Âu Hân đưa mắt quan sát xung quanh, ánh mắt cô lại nhìn đến tên đội mũ đeo huy hiệu và tên lính đứng cạnh đang nói chuyện. Âu Hân khéo léo nhích vài bước chân lại gần để nghe rõ hơn một chút.
- Tin này đáng tin cậy không?
- Chỉ huy đang đích thân lên đây kiểm tra, chắc... không giả được.
- Vậy ngươi cho người canh phòng cẩn thận các lối đi, theo dõi sát sao những người ở đây. Làm vợ của Vương Kì Hạo chắc cũng không phải con nhỏ tầm thường.
- Rõ thưa đội trưởng.
Âu Hân dần tái mặt đi khi nghe cuộc trò chuyện.
Chỉ huy đang đích thân lên đây kiểm tra? Tức là.... Bọn họ biết rõ cô ở tầng này và đang đi kiểm tra. Ai báo cho bọn họ biết mà tin tức sát quá vậy.
Việc ngày càng khó hơn rồi. Số lượng người bọn chúng rất đông, mấy chục tầng lầu của trung tâm thương mại lớn như này mà nhìn đâu cũng thấy.
Âu Hân đi lại cạnh Lý Nhạc Lăng vẫn đang " ân cần " an ủi cô bạn của mình.
Âu Hân giật nhẹ tay áo sơ mi của Lý Nhạc Lăng, nói khẽ.
- Lý Nhạc Lăng, bọn chúng đang đi tìm tôi.
Lý Nhạc Lăng quay qua nhìn cô bằng ánh mắt " Là sao ".
- Tôi nghe bọn chúng nói " vợ của Vương Kì Hạo đang ở đây và tên chỉ huy thì rõ ở tầng này và đang lên kiểm tra ". Vợ của Vương Kì Hạo... không phải đang nhắc đến tôi sao?!
- Ờ...
Nghe từ " ờ " như chẳng mấy ngạc nhiên gì của Lý Nhạc Lăng làm Âu Hân khó hiểu, nhíu mày nhìn cậu.
- Cậu... Đừng nói là ngay đến việc này cậu cũng biết rồi nha?
- Thì tôi cố ý báo mà. Trước khi vào nhà hàng tôi có ghé nhà vệ sinh xem tình hình thì có vài tên đang thay đồ rồi nên khéo léo một chút cho bọn chúng biết vợ yêu của kẻ thù bọn chúng đang ở tầng này. Vậy đấy.
Gương mặt Âu Hân gần như méo xệch đi khi nghe Lý Nhạc Lăng " bình thản " trình bày. Âu Hân nhắm mắt cuộn chặt hai tay thành nắm đấm để kìm cơn tức giận.
Cô từ từ mở mắt ra, không chần chừ cô đưa chân mình ra sau chân Lý Nhạc Lăng, mang hết cơn sôi máu vào đấy gạt mạnh hai chân cậu ta.
Tất cả mọi người đều im bặt tiếng khóc nức nở quay ra nhìn về phía cô đang đứng bằng đôi mắt tròn xoe không hiểu gì khi nghe một tiếng " uỳnh " thật lớn và một chàng trai bảnh bao đang nhăn nhó mặt mày nằm ngửa trên nền đá.
Tố Mai cũng quay ra hướng cái nhìn ngạc nhiên vào cậu không hiểu gì. Chỉ có Lý Nhạc Lăng là ngặm nhấm nỗi đau thể xác khi vừa chọc vào người không nên chọc.
- Lý thiếu, Lý thiếu, cậu có sao không.
Tiếng gọi hốt hoảng lo lắng của Tố Mai đã khiến tên đội trưởng đầu đội mũ chú ý.
Thứ mà hắn chú ý không phải biết có người ngã mà là hai từ " Lý thiếu " phát ra từ cô gái đang đỡ chàng trai bị ngã dậy.
Rất nhanh, hắn bước những bước dài tới gần cậu. Lý Nhạc Lăng phát hiện ra vấn đề vội nói ngay, to và dõng dạc.
- Ây da, dập mông Trương Lý ta rồi. Ai chơi ác quá vậy, có biết ta là Lý thiếu của Trương gia không vậy. Ôi da, Trương Lý ta bị dập mông rồi.
Hẳn nhiên là có tác dùng vì bước chân của hắn đã dừng lại khi còn cách cậu ba đến bốn bước.
Và câu nói cũng mang đến ánh mắt ngạc nhiên cho Âu Hân và Tố Mai khi nhìn Lý Nhạc Lăng.
Trương Lý??
Lý thiếu của Trương gia??!
Âu Hân liếc mắt để ý nhìn sang tên đội trưởng đội mũ đang nheo mắt quan sát về phía Lý Nhạc Lăng.
Âu Hân nhếch môi cười.
À hóa ra là như vậy. Lý gia là gia tộc đứng đầu trong hàng ngũ đội tình báo quốc gia. Cái bọn mang tên " phần tử khủng bố " này hẳn biết rõ điều ấy và thứ chúng kiêng kỵ là những tin tình báo mà Lý gia đã nắm được. Trước mặt chúng đây chính là cháu đích tôn của Lý gia đấy, bảo sao khi nghe hai từ " Lý thiếu " thì phải tìm hiểu thôi.
Âu Hân cũng rất tốt bụng mà cúi xuống giúp Tố Mai một tay đỡ Lý Nhạc Lăng dậy, miệng suýt xoa.
- Lý thiếu, cậu có sao không? Cậu mà làm sao thì chết mất. Lý Nhạc.... Au....
Âu Hân đang định gọi nốt cái tên " Lý Nhạc Lăng " để trả thù cho việc cậu ta tiết lộ ra cô thì đã bị cậu ta nhéo một phát rõ đau vào tay lúc cậu ta vịn vào tay cô đứng dậy.
Lý Nhạc Lăng giả như được cô đỡ mà ghé sát tai cô nói nhỏ.
- Chỉ có tôi mới giúp được cô thoát khỏi đây dễ dàng thôi đấy. Cô phải biết dù bọn họ tìm được ra cô cũng sẽ không gϊếŧ cô ngay. Nhưng bọn họ phát hiện ra tôi thì cô có cánh cũng không bay ra khỏi đây được.
Âu Hân nghiến răng ken két nhìn Lý Nhạc Lăng bằng đôi mắt đen đầy phận nộ.
Lý Nhạc Lăng, coi như cậu giỏi.
- Đội trưởng, chỉ huy đến.
Âm thanh lớn vang lên phía thang máy, Âu Hân đưa mắt ra đằng sau nhìn.
Toi rồi. Sao đã lên nhanh thế?
Một người đàn ông cao to, trả phục cũng có phần khác so với những người khác. gương mặt lạnh tanh hướng về phía cô, à không là hướng về tên đội trưởng. Nhìn kĩ một chút cô thấy trên má phải người đàn ông là chỉ huy đó có một vết bỏng không lớn lắm.