Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 9: Độc quyền chiếm hữu

1 lúc thật lâu sau...

Cô áp tai mình vào cửa để xem có động tĩnh gì bên ngoài không nhưng không có " im lặng như vậy có khi nào anh ta thấy khó nên đi rồi không, haizzya như vậy quá tốt còn gì ". Cô nhìn mình trong gương, vết thương trên trán chưa được xử lí nên nó cứ rớm máu ra, cô lấy đại cái khăn giữ chỗ đó lại rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm quay mặt ra mà cô hoàn toàn bất động, đôi mắt đen của cô mở to như muốn rớt tời nơi. Thì là trước mặt cô, trên giường 1 nam nhân ngũ quan không phải người thường, đã vậy còn mặc mỗi cái áo choàng tắm, nằm dài trên giường như đang " mời gọi ", cô ....sao cô chịu nổi, má đã ửng đỏ ấm nóng khiến cô không bình tĩnh được nữa mà run run. Kì Hạo nghe tiếng cửa mở quay ra rồi ngồi dậy, ngoắc ngoắc tay với cô

- Lại đây.

- D....d...ạ..ạ...

Cô ấp a ấp úng mắt cứ mở to nhìn anh làm anh thấy khó hiểu " trên mặt mình có dính gì sao, hay trên người mình có gì bất thường.." nghĩ đến đây anh mới nhận ra rồi thầm bật cười, tự nhiên máu trêu cô lại nổi lên. Anh đứng dậy tiến thẳng tới chỗ cô, cô thì vẫn độ đứng bất động, đến khi sực tỉnh đã thấy anh ở trước mặt mình, cô sợ hãi tính bỏ chạy lại vào phòng tắm nhưng lần này không may mắn, Kì Hạo đã ép sát cô vào cửa nhà tắm, dùng tay khóa chặt cô lại trong vòng tay của anh. Cô hốt hoảng vùng vẫy định đẩy anh ra nhưng anh khỏe quá, cô còn đang tự hỏi sao hôm đó có thể bắn trúng anh, đó chắc là cô vận dụng hết may mắn của 1 năm lại rồi, nên cô mới có ngày hôm nay.

- Đại...đại thiếu soái, anh bỏ tôi ra được không.

Không được, những lúc như này cô phải bình tĩnh nếu không.... Anh mỉm cười nhẹ đưa tay vuốt lọn tóc trước mặt cô sang bên rồi không nói lời nào nhấc bổng cô lên, tiến lại phía giường.

Cô lúc này hoảng cực độ, vùng vẫy trong lòng anh nhưng không có kết quả. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đặt cô ngồi trên đùi mình, với lấy hộp băng y tế đặt sẵn trên mặt bàn đèn ngủ. Cô vẫn sợ hãi nhắm chặt mắt lại, sau đó...

- AAAAA

Cô hét lên vì đau và xót, khoé mắt đã có vài giọt nước chảy ra, cô cảm nhận được 1 bàn tay to lớn lau đi nó, lúc này cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, trong lòng 1 dòng ấm áp, cô mới từ từ mở mắt ra. Thấy ánh mắt anh, sao nó yêu chiều thế, tay anh đang lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ nhàng nhỏ thứ nước gì đó vào vết thương trên trán của cô. Cô tự dưng không thấy đau nữa, nhìn anh chằm chằm

- Tôi biết mình rất đẹp.

- Ơ.. tôi...

Cô đỏ mặt nép vào lòng anh, cô chưa bao giờ như vậy, nép vào lòng người đàn ông an toàn đến vậy.

Anh nhẹ nhàng xử lí vết thương cho cô, dán băng lại, lúc này gương mặt mới tối, cô cảm nhận được khí lạnh quay ra thì bắt gặp ánh mắt như gϊếŧ người của anh đang nhìn mình

- Đồng Âu Hân....ngoại trừ tôi ra, không ai được phép làm em bị thương.... kệ cả em.

Giọng nói ấy, ngữ khí ấy khiến cô lạnh toàn thân " sao anh ta lại nói vậy ". Cô ngờ vực trong lòng nhưng ánh mắt vẫn là che dấu không để anh nhìn ra.

- Em đã là người phụ nữ của tôi, của 1 mình Vương Kì Hạo tôi, bản thân tôi không làm em bị thương, tôi tuyệt đối không cho phép ai làm vậy. Đồng Âu Hân, em hãy nhớ kĩ, 1 chữ không được quên.

Đây là gì, thể hiện sự chiếm hữu sao. " Anh là đang muốn độc quyền chiếm hữu cô sao, ha sao có thể, anh và cô không quen, chỉ " vô tình " mà cuới nhau, hoàn toàn chẳng ai yêu ai, sao anh phải như vậy. Đây chỉ là bản tính của đàn ông mà thôi, chiếm hữu ". Cô nở nụ cười nhẹ

- Đại thiếu soái, Âu Hân tôi nhớ mà.

Chi bằng cô cứ nghe lời anh trước, sống qua vài ngày này đã, ổn định tinh thần cô mới có sức đề chuồn êm ái.

Đặt nhẹ cô xuống giường, anh nằm xuống gối đầu nên đùi cô, cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.

- Xoa đầu giúp tôi đi. Hôm nay tôi rất mệt.