Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 372: Tứ hôn (1)

"Đem trướng màn xốc lên."

Gió thu thổi qua cửa sổ vào trong tiểu thính.

Tiêu Dịch ôm lấy eo thon nhỏ của Nam Bảo Y , theo gió thổi qua xà ngang, lặng yên dừng ở ngoài đám người .

Mắt thấy nội thị sắp đẩy ra trướng màn, hắn giọng nói đạm mạc: "Đây là đang nháo cái gì?"

Mọi người kinh tủng.

Cả phòng khách khứa, theo bản năng tránh ra một con đường, sôi nổi tò mò ngoái đầu nhìn lại.

Cuối tầm mắt , bình phong thêu bát phúc tử đàn Hồ Nam kéo dài tới cửa, hết sức phong nhã tú lệ.

Trấn Tây đại đô đốc tuổi còn trẻ , dáng người cao lớn, cách dẫn quân ủng, quan bào màu đỏ thẫm làm nổi bật vẻ kim tương ngọc chất của hắn , có loại tuấn mỹ khác thường gần như thần chi .

Người bên cạnh hắn , thiếu nữ tuổi cài trâm quạt tròn che mặt, nhỏ xinh như liễu non , mắt phượng nội câu ngoại kiều lộ ra ý cười sáng lấp lánh, đuôi mắt vựng nhiễm ửng đỏ giống như cánh hoa.

Nàng ôn thanh: "Nhị ca ca thật ngốc, náo nhiệt như vậy , nhất định là mọi người tới bắt gian."

Tiêu Dịch cong khoé môi mỏng: "Chư vị là tới bắt gian? Bắt ai a?"

Mọi người biểu tình khác nhau.

Hai người bọn họ , sao có thể ở chỗ này?!

Nếu Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y chưa trúng kế, như vậy người trong trướng màn, là ai?

Tĩnh vương phi mặt mũi tràn đầy một lời khó nói hết.

Chuyện tới nước này, chứng nhân cũng đã có, nhi tử cũng đã nhận, chỉ có thể căng da đầu diễn tiếp.

Nàng đứng lên, nức nở nói: "Con của ta!"

Kêu xong, liền nhào lại hướng trên người Tiêu Dịch .

Tiêu Dịch lưu loát tránh ra.

Hắn phủi phủi vạt áo, cười nhạo: "Thỉnh Tĩnh vương phi tự trọng."

Tĩnh vương phi ngã gục trên mặt đất, chật vật mà bò dậy.

Nàng chỉ phải hồng con mắt, lại trước mặt mọi người đem chuyện bịa đặt nói một lần.

"Ta là Tĩnh Vương thế tử?"

Tiêu Dịch nhướng mày.

"Đúng vậy Dịch nhi, ngươi chính là hài tử của ta....."

Tĩnh vương phi kỹ thuật diễn rất tốt, che miệng khóc lóc thảm thiết, biểu tình buồn vui đan xen, hoàn mỹ thuyết minh bộ dáng một cái mẫu thân mất mà tìm lại được hài tử.

"Đại chất nhi, ngươi mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, thực không dễ dàng a."

Lão hoàng đế nâng khăn tay, chua xót mà lau nước mắt khóe mắt.

Tiêu Dịch trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên cười nhạo.

Hắn vung bào ngồi xuống, đuôi lông mày khóe mắt tràn ngập lạnh nhạt: "Ta từ nhỏ ở Nam phủ lớn lên, không biết Tĩnh Vương phủ là vật gì. Các ngươi đột nhiên tự xưng là trưởng bối của ta , ta nhất thời không thể tiếp thu. Cho dù các ngươi cầu ta hồi Thịnh Kinh, cầu ta tiếp nhận thân phận Tĩnh Vương thế tử , ta vẫn là không muốn."

Tĩnh vương phi: "......"

Kịch bản không phải như vậy ?

Dịch nhi hẳn là giống nàng buồn vui đan xen, thân thiết mà gọi nàng mẫu thân, sau đó cùng nàng trước mặt mọi người ôm đầu khóc rống, khắc sâu bày ra quan hệ mẫu tử tình thâm ủa bọn họ mới đúng !

Lão hoàng đế: "......"

Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, thật lâu chưa từng rơi xuống.

Lại nói tiếp, không ai cầu hắn hồi Thịnh Kinh thành, cũng không ai cầu hắn tiếp nhận thân phận Tĩnh Vương thế tử a!

Không thể tự ý thêm diễn cho mình như vậy!

Nhưng mà hắn nhớ thương bản lĩnh lãnh binh tác chiến của Tiêu Dịch , vẫn là lấy lòng nói: "Đại chất nhi nhưng thật ra nhắc nhở trẫm, ngươi đã là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Tĩnh Vương, Thịnh Kinh là nhất định phải trở về. Thân phận Tĩnh Vương thế tử, cũng nhất định phải kế thừa. Trẫm liền hạ chỉ, sách phong ngươi làm Tĩnh Vương thế tử!"

Nói chuyện, giơ tay kêu nội thị thái giám chạy nhanh viết chỉ.

Tiêu Dịch nhẹ nhàng thở dài.

Hắn rũ mắt phượng , mặt nghiêng lạnh lùng như núi, giọng lương bạc: "Khiến cho Hoàng Thượng thất vọng rồi. Đối ta mà nói, Nam phủ chính là nhà của ta, nơi này có người ta nhớ, trừ bỏ nơi này, chỗ nào ta cũng không muốn đi."

Cả phòng yên tĩnh.

Lão hoàng đế thử nói: "Đại chất nhi ...... Không muốn nhận tổ quy tông?"

"Không muốn."

"Khụ, trẫm có thể tứ hôn cho ngươi. Nếu đại chất nhi mơ ước —— nga không, người ngươi nhớ thương là Bảo Nghi quận chúa, trẫm có thể tứ hôn cho các ngươi. Như thế, đại chất nhi có nguyện nhận tổ quy tông?"

Nam Bảo Y trợn mắt há hốc mồm.

Nàng nhìn Tĩnh vương phi mặt mũi tràn đầy kính ngạc, nhìn xem lão hoàng đế tươi cười lấy lòng, lại nhìn xem quyền thần đại nhân cao thâm khó đoán .

Thì ra cho rằng tứ hôn còn phải một phen trắc trở, gút mắc thân thế cũng phải phí một phen công phu, như vậy liền dăm ba câu đã định rõ rồi?!

Quyền thế nơi tay, mỹ nhân trong ngực.

Cố tình quyền thần đại nhân còn một bộ thực không tình nguyện, bộ dáng bị ủy khuất lớn!

"Ta phản đối!"

Bên trong đám người , đột nhiên toát ra một âm thanh .(ahr)

Nam Quảng mặt già tái nhợt mà đứng ra, gắt gao dắt lấy tay Nam Bảo Y .

Hắn hai hàng lông mày trói chặt, "Hoàng Thượng, thảo dân không muốn Kiều Kiều gả cho Tiêu Dịch!"

Tiêu Dịch a, kia chính là nhị chất nhi Tiêu Dịch của hắn!

Ngày thường hung hãn đến muốn mệnh, động hay không động liền đối hắn cười như không cười, làm đến hắn toàn thân lông tơ dựng ngược, liền kém chút khiến hắn quỳ xuống kêu tổ tông!

Thêm cái con rể như vậy , không phải muốn mạng già của hắn sao?!

Hoàng đế không cao hứng.

Hắn cũng là cái bênh vực người mình , trầm giọng nói: "Mạo Mạo huynh là chướng mắt đại chất nhi của trẫm ?"

Nam Quảng khó xử.

Hắn là thật sự chướng mắt đại chất nhi của hắn ta!

Hắn uyển chuyển mà ngập ngừng nói: "Tiêu Dịch so với Kiều Kiều nhà ta lớn hơn 6 tuổi, đúng là trâu già gặm cỏ non, sao có thể để cho? Kiều Kiều nhà ta còn nhỏ, còn muốn để ở trong phủ thêm hai ba năm......"

Trâu già gặm cỏ non.

Biểu tình Tiêu Dịch có chút vi diệu.

Hắn nhìn chằm chằm Nam Quảng, cười như không cười: "Tam thúc, lại nói tiếp, ta trong viện có một cây rìu, vết máu loang lổ, nhìn một cái, đã khiến người rất là sợ hãi a."

Rìu......

Nam Quảng mặt già xanh trắng đan xen.

Đây là Tiêu Dịch lấy chuyện hắn chém gϊếŧ Hoàng thị , uy hϊếp hắn!

Hắn hai đùi run rẩy , khí thế vừa mới bốc cháy lên lặng yên chìm xuống, hai mắt hàm chứa lão nước mắt, đáng thương vô cùng mà xoa xoa đầu AUF nhỏ của Nam Bảo Y , "Kiều Kiều, ngươi phải bảo trọng a."

Nói xong, thối lui đến bên cạnh.

Nam gia lão phu nhân hai mắt phiếm hồng, ẩn ẩn lập loè nước mắt.

Nàng tiến lên, ôn nhu mà dắt lấy tay Nam Bảo Y .

Nàng nói: "Hoàng Thượng, Kiều Kiều nhà chúng ta xác thật còn nhỏ, tuy rằng ngài tự mình tứ hôn là thiên đại phúc phận, nhưng dân phụ cho rằng, không bằng lại chờ hai năm, chờ đến khi Kiều Kiều cập kê tứ hôn cũng không muộn......"

Nàng biết, Tiêu Dịch tài mạo song toàn, quyền thế ngập trời.

Nhưng là......

Kiều Kiều nhi của nàng , còn chỉ là cái tiểu cô nương tuổi cài trâm .

Tuy nói trước mắt ái mộ Tiêu Dịch, nhưng nếu tương lai sau khi nàng lớn lên , phát hiện cái gọi là ái mộ này , chỉ là tuổi nhỏ khi không hiểu chuyện kính ngưỡng, nàng sẽ hối hận việc hôn nhân này.

Nàng không muốn, để cháu gái nhỏ hối hận.(ahr)

Lão hoàng đế vê chòm râu, chần chờ mà nhìn phía Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch gằn từng chữ một: "Tổ mẫu, nếu khi nàng cập kê , đối hôn sự này cảm thấy hối hận, như vậy ta cho nàng có hội hối hận . Mười lăm tuổi cập kê ngày ấy, chỉ cần nàng chính miệng nói ra không muốn gả cho ta, như vậy nàng liền có thể không gả. Lời này là ta nói, lấy vinh quang quãng đời còn lại thề, ta Tiêu Dịch tuyệt không vi phạm lời thề."

Mọi người Nam gia lại không có lời nào để nói.

Một người nam nhân, rộng lượng đến cái phân thượng này, bọn họ còn cái gì có thể nói đâu?

Nam Yên âm thầm cắn răng.

Đôi tay l*иg trong tay áo , lặng yên nắm chặt thành quyền.

Đều là Nam gia cô nương, dựa vào cái gì nàng phải hầu hạ lão nam nhận tuổi có thể làm cha nàng , Nam Bảo Y lại có thể gả cho quyền thần tuổi còn trẻ nắm quân quyền ?!

Đố kỵ tựa như cỏ dại sinh trưởng, cơ hồ đem nàng hoàn toàn vùi lấp.

Nàng miễn cưỡng bài trừ một cái tươi cười, ôn thanh nói: "Hoàng Thượng, nhị ca cùng Kiều Kiều chính là huynh muội, cho dù không có huyết thống, nhưng rốt cuộc cũng kêu ca ca nhiều năm như vậy, ngài tùy tiện tứ hôn cho bọn họ, chỉ sợ không ổn."