Edit: Minh
Beta: Thạch Anh
Thu dọn đồ đạc xong đã đến giữa trưa, Diệp Lâm Xuyên bị dày vò đến mức mồ hôi đầy đầu, vừa mới đặt cái ghế nhỏ xuống nghỉ ngơi trước cửa nhà, thì thấy Hạ Tự dẫn Hạ Tình đang bước vào.
Nhìn căn nhà nhỏ rách nát đằng sau Diệp Lâm Xuyên, Hạ Tự mở to mắt, không thể tin chỉ căn nhà đằng sau ông: "Bọn anh sống ở đây?"
Diệp Lâm Xuyên gật đầu.
Hạ Tự trầm mặc, nếu Diệp Nha không đổi số với bọn họ, có lẽ người ở đây là hai chú cháu bọn họ . Nghĩ đến căn nhà xa hoa của bọn họ, Hạ Tự hơi băn khoăn, nói với Diệp Lâm Xuyên: "Không thì anh qua ở chung với chúng tôi, thêm vài người chắc vẫn đủ chỗ."
Phòng bên cạnh còn có một cái giường, tuy có hơi nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn chỗ này, nhìn mái tôn kia rất có thể bị dột khi trời mưa.
Diệp Lâm Xuyên nhất quyết từ chối: "Không cần đâu, nơi này cũng rất tốt." Dù sao đến lúc đó phát ra ngoài, Diệp Lâm Xuyên cũng không muốn nghe người xem nói ông chơi không nổi.
Hạ Tự biết tính Diệp Lâm Xuyên, không cưỡng cầu, "Vậy thì trưa anh sang chỗ tôi ăn cơm đi, chỗ này của anh chắc cũng không tiện nấu cơm."
Phía sau phòng ở chính là nhà bếp, người bình thường muốn làm không được, hơn nữa phòng bếp đã bỏ hoang từ lâu, đoán chừng cũng khó mà nhóm lửa.
Diệp Lâm Xuyên đứng dậy vỗ vỗ bụi trên mông, kêu Diệp Nha qua chỗ Hạ Tự ăn cơm.
Con đường mòn vào buổi chiệu thật yên tĩnh xinh đẹp, xa xa là dãy núi trùng điệp, con đường ngập bóng râm, hai bên đường mòn là những cánh đồng hoa hướng dương lớn, nhuộm hai bên đường thành một màu vàng óng ánh, hòa với bầu trời xanh biếc thành một phong cảnh đẹp đến nao lòng, những người đến đây đều bỏ lại những ồn ào náo nhiệt, chỉ còn lại thư thái vui vẻ.
Sau bảy tám ngã rẽ, Diệp Lâm Xuyên đưa Diệp Nha tới ngôi nhà mà Hạ Tự đang ở.
Đây là tứ hợp viện của một gia đình nhà nông, trong sân nuôi thả ngỗng với gà trống, ngoài sân còn có giàn nho, dưới dàn còn bày một cái bộ bàn ghế đá; nhà chính rất lớn, có tủ lạnh, có TV, còn có WIFI, trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, so với căn nhà gỗ nhỏ mà Diệp Lâm Xuyên ở là một trời một vực.
Hạ Tự dẫn Diệp Lâm Xuyên, xấu hổ nói : "Nha Nha rất may mắn, hay là chúng ta đổi lại đi?"
Nghe có người nói mình rất may mắn, Diệp Nha đang đánh giá tứ phía lập tức quay đầu nhìn sang, không chút do dự cự tuyệt đề nghị củ Hạ Tự: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chú Hạ Tự và chị Tình Tình sẽ ở đây."
Lời đã nói ra sao có thể thu lại dễ dàng như vậy.
Làm người phải giữ chữ tín là đạo lý mà ba ba đã dạy, huống chi Diệp Nha cũng không quan tâm ngủ ở đâu, cho dù có ngủ trên đất cô cũng rất vui vẻ, không đúng, càng vui hơn chứ, nơi ngủ của lá con là ở trong đất mà.
"Không cần đổi, dù sao chỉ có một đêm." Diệp Lâm xắn tay áo đi vào phòng bếp, "Anh biết nấu cơm không?"
Hạ Tự xấu hổ lắc đầu. Hắn là một thần tượng kiếm cơm nhờ giá trị nhan sắc sao biết nấu cơm được.
"Diệp tổng biết nấu hả?"
Diệp Lâm Xuyên mặt không cảm xúc cầm dao thái lên: "Dòng đời xô đẩy."
". . . . . ." Điều này cũng đúng, dù sao ông cũng không còn là tổng tà bá đạo được giúp việc hầu hạ.
Trong lúc ba ba nấu cơm, Diệp Nha và Hạ Tình đến tổ tiết mục nhận nhiệm vụ, cho gia cầm trong sân ăn. Hai bạn nhỏ, mỗi người cầm một bịch thức ăn gia súc nhỏ, đi ra ngoài rải lên đất.
Hạ Tình làm một chút đã bắt đầu mệt, ngồi phịch xuống đất nhìn gà trống trước mặt, nuốt nước bọt, giọng mềm nhũn hỏi Diệp Nha: "Chúng ta phải cho chúng ăn sao?"
Đang bận rộn thì Diệp Nha bị một câu nói của Hạ Tình tỉnh ngộ, đôi mắt to đối diện với mông gà tròn trịa mập mạp chậc lưỡi, ngơ ngác hưởng ứng: "Cũng có thể không cho."
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có ẩn ý khác.
Diệp Nha thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chúng ta có thể bắt bọn nó ăn luôn, như vậy chúng ta sẽ không phải cho chúng nó ăn."
Sóng não của hai bạn nhỏ đồng bộ, ý tưởng lớn gặp nhau.
Nói là làm, các cô thả thức ăn gia súc xuống, giương nanh múa vuốt chạy đến chỗ con gà trống đang thảnh thơi mổ mổ. Gà trống hình như cảm giác được, đập cánh chạy ra thật xa, Diệp Nha và Hạ Tình tránh không kịp, đυ.ng nhau một cái.
Các cô nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục đuổi gà.
Trong sân gà bay toán loạn, ngỗng kêu loạn xa, rối tinh rối mù.
Đạo diễn phía sau khóe miệng run rẩy, không nỡ nhìn hai đứa trẻ ba tuổi đang phân cao thấp với gia cầm.
Diệp Nha đang đuổi hăng say, đột nhiên thấy một con gà nhỏ, toàn thân màu vàng óng thò cổ ra từ bầy ngỗng. Cô thở hồng hộc, dừng truy đuổi, tò mò nhìn chú gà con.
"Nha Nha, sao em không đuổi theo nữa?"
Diệp Nha đưa tay chỉ.
Hạ Tình nhìn qua, lập tức phủ định: "Bé đó vẫn là trẻ con giống chúng ta, không thể ăn đươc."
Diệp Nha nhíu mày nhìn về phía con ngỗng đang ngủ bên cạnh, trong đầu lại hiện lên khung cảnh bị ngỗng đuổi theo, bả vai co run run, nói như đinh đóng cột: "Bé gà con này rõ ràng là bị ngỗng bắt cóc."
"Ai?" Hạ Tình sửng sốt.
"Rõ ràng ngỗng rất hung dữ, chắc chắn đã bắt cóc gà con, bây giờ em đi giải cứu gà con."
Không đợi Hạ Tình phản ứng, Diệp Nha nhanh như chớp chạy về phía đám ngỗng, cầm con gà con còn đang tỉnh tỉnh mê mê chạy ra, nghiệm túc bảo vệ trong lòng bàn tay.
"A a a a a, Nha Nha ngỗng thức dậy rồi kia! ! ! Ngỗng ngỗng ngỗng! ! Thức dậy rồi kìaaaa! ! !"
Hạ Tình phía sau cô gấp đến giơ chân, vẻ mặt còn kích động khẩn trương hơn cả Diệp Nha.
Diệp Nha hiểu rõ sự khủng bố của ngỗng trắng lớn, không dám dây dưa quá lâu với ngỗng lớn, cũng không quay đầu lại nhìn mà chạy đi thật nhanh.
"Quác ――! !"
Ngỗng lớn quả nhiên nổi giận, vỗ cánh vọt tới chỗ Diệp Nha.
"Đừng đuổi ta, đừng đuổi ta! ! !" Hình ảnh ngày đó bị ngỗng đuổi hiện rõ ràng trong đầu, Diệp Nha nức nở, ôm chặt gà con mà chạy.
Ngỗng mà nông hộ này nuôi trong nhà còn to hơn ngỗng mà nông hộ bình thường nuôi, béo hơn, khỏe hơn, bay lên một phát che cả một vùng trời, che lấp luôn mặt trời, một đôi mắt màu đỏ hung dữ dọa người.
Diệp Nha cũng biết đã chọc đến dây thần kinh tức giận nào của nó, khiến mấy con ngỗng lớn cũng đuổi theo.
"Đây là mẹ của gà con, không thể, không thể cướp nó!"
Diệp Nha chạy quanh sân với mấy con ngỗng lớn, chạy trốn đến mức nhễ nhại.
Máy quay bắt được thân ảnh của cô, nhưng mà do cô chạy quá nhanh, nên chỉ chụp được tàn ảnh, hình ảnh nhìn qua vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa buồn cươi.
"Nha Nha quay về nhà! ! Nha Nha mau mau quay về nhà! !" Hạ Tình mở cửa ra, Diệp Nha bắt lấy cơ hội, nhanh chóng chạy vào.
Ầm!
Hạ Tình đóng cửa thật mạnh, hai người không chút sức lực ngồi xuống dưới đất, nhìn nhau thở phào.
Rõ ràng mấy con ngỗng không cam lòng, đứng trước cửa sổ kêu cạc cạc.
"Chíp chíp. . . . . ." Gà con trong lòng hình như bị cầm chặt quá nên không thoải mái, cũng kêu theo.
Diệp Nha buông tay ra, ôn nhu xoa đầu nó, ngữ điệu mềm nhũn: "Cục cưng chớ sợ, chớ sợ, về sau chị sẽ là mẹ của em."
Bên ngoài vang lên tiếng ngỗng kêu, Hạ Tình kiễng mũi chân chốt cửa lại, hỏi: "Nha Nha muốn làm mẹ nó hả?"
"Đúng vậy, như thế ngỗng lớn sẽ không bắt nạt nó ."
Gà con trong tay còn rất nhỏ, lông máu màu vàng vàng còn chưa mất, đôi mắt hạt đậu nhìn xung quanh, lâu lâu lại kếu chíp chíp với Diệp Nha, thật sự là cực kỳ đáng yêu.
"Nhưng mà. . . Mẹ của nó đang ở bên ngoài." Hạ Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả nhìn thấy con gà trống bị các cô đuổi lúc nãy, tự nhiên thở dài "Quên đi, mẹ của nó chắc đã bị ăn rồi."
"Chíp chíp!" Gà con lại kêu lên.
"Cạc cạc." Rõ ràng ngỗng đang gọi với vào bên trong nhà.
Diệp Nha vuốt lông tơ trên gà con, trấn an : "Hoàng hoàng không sợ, ma ma sẽ bảo vệ con." Nói xong còn hôn lên trán nó.
Động tĩnh bên ngoài khiến Diệp Lâm Xuyên chú ý.
Ông buông dao xuống, lau nước trên tay đi, đi tới chỗ thấy Diệp Nha và Hạ Tình đang nói chuyện với động vật nhỏ trong lòng bàn tay, bên ngoài còn có mấy con ngỗng lớn đang kêu ầm trước cửa.
Diệp Lâm Xuyên dự cảm không lành, nhíu mày tiến lên, trên cao nhìn xuống bọn nhỏ đang ngồi dưới, "Bọn con đang làm gì vậy?"
"Ba xem." Diệp Nha đưa gà con trong lòng bàn tay ra, "Đây là con gái của con!"
Tê.
Diệp Lâm Xuyên đau xót, nhíu mày, "Ba chỉ mới đi không lâu, con đã cho ba làm ông ngoại?"
"A?" Diệp Nha cân nhắc một chút, gật đầu, "Ừ!"
Cô còn ừ! ! !
Diệp Lâm Xuyên hơi tức ngực, lại nhìn con vật nhỏ đang líu rít kia, vẻ mặt càng không ổn.
"Con muốn mang Hoàng Hoàng về nuôi."
Được, tên cũng nghĩ ra rồi.
"Không được." Diệp Lâm Xuyên từ chối, "Ngươi không thể mang nó về nuôi."
"Vì sao?" Diệp Nha nghiêng đầu hỏi, "Trong nhà lại không quy định không thể nuôi gà con, huống chi con là chủ nhà, con nói là đươc! !"
Lời mà tổ tiết mục nói buổi sáng cô đều nhớ rõ, tên của chương trình là 《 xin hãy lắng nghe lời con nói 》, tuy rằng cô là yêu quái nhỏ hơn một trăm tuổi, nhưng mà khi cần cũng có thể biến thành trẻ con.
Nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên bắt đầu đau đầu.
"Chíp chíp ――"
Hoàng Hoàng lại kêu vài tiếng.
Diệp Lâm Xuyên ấn ấn huyệt Thái Dương đang đau, hỏi Diệp Nha: "Con có hiểu nó đang nói gì không?"
Diệp Nha im lặng nghe Hoàng Hoàng kêu xong, gật gật đầu, chắc chắc nói: "Nó muốn gọi con là ma ma."
"Không phải." Diệp Lâm Xuyên lắc đầu, "Nó nói ―― ta là ngỗng, ta là ngỗng."
Diệp Nha choáng váng.
Tổ quay phim đằng sau cười đến điên cuồng.
"Cạc cạc!" con ngỗng bên ngoài cũng hung dữ kêu.
Diệp Lâm Xuyên chỉ vào ngỗng lớn ngoài cửa: "Vậy con biết chúng nó đang nói gì không?"
Diệp Nha do dự một lát: "Trả đồ ăn lại cho ta."
"Không phải." Diệp Lâm Xuyên lại phủ định, "Nó nói ―― ngươi trả con cho ta! Ngươi trả con lại cho ta!" Diệp Lâm Xuyên nhéo cổ họng nói, bắt chước giống y đúc.
Diệp Nha sụp đổ.
Diệp Nha sụp đổ rồi.
Cô không tin, không tin gà con mà mình mạo hiểu cứu ra lại là cục cưng của thôn bá đại ngỗng! !
Cục cưng thương tâm, cục cưng khổ sở, cục cưng muốn khóc khóc.
"Thất thần làm gì, con trả lại con cho người ta, cẩn thận người ta đi vào cắn con thật đấy."
Hức.
Hốc mắt Diệp Nha phiếm hồng, yên lặng xoay người mở cửa ra, để Hoàng Hoàng chui qua khe cửa đi ra ngoài.
Tiểu Hoàng Hoàng lắc lắc mông, thân thiết tựa vào ngỗng trắng.
Tình cảnh này làm cho Diệp Nha đang đau lòng vì "Mất con gái rượu" khóc thét ra tiếng.
Cô khóc cực kỳ bi ai khổ sở, lại làm khiến cho một đống người lớn phía sau cười như được mùa.
Bây giờ có thể dự đoán được sau khi đoạn này phát ra ngoài sẽ gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi, nói không chừng Tiểu Nha Nha sau một lần bị ngỗng đuổi có thể nổi lên.
Diệp Lâm Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mặc kệ cô khóc hay không, quay đầu tiếp tục đi nấu cơm.
Hạ Tự nhìn thấy hành động này thì trợn mắt há mồm, nhìn nhìn Diệp Nha đang oa oa khóc lớn, lại nhìn nhìn Diệp Lâm Xuyên lạnh lùng dị thường, nhịn không được mở miệng: "Không, không dỗ một chút sao?"
"Không quan trọng, khóc mệt sẽ dừng thôi."
Trẻ con mà buổi sáng mới ăn có chút xíu, bây giờ đã giữa trưa rồi, có lẽ đã sớm đói bụng, chắc không còn sức để khóc đâu.
Hạ Tự nghẹn ngào, yên lặng đi theo Diệp Lâm Xuyên xuống phòng bếp hỗ trợ.
"Nha Nha ngươi đừng khóc nữa." Hạ Tình cũng không lãnh huyết vô tình như người lớn, cô ngồi bên cạnh Diệp Nha ôm vai cô trấn an, "Chị hôn em một cái, em sẽ có cục cưng mới."
"Không được, hai chúng ta hôn nhẹ là không có cục cưng." Diệp Nha vừa khóc vừa nói, "Em chỉ muốn nuôi gà con."
"Được rồi. . . " Hạ Tình không có cách nào khác, nhìn Diệp Nha mặt đầy nước mắt, đột nhiên linh cơ vừa đông đã có chủ ý "Nha Nha em chờ chị một chút!"
Cô kích động nhảy chân sáo, vui vẻ chạy tới phòng bếp, thừa dịp hai người lớn không để ý trộm đi một quả trứng gà trong rổ. Hạ Tình cẩn thận giấu trứng đi, chạy đến trước mặt Diệp Nha, đưa cho cô: "Nè."
Diệp Nha hai mắt đẫm lệ mờ mịt, không hiểu gì nhìn quả trứng trước mặt.
Hạ Tình: "Con gà con đều nở ra từ trứng, Nha Nha có thể tự ấp cục cưng gà con của em."
Diệp Nha lau sạch nước mắt, cầm trứng gà đăm chiêu.
Có đạo lý, tuy rằng Hoàng Hoàng đi rồi, nhưng cô có thể nuôi ra một Hoàng Hoàng của riêng mình! ! !
Diệp Nha được an ủi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Hạ Tình: "Cám ơn chị Hạ Tình, chị thật tốt."
Hạ Tình cười ngây ngô, nâng khuôn mặt nhỏ của Diệp Nha lên, véo véo má cô, "Chị chỉ đối xử tốt với Nha Nha ~" Nha Nha là cục cưng nhu thuận đáng yêu nhất mà cô gặp qua, cô phải vẫn bảo vệ em gái Nha Nha, không cho người khác bắt nạt cô.
Diệp Nha bỏ quả trứng còn ấm vào trong túi, nắm tay Hạ Tình tiếp tục đi chơi.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống, là tới lúc quay về nhà.
Diệp Lâm Xuyên nắm tay Diệp Nha, cố ý bước đi theo tốc độ của cô, chậm rì rì đi đến nhà gỗ nhỏ trên núi,
Không có bầu không khí ô nhiễm, trên bầu trời đêm lóe ra những ngôi sao chói mắt giống như một cây cầu sao trên đỉnh đầu, tinh quang sáng rực vây xung quanh trăng rằm, sự yên lặng trong trẻo nhưng lạnh lùng của ánh trăng nhẹ nhàng phủ khắp ngôi làng nhỏ dưới núi.
Con đường dưới chân gập ghềnh không bằng phẳng, Diệp Nha thất tha thất thểu đi theo Diệp Lâm Xuyên, nhìn nhìn bàn tay lớn đang nắm tay mình, lại ngẩng cao đầu lên nhìn khuôn mặt Diệp Lâm Xuyên dưới ánh trăng có vẻ phá lệ trong trẻo lạnh lùng.
"Mệt hả?" Diệp Lâm Xuyên cảm giác được ánh mắt của Diệp Nha, xoay người ôm cô vào ngực.
Trong lòng ngực Diệp Nha còn có một quả trứng, cô thật cẩn thận che chở, khoát tay lên vai Diệp Lâm Xuyên, nhìn con đường xa xa phía trước.
[ ngủ ngon nha, Tiểu Diệp Tử ]
Hoa cỏ dại hai bên đường cũng phải đi ngủ, một đường chúc cô ngủ ngon.
Vì để tỏ vẻ hữu hảo, Diệp Nha trả lời từng người một.
"Con nói chuyện với ai?"
"Cỏ nhỏ với lại hoa ~" Diệp Nha có hơi buồn ngủ, âm thanh không có sức sống giống ban ngày, nghe mềm mại vô cùng lại vô hại.
Diệp Lâm Xuyên nở nụ cười, đột nhiên cảm giác cô bé rất đáng yêu.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Diệp Lâm Xuyên bật đèn nhỏ, lấy nước ấm Hạ Tự đưa rửa chân, lau mặt cho cô, ôm Diệp Nha lên giường, cầm quyển truyện cổ tích lên đọc cho cô nghe. Cô cũng rất mệt mỏi sau một ngày bôn ba, không nghe hết câu chuyện Diệp Lâm Xuyên kể đã ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt cô bé đang ngủ vừa đáng yêu vừa điềm tĩnh trước mặt, Diệp Lâm Xuyên cẩn thận đắp chăn cho cô. Khi chuẩn bị nằm xuống, Diệp Lâm Xuyên đυ.ng trúng một vật gì đó trơn nhẵn, lấy ra thì thấy ―― là một quả trứng đã được luộc, vỏ vì bị ông đυ.ng vào mà nứt ra vài đường.
Đứa nhỏ này giấu một quả trứng làm gì?
Diệp Lâm Xuyên khó hiểu, nhưng mà trứng gà cũng nứt ra rồi, nếu để tới ngày mai chắc cũng không ăn được nữa
Vừa vặn tối nay Diệp Lâm Xuyên ăn không nhiều, làm xong nhiệm vụ đến giờ đã rất đói, ông liếʍ liếʍ khóe miệng, lột vỏ trứng ra, chậm rãi cắn một ngụm lòng trắng trứng.
Trứng gà ở nông thôn ngon hơn hẳn so với trứng trong thành phố, lòng đỏ trứng rất thơm, lòng trắng trứng cũng rất trơn mịn.
Khi Diệp Lâm Xuyên đang ăn, sau lưng truyền đến âm thanh sâu kín; "Ba ăn con của con. . . "
Bên ngoài bóng cây lay động, một cơn gió lạnh thổi vào trong phòng.
Diệp Lâm Xuyên nhớ tới câu chuyên ban ngày Diệp Nha kể, nháy mắt đã bị làm cho kinh hãi, quả trứng gà đang định nuốt xuống bị nghẹn lại trong họng. Mặt ông tái mét, cánh tay dài tìm kiếm trên bàn, đυ.ng đến một bình nước suối trực tiếp mở nắp chai ra uống nước.
Sống lại rồi . . .
Diệp Lâm Xuyên nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn lại.
Diệp Nha dựa tường, khóe miệng méo xuống, khuôn mặt chuẩn bị khóc cực kỳ quen thuộc, cô không nói được một lời, oán hận nhìn thấy quả trứng còn chưa ăn xong trên tay Diệp Lâm Xuyên .
"Ba, ba ăn cục cưng của con! ! Ba là hung thủ ăn gà! !"
Hung thủ ăn gà Diệp Lâm Xuyên: ". . ." Không lâu sau khi lên chức ông ngoại, ông lại gϊếŧ "Ngoại tôn" của mình.
Không phải.
Cái này không phải trọng điểm.
"Đây là một quả trứng bình thường, con xem, quả trứng này đã luộc chín rồi." Diệp Lâm Xuyên đưa quả trứng cho Diệp Nha nhìn.
Diệp Nha không nghe lời ông nói, trong lòng cực kỳ khổ sở, "Đó là gà cục cưng mà chị Tình Tình tặng con, ba, ba ăn mất gà của con rồi thì con làm sao ấp nó đây! !"
Diệp Nha buồn đến mức không kìm ném được, thút tha thút thít bắt đầu khóc: "Con. . . Con sinh non, con sinh non ! !"
?
? ? ? ?
Cái quái gì thế?
Đứa nhỏ này nói cô vừa bị gì ? ? ?
Trong lòng Diệp Lâm Xuyên đầy dấu chấm hỏi, cô không biệt rõ đâu là trứng sống đâu là trứng chín, nhưng mà lại biết được kiến thức này, nên nói cô hiểu biết, hay là nói cô ngốc?
Quay phìm đang cầm máy quay ở trước cửa lại cười thành đồ ngốc.
Trong căn phòng chật hẹp quanh quẩn tiếng trẻ con khóc, trái tim Diệp Lâm Xuyên lao lực quá độ, từ từ nhắm mắt nằm xuống giường.
"Con muốn trứng!" Diệp Nha không thuận theo không buông tha cho Diệp Lâm Xuyên, "Trứng trứng trứng trứng!"
"Đang giữa đêm ta đi đâu tìm trứng cho con?" Diệp Lâm Xuyên kéo chăn trùm lên đầu, giả bộ nói, "Ta ngủ rồi, hô ――"
"Ba chưa ngủ, ba đang giả bộ."
Diệp Lâm Xuyên vẫn không nhúc nhích, "Hô ――"
". . .
Diệp Nha đối với người đang nằm trong chăn hoàn toàn trầm mặc. . . . . . Trầm mặc. . . . . .
"Được rồi." Diệp Nha rũ mi, bước qua Diệp Lâm Xuyên đi xuống dưới, "Con tự đi tìm một quả trứng khác."
Diệp Lâm Xuyên phản ứng nhanh, một tay ôm cô vào lòng, hai tay ôm chặt cô, trầm giọng cảnh cáo: "Ta nhớ đã dạy con rằng trẻ con không nên đi lung tung khi trời tối nhỉ? Không phải con lại muốn bị lạc chứ?"
Diệp Nha: "Con không phải bị lạc đường, do đường không dễ đi."
Còn có đạo lý như vậy?
Diệp Lâm Xuyên tức cười.
"Ta đã ăn bé trứng của con mà không có sự cho phép cửa con, ta thật sự có lỗi."
Diệp Lâm Xuyên thành khẩn xin lỗi, Diệp Nha không nghe ra giọng điệu cường điệu kỳ quái của ông, sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định tạm thời tha thứ, "Được rồi, vậy ba không được làm thế nữa."
"Tốt." Diệp Lâm Xuyên vuốt cằm, "Vậy con có ăn trứng không?"
Nhìn lòng trắng trứng trắng noãn đang được đưa đến bên miệng, Diệp Nha liếʍ liếʍ môi, một ngụm cắn xuống.
Ôi ôi. . .
Con của cô ăn ngon ghê.
Diệp Nha lại bắt đầu rơi nước mắt.
Tổ quay phim phía sau lại một lần nữa cười thành đồ ngốc.
**
Chuyến đi ở nông thôn rất nhanh đã trôi qua, bởi vì tổ tiết mục chọn hình thức vừa quay vừa phát sóng nên khi bọn họ tiếp tục quay, kì đầu tiên đã phát sóng thành công.
《 xin hãy lắng nghe tiếng nói của con 》 là chương trình tạp kĩ rất có danh tiếng, bây giờ lại có khách quý là diễn viên lưu lượng, với cặp cha con Diệp gia siểu nổi tiếng, đội hình cường đại với giá trị nhan sắc như vậy đương nhiên sẽ hấp dẫn vô số người xem mới.
Tổ đạo diễn chưa bao giờ lo lắng vấn đề doanh thu, nhưng đến lúc phát sóng vẫn rất kinh ngạc.
《 xin hãy lắng nghe tiếng nói của con 》 trong mười lăm phút sau khi phát sóng đã phá những kỷ lục trước đó, sau một tiếng đánh bại một chương trình tạp kĩ nổi tiếng, trong một đêm đã đứng đầu bảng xếp hạng, đồng thời lên no1 Hotsearch, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy leo lên no1 Weibo, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi một ngày leo lên no1 đủ để chứng minh sự sinh ra của một huyền thoại.
Mới hơn tám giờ sáng, tổ tiết mục đúng giờ phát sóng kì đầu tiên lên web, thật ra có rất nhiều người đã xem vào tối qua, nhưng vẫn ngồi trước máy tính, chuẩn bị giành hàng đầu tiên.
《 xin hãy lắng nghe tiếng nói của con》 tuy rằng là một chương trình thực tế đề tài gia đình tập trung vào trẻ em, nhưng cũng không làm màu, lợi dụng phong cảnh bên ngoài, nhạc nền là một tiếng dương cầm do một đại sư soạn nhạc đàn, ôn nhu trầm bổng, phối hợp với hình ảnh nước từ trên núi chảy xuống giống như một chương trình du lịch.
Đài truyền hình cố ý thuê một đội hậu kỳ nổi tiếng ở nước ngoài, cho nên biên tập cũng không tồi.
Tổ tiết mục thiên vị Diệp Nha, cố ý để cô xuất hiện đầu tiên.
Khi gương mặt Diệp Thanh Hà xuất hiện trên màn hình, bình luận bùng nổ.
―― Anh trai em có thể! !
―― Tỷ đệ luyến không? Chính là loại hơn kém mười lăm tuổi ấy!
―― Gen Diệp gia là cái loại gan thần tiên gì vậy, người trưởng
thành thì phải mạnh dạn một chút, @ Diệp Lâm Xuyên, tôi muốn lai giống với anh.
― Lầu trên là đang nói Diệp tổng là lợn giống sao! !
―― lợn giống là muốn chọc tôi cười chết sao?
. . .
Vừa mới bắt đầu, người xem đã bắt đầu điên cuồng.
Đến khi Diệp Nha xuất hiện, bình luận lại dày thêm hai tầng. Rất nhanh tới khúc Diệp Lâm Xuyên gọi Diệp Nha là ba. Tình cảnh tái hiện, hình ảnh được hậu kỳ xử lý tăng thêm vài phần hỉ cảm đáng yêu, không người xem trực tiếp đã bắt đầu gọi lung tung trên màn hình.
―― ngươi là nữ nhi của ta, ta nhận ngươi làm ba.
―― Nha Nha: ta cũng không biết, nhưng ta dám đáp lại.
――U1S1, tôi coi trọng anh trai nhỏ tên Thẩm Trú, anh trai Thanh Hà tôi cũng muốn
―― Nha Nha thật sự dám đáp lại, lão âm dương sư.
―― Đúng là hiếu nữ.
―― Đây là tổ hợp cha con tổn thương nhau trong truyền thuyết sao?
Điểm gây cười của kỳ đầu tiên của chương trình đều bị Diệp Nha nhận thầu, một đoạn trên máy bay khiến cho không ít người cười ra nước mắt, còn có # tôi sinh non # trứng gà # ..., thậm chí một cái hastag là # hồi nhỏ tôi tưởng. . . # đã trở thành chủ đề thảo luận của toàn dân.
[ cẩm chanh đáng yêu: hồi nhỏ khi tôi ăn hạt dưa hấu, cây dưa sẽ mọc trong bụng, khóc. ]
[jnhuo: hồi nhỏ tôi còn nhặt được bαo ©αo sυ, tôi còn tưởng nó là bóng bay thổi. . . . . . ]
[ xinh đẹp động lòng người: chuyện mà lầu trên nói, tôi cũng từng như vậy. ]
[ không phải tự kỷ mà là quá lười nghĩ tên: hồi nhỏ tôi cho rằng tên tôi là Vương Tổ Hiền, thật ra tên tôi là Vương Tổ Lam. ]
[ độc giả đáng yêu nhất: ? ? Lầu trên tỉnh lại đi, chúng ta đang sống ở năm 2030, không có Vương Tổ Lam hay Vương Tổ Hiền, có phải ngươi xuyên qua không? ! ]
[ đại bảo bối cho ngươi xem: cái kia. . . . . . Hoa hướng dương thật sư không bị gãy cổ đúng không! ! ]
". . . . . ."
Kỳ đầu tiên tràn ngập năng lượng, do phương thức ở chung không giống bình thường của hai cha con, dù sao Diệp Lâm Xuyên là ba Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên lại kêu Diệp Nha ba, ba và con gái, tên của tổ hợp này rất hợp với bọn họ.
Tổ hợp vừa xuất hiện, cư dân mạng phối hợp nâng hai # của bọn họ lên, có người có tâm trực tiếp biên tập thành một video ngắn.
"Vậy ta chính là gia chủ ?"
"Hay, nhưng mà đáng tiếc là nói quá nhiều."
"Giọng của em trai cũng rất hay ~"
"Không cần dỗ, khóc mệt thì dừng thôi."
"Ba ăn con của con. . .
Video có tất cả những lời vàng của kì đầu tiên, chủ nhân của video nói rằng anh sẽ tiếp tục làm, sau khi video được truyền bá, bình luận tăng lên ầm ầm, rất nhanh đã hơn một vạn.
[ Chíp chíp nhỏ của Nha Nha: Giúp đỡ Baba bị tổn thương sao thế? ]
Giúp đỡ baba bị tổn thương: xem ID của tôi, về sau nơi này là căn cứ của fan baba . ]
[ cẩm chanh đáng yêu: # Diệp Nha bị ngỗng đuổi # trăm triệu không nghĩ tới chủ đề này lại lên hotsearch lần nữa. ]
[ Nha Nha bị ngỗng đuổi: Nha Nha của tôi vẫn cần mặt mũi! Các người sao có thể đẩy chuyện Nha Nha bị ngỗng đuổi lên hotsearch? ]
[ Vợ của Diệp tổng: Anh trai, đầu tiên anh đổi tên rồi chúng ta nói chuyện sau. ]
[ cẩm chanh không muốn cập nhật: không hổ là thôn bá. ]
***
Trên mạng thảo luận như dầu sôi lửa bỏng, Diệp Lâm Xuyên không quan tâm, không để ý đến những chuyện bên ngoài, trừ chuyện cổ phiếu ... ông không bao giờ để ý tới chuyện nào khác, nhưng mà do yêu cầu của tổ tiết mục, vẫn luôn chú ý đến các khách quý khác, lâu lâu tương tác một chút, trừ việc đó không có một động tác dư thừa nào.
Địa điểm quay《 xin hãy lắng nghe tiếng nói của con 》tiếp theo vẫn là một thôn làng nhỏ trong núi giống lần trước, đạo diễn chọn nơi này đầu tiên là do phong cảnh tú lệ, tiếp theo là để trải nghiệm cuộc sống của nông dân, thứ ba là tiện cho việc quay phim, còn có thế né fan cuồng.
Nhiệm vụ đầu tiên vẫn liên quan đến nhà ở, nhưng mà tổ đạo diễn đã tăng độ khó lên, khách quý phải hoàn thành nhiệm vụ mới được chọn nhà, đây là nhiệm vụ khảo nghiệm sự ăn ý của phụ huynh với con cái, hoàn thành nhiệm vụ trước thì sẽ có quyền ưu tiên chọn trước.
Đồng thời, Diệp Nha cũng nhận được nhiệm vụ ngẫu nhiên mới.
[ nhiệm vụ chi nhánh ngẫu nhiên 02: Cản trở tiến độ nhiệm vụ của nữ chính Hạ Tình. ]
Ừ, vừa nhìn thì đây chính là chuyện mà nữ phụ ác độc nên làm.
Quy tắc cũ, Diệp Nha và Diệp Lâm Xuyên vẫn là người đầu tiên lên sân khấu.