xa, khốn nạn. Uổng công cô đã nảy sinh chút cảm tình với anh ta trong thời gian qua.

- Anh không phải cố ý lừa em. Lúc đó chỉ muốn giữ em ở bên để em được an toàn nên mới nói như vậy. Ngoài việc đó ra anh cũng chưa từng làm điều có lỗi với em.

Âu Hân quay mặt đi hoàn toàn không để lời anh nói vào tai. Bây giờ có nói gì cô cũng không tin.

- Được rồi, hai vợ chồng các người muốn cãi nhau thì lên giường. Chúng ta đang bàn chuyện đại sự.

Lý Nhạc Lăng ngừng cười nghiêm túc ngồi thẳng dậy hắng giọng nói.

- Mục tiêu của Khương Ngọc Dao chắc chắn là nhằm vào cô rồi. Thời gian này cô vẫn nên ở trong nhà thì hơn

- Anh đang coi thường tôi đấy à? Tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, người khác.... không có quyền ngăn cấm.

Âu Hân tức giận nói, đôi mắt còn cố ý liếc Vương Kì Hạo một cái. Âu Hân đứng dậy di chuyển sang chiếc sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống, hàng lông mày của cô vì đang giận vẫn nhíu lại chưa dãn ra. Âu Hân lại tiếp tục nói:

- Tôi không ra ngoài cô ta hẳn nhiên cũng bất động tại chỗ. Không vào hang cọp sao bắt được cọp. Không phải các anh đều đang muốn bắt cô ta sao? Hành động của cô ta như vậy nhìn cũng biết đối với Viên Lạc Phàm là không có tình ý gì. Chỉ tiếc cho Viên Lạc Phàm, tim đặt sai chỗ.

- Ý cậu thế nào?

Thấy Âu Hân nói cũng có lí, Lý Nhạc Lăng quay sang muốn xem ý kiến của Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo biết cô đang giận, nếu không theo ý cô e là những ngày tiếp theo cuộc sống của anh có vẻ sẽ không yên ổn, lỡ như cô lại gây ra việc gì nữa....

Suy nghĩ một hồi Vương Kì Hạo đồng ý theo ý cô. Nhưng với điều kiện xung quanh cô luôn phải có người của anh đi cùng. Âu Hân không thèm trả lời, quay mặt đi chỗ khác.

Lý Nhạc Lăng ngồi bên kia cười cười một màn trước mặt. Lòng cậu đau người khác cũng phải đau theo. Lý Nhạc Lăng như nhớ ra một việc quan trọng, nghiêm túc nhìn đến Vương Kì Hạo hỏi.

- Hạo, còn việc kia cậu định thế nào? Cơ hội tốt như lần này nếu còn không ra tay thì không có lần sau đâu.

- Tôi vẫn đang tìm cách.

Âu Hân tuy giận nhưng tính cô tò mò, hiếu động, thấy nói chuyện thú vị liền không chịu được muốn tham gia. Cô nhìn đến Lý Nhạc Lăng hỏi. Lý Nhạc Lăng không chần chừ gì đem chuyện nói với cô.

- Có một tổ chức buôn thuốc súng rất lớn chúng tôi đã theo dấu rất lâu rồi, hiện nay có một cơ hội có thể tóm được bọn chúng. Tình báo báo về bọn chúng lần này muốn xuất hàng lớn sang Đông Nam Á, cụ thể là sang Thái Lan. Nhưng chúng tôi không biết vị trí giao dịch cụ thể từ Trung Quốc sang Đông Nam Á là ở đâu. Có tin mới nhất về, bọn chúng sẽ lợi dụng tiệc tối mai của Thiết gia tại khách sạn trung tâm Đế Hoa để nói chuyện về vụ giao dịch. Nhưng vẫn chưa tìm được cách nào để có thể biết được cuộc trò chuyện đó.