"Nga, thì ra là như thế này."
Nam Bảo Y mi mắt cong cong mà nâng má, "Trách không được ta nghe nói, Tĩnh vương phi ở vương phủ không được Tĩnh Vương sủng ái, thì ra là bởi vì ngươi thích ăn không nói có, rảnh rỗi nên tưởng tượng ra chuyện không đâu."
Đây là lời nàng học được từ chỗ Khương Tuế Hàn.
Dùng để nói người, thật hung ác đâu.
Tĩnh vương phi lần thứ hai nghẹn họng.
Nha đầu này , miệng là dao nhỏ sao?!
Nói chuyện có cần đâm tim như vậy như vậy không ?!
Nàng cắn răng, đang muốn tìm mọi cách đội cho Nam Bảo Y cái mũ thích Mã thái thú, để cho Dịch nhi biết, nữ nhân này lả lơi ong bướm không xứng với hắn, lại nghe thấy Nam Bảo Y nói tiếp:
"Tĩnh vương phi hồ ngôn loạn ngữ, thật là hết thuốc chữa. Nếu đầu óc có bệnh mà không có tiền mua thuốc, không bằng người an giấc ngàn thu, một đường đi thanh thản ."
Tiểu thính yên tĩnh.
Tim Tĩnh vương phi thình thịch loạn nhảy, suýt nữa tức chết!
Này nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên rủa nàng an giấc ngàn thu, một đường đi thanh thản ?!
Nàng tức giận đến hai má đỏ bừng, khuôn mặt vặn vẹo, dư quang nhìn thấy Tiêu Dịch, lại vội vàng kiềm chế nôn nóng.
Nàng hai mắt rơi lệ, đáng thương mà nhìn phía Tiêu Dịch, "Dịch nhi, ngươi xem Kiều Kiều ......"
Nàng phải để Tiêu Dịch biết, Nam Bảo Y tuyệt đối là loại nữ nhân leo lên nóc nhà lật ngói , cưới về nhà, chỉ dẫn tới gia trạch không yên!
Tiêu Dịch lười biếng mà nâng má, môi mỏng còn nhấp cười nhạt.
Có đôi khi xem nữ nhân cãi nhau, cũng rất có ý tứ.
Chỉ là vị dì này, thủ đoạn không khỏi quá thấp kém.
Cùng mẫu thân hắn so sánh , kém quá xa.
Trách không được một cái là hoàng hậu có thể cầm giữ triều đình , một cái chỉ có thể là vương phi gả xa , còn là loại không được sủng ái ......
"Nhị ca ca!"
Nam Bảo Y nước mắt doanh doanh mà nhẹ gọi.
Nàng nhào vào trong lòng ngực Tiêu Dịch , ngẩng khuôn mặt nhỏ hoa lê vũ đái, "Tĩnh vương phi khi dễ ta."
Tĩnh vương phi: "......"
Miệng lưỡi vừa rồi tranh luận, giống như là tiện nhân này vẫn chiếm thượng phong đi?!
Cũng không biết xấu hổ nói nàng khi dễ nàng ta?!
Rốt cuộc ai khi dễ ai a!
"Khóc đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ, thật là làm ca ca thấy thương." Tiêu Dịch ôn nhu mà lau đi nước mắt cho nàng, "Tĩnh vương phi, ỷ lớn hϊếp nhỏ, đây là ngươi không đúng rồi."
Tĩnh vương phi: "......"
Khăn thêu trong tay, bị nàng vò đến biến dạng.
Nàng tức đến nghiến răng, "Dịch nhi, ngươi cư nhiên giúp nàng?!"
Nam Bảo Y từ trong lòng ngực Tiêu Dịch chui ra , mắt phượng sáng lấp lánh, "lời này của Tĩnh vương phi thật là buồn cười, Nhị ca ca nhà ta, không giúp ta chẳng lẽ giúp một người ngoài như ngươi ? Có bản lĩnh, ngươi cũng gọi phu quân của ngươi ra tới giúp ngươi nha!"
Tĩnh vương phi: "......"
Nếu phu quân nàng chịu giúp nàng, nàng có cần đến nỗi đi nhận Tiêu Dịch làm nhi tử giúp nàng cố sủng?!
Nàng cảm thấy, nàng bị khi dễ xưa nay chưa từng có.
Nàng sắp khóc!
Đúng lúc này, nhũ mẫu dẫn một đôi hài tử tám chín tuổi, từ phòng bên cạnh sát vách lại đây.
Đều là hài tử thích náo nhiệt , nhìn thấy Nam Bảo Y tà váy to rộng xinh đẹp, nhịn không được thò qua tới chơi.
Nhũ mẫu xin lỗi mà hướng Mã thị hành lễ, "Công tử cùng tiểu thư không chịu ở yên trong phòng , ăn xong điểm tâm liền nháo đến tiểu thính chơi, nô tỳ kéo không được."
Sắc mặt Mã thị không được dễ nhìn..(ahr)
Tĩnh vương phi rõ ràng nói Nam Bảo Y ái mộ con trai của nàng, chính là Nam Bảo Y lại biểu hiện đến không giống như vậy......
Chẳng lẽ là cô nương gia thẹn thùng, cố ý làm bộ?
Con trai của nàng phong độ nhẹ nhàng, còn là thái thú Thục quận , từ khi dọn đến Cẩm Quan Thành, người làm mai mối đều phải đạp vỡ ngạch cửa, Nam Bảo Y không đến mức coi thường.
Tất là do thẹn thùng ......
Như vậy nghĩ, nàng miệng lưỡi không tự giác mà mang uy nghiêm: "Nam cô nương, hai đứa nhỏ này, chính là cháu trai cháu gái lão thân, cũng là hài tử của Viễn Đường, ngươi phải đối tốt với bọn chúng."
Chân mày Nam Bảo Y bao trùm không vui.
Hai hài tử tám chín tuổi còn không hiểu chuyện, túm tà váy nàng......
"Lão thân ngày thường với bọn chúng như bảo bối mà yêu thương, nếu ngươi dám đối bọn chúng có nửa phần không tốt, lão thân nhất định phải bắt ngươi tới hỏi! Ngươi nếu qua cửa , chỉ cho phép sinh nữ nhi, tương lai cũng dễ thông qua liên hôn, thay đại tôn nhi của ta lót đường liếʍ gạch. Nếu là hoài nam thai, nhân lúc còn sớm xoá sạch ——"
"Phanh!"
Tiêu Dịch vươn hai ngón tay đầu, trực tiếp đem đại tôn nhi của nàng ta đẩy ra ngoài!
Hài tử kia té ngã trên đất, không thuận theo không buông tha mà khóc thét ra tiếng.
Nhũ mẫu vội vàng đem hắn bế lên , cẩn thận trấn an.
Mã thị sợ ngây người: "Đại đô đốc, sao ngươi dám đẩy bảo bối tôn tử của lão thân?! Cho dù hắn phạm sai lầm, hắn cũng chỉ là cái hài tử!"
Tiêu Dịch mặt không biểu tình.
Không nói đến này lão bà tử vừa mới nói có bao nhiêu làm hắn bực bội, hài tử kia cũng đã chín tuổi , cư nhiên ác ý xốc váy Nam Kiều Kiều .
Hắn còn chưa được xốc qua!
Hắn cười lạnh: "Thì ra hắn là cái hài tử? Xin lỗi, ta còn tưởng rằng, hắn là cái lưu manh."
Nam Bảo Y cười như không cười mà nhìn chằm chằm Mã thị: "Biểu tỷ, ta minh xác mà nói cho ngươi, ta đối với nhi tử ngươi nửa điểm hứng thú cũng không có. Chớ nói kêu ta gả cho hắn, cho là kêu hắn làm nhi tử của ta, ta cũng ghét bỏ hắn xấu xí."
Nàng trầm tĩnh mà chuyển hướng Tĩnh vương phi, "Có trưởng bối, đáng giá vãn bối kính trọng. Có trưởng bối, lại chỉ là người xấu già đi mà thôi. Tĩnh vương phi, ngài là loại nào đâu?"
Tĩnh vương phi tức đến da mặt phát run.
Mã thị cũng không khá hơn chút nào, tôn tử được nuông chiều bị người ta nói là "Lưu manh", khiến nàng ta rất muốn cậy già lên mặt, hung hăng mắng Tiêu Dịch.
Nàng đỡ lấy cái trán, ý đồ giả bộ bất tỉnh.
Tiêu Dịch đầu lưỡi để dưới khóe miệng, cười như không cười: "Nếu hôn mê, liền đem ngươi đưa tới quân doanh. Chỉ là biểu tỷ một bó tuổi, cũng không biết tướng sĩ trong quân, có kén ăn hay không?"
Mã thị vừa sợ vừa tức, nghẹn đến mức hai má đỏ hồng.
Nàng không dám trêu chọc Tiêu Dịch, ôm lấy đại tôn tử lưu manh nhà mình, khóc lóc đi xuống lầu.
Tĩnh vương phi che mặt mà khóc, đi theo rời đi.
Hai người đi ra khỏi mộc lâu , là càng nghĩ càng không cam lòng.
Tĩnh vương phi đề nghị nói: "Lão phu nhân chớ có thương tâm, bổn phi có một cái kế sách, có thể cho Nam Bảo Y gả vào trong phủ ngươi. Chỉ cần nàng thành con dâu ngươi , nặn tròn bóp dẹp, còn không phải tùy ý ngươi ?"
"Cái kế sách gì?"
Tĩnh vương phi cười lạnh: "Người đâu, đem rượu đưa tới mộc lâu , đổi thành loại rượu thêm thuốc ."
"Thêm thuốc ?" Mã thị khó hiểu.
"Dùng khi trợ hứng khuê phòng ." Tĩnh vương phi tươi cười khó lường, "Chỉ cần Nam Bảo Y uống bầu rượu kia, lại cùng Mã thái thú phát sinh da thịt chi thân, còn cần phải buồn vì nàng không chịu gả tới phủ thái thú ?"
Mã thị hiểu ra, lập tức đại hỉ.
Nàng nhìn Tĩnh vương phi đi xử lý, trái lo phải nghĩ, e sợ nàng ta xử lý đến không đủ chu đáo mọi mặt, để cho cái nha đầu thối Nam Bảo Y kia chạy thoát, vì thế lại gọi tới thị nữ của chính mình , sai nàng lại đưa một hồ rượu thuốc tới tiểu mộc lâu.
......
Tiểu mộc lâu trong vắt thanh u.
Nam Bảo Y ngồi quỳ ở trước lùn án .
Trên lùn án , bày sáu bầu rượu xếp thành một hàng.
Có là do nha hoàn đưa lên tới, có là hoàng đế thưởng, có là thái tử thưởng.
Tiêu Dịch ngồi ở đối diện, chậm rãi thưởng thức chén rượu sứ men xanh, môi mỏng cong lên độ cung, "Kiều kiều muốn nếm một hồ hay không ?"
"Không cần."
Nam Bảo Y cự tuyệt đến dứt khoát.
Nếu chỉ là đưa tới một bầu rượu, ngược lại cũng không có gì.
Nhưng mà nhiều rượu trước sau đưa lên lâu như vậy, ngốc tử cũng biết trong đó khẳng định có điều gian trá.
Tiêu Dịch hướng nàng vươn tay, tươi cười hài hước: "Cùng ca ca trốn đi xem kịch, được không?"
,
Hoàng đế & Nam Yên & một sóng người lớn ( hưng phấn ): Chúng ta tới bắt gian !
Tiêu Dịch & Nam Kiều Kiều( tươi cười dần dần biếи ŧɦái ): Đến đây đi