"Làm cái gì nha?"
Nam Bảo Y đi tới trước án thư .
Ánh nến nhảy lên.
Nàng ở bên cửa sổ lâu rồi, mưa thu thanh hàn, thái dương có chút ướŧ áŧ, dán ở trên khuôn mặt trắng nõn , đêm lạnh nhìn thấy tới càng hiện non nớt ngây ngô.
Cô nương tuổi cài trâm cô , đúng như liễu non trong gió , vẫn còn chưa trưởng thành .
Tiêu Dịch nắm lấy tay nhỏ của nàng .
Hắn rũ mắt hôn hôn đầu ngón tay đạm phấn của nàng , "Gian ngoài mưa gió thê lương, không bằng tối nay nghỉ ở Triều Văn Viện, ta kêu Dư Vị cùng Thưởng Tâm hầu hạ ngươi đi ngủ."
Hắn nói chuyện, ngửi được hương hoa sen trên đầu ngón tay nữ hài nhi.
Phong nhã ngọt lành, có thể lấy mạng hắn.
Hắn hầu kết có chút nhấp nhô , ánh mắt lặng yên đen tối thêm vài phần.
Bàn tay càng là không tự giác mà chuyển qua vòng eo thiếu nữ , thực tủy biết vị khẽ vuốt.
Nam Bảo Y nhăn lại cái mũi nhỏ.
Luôn cảm thấy Nhị ca ca ban đêm, cùng ban ngày không giống nhau.
Nàng xấu hổ mà ho khan một tiếng, rút tay nhỏ về, bất động thanh sắc mà lui về phía sau hai bước, "Vậy, vậy liền nghỉ ở Triều Văn Viện là được. Ta, ta đây liền tắm rửa đi ngủ, Nhị ca ca cũng ngủ sớm chút, chớ có quá mệt nhọc."
Tay Tiêu Dịch còn giơ ở giữa không trung.
Hắn nắn vuốt đầu ngón tay, chậm rãi nâng lên mắt phượng , môi mỏng cong lên độ cong ý vị thâm trường , "Còn chưa qua cửa, đã nổi lên tâm của đương gia chủ mẫu ...... Nếu đã qua cửa, ca ca chẳng phải là bị ngươi quản chặt chẽ?"
Nam Bảo Y khó chịu mà nhắm mắt.
Thằng nhãi này luôn có thể ở trong dăm ba câu , khiến nàng xấu hổ khó nhịn, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào .
Nàng nỗ lực làm bản thân bình tĩnh trở lại, mở mắt ra, kiêu căng mà nâng cằm, "Ta còn chưa xuất giá, ngay cả đính hôn cũng chưa từng, đương gia chủ mẫu ở đâu ra? Nhị ca ca chỉ toàn nói bậy."
"Đây là Kiều Kiều đang thúc giục ta sớm ngày cầu hôn?"
"......"
Nam Bảo Y không còn lời gì để nói.
Lời này, còn có thể lý giải như vậy sao?
"Kiều Kiều đừng vội, thân phận mới ta rất nhanh là có thể an bài thỏa đáng. Qua năm, là có thể chính thức tới cửa cầu hôn." Tiêu Dịch ở dưới ánh đèn nhìn chăm chú tiểu cô nương đỏ bừng mặt, "Tam môi lục sính, vinh quang phong cảnh, một kiện cũng không thể thiếu ngươi."
Nam Bảo Y ma sát hai tay.
Tuy rằng lời này nghe thực ấm, nhưng phảng phất như là nàng chẳng biết xấu hổ mà thúc giục hắn cầu thú ......
Trên đời này, có cô nương gia nào chủ động như vậy ?
Quá khiến người e lệ.(ahr)
Nàng rốt cuộc không có biện pháp làm bộ bình tĩnh, xoay người liền đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến bên rèm châu , nàng bỗng nhiên nhớ tới thái tử Sở Hoài Nam.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, "Nhị ca ca, lần này thái tử nam tuần, chính là hướng tới ngươi ?"
Tiêu Dịch chậm rãi mở sổ sách quân doanh , "Hắn muốn bình quyền Thục quận ."
Đôi mắt Nam Bảo Y xẹt qua hiểu rõ.
Trong triều tuy có thái tử , nhưng các hoàng tử khác cũng đều thành niên, tranh đoạt càng thêm kịch liệt.
Mẫu tộc thái tử yếu thế, hắn muốn mượn sức quyền thần đại nhân, được Thục quận duy trì, cũng là hợp tình hợp lý.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhị ca ca cho rằng, Thái Tử như thế nào?"
Tiêu Dịch phê duyệt sổ sách, môi mỏng cong một độ cung, "Rất có phong độ quân tử . Đáng tiếc, quân tử, ngồi không được vị trí thái tử . Ta không muốn tham dự kết đảng chi tranh, Kiều Kiều minh bạch ý tứ của ta ?"
Nam Bảo Y đứng ở bên rèm châu , lộ ra tươi cười nhợt nhạt .
Nàng gật đầu: "Ta minh bạch."
Thị nữ đẩy rèm châu.
Nam Bảo Y đi đến dưới mái hiên, nhìn thấy con Hải Đông Thanh ban ngày hung mãnh lại xinh đẹp ngồi xổm trên giá gỗ chim, đôi mắt như đậu đen, nhìn chằm chằm màn mưa đen nhánh phát ngốc.
Nàng từ trong tay thị nữ tiếp nhận cá khô nhỏ , đút cho nó.
Nhị ca ca không muốn tham dự kế đảng chi tranh.
Ý nghĩa Nam gia, không cần cùng thái tử hoặc là bất luận cái hoàng tử trong triều nào giao tiếp.
Lập trường của Nhị ca ca , chính là lập trường của Nam gia .
Một đêm gió thổi mưa quật.
Nam Bảo Y trang điểm chải chuốt xong, cùng Tiêu Dịch dùng chung đồ ăn sáng.
Hai người cùng đi thỉnh an lão phu nhân , mới vừa đi đến ngoài Triều Văn Viện , thị nữ tiền viện Hồng nhi vội vàng lại đây bẩm báo.
"Bảo Y cô nương, tam lão gia tối hôm qua bị người nâng về phủ, cả một đêm gặp ác mộng. Sáng sớm hôm nay , nô tỳ đến chiếu cố, nhưng lão gia đã không ở trong phòng. Tam phu nhân lo lắng lão gia xảy ra chuyện, lệnh gã sai vặt ra phủ tìm kiếm, lại kêu nô tỳ tới tìm cô nương ."
"Cha ta đêm qua bị người nâng trở về phủ?"
Nam Bảo Y kinh ngạc.
Cha nàng xưa nay nhát gan, không ở ngoài gây chuyện thị phi, sao có thể bị người nâng về phủ?
Hồng nhi ấp úng, cũng nói không rõ.
Tiêu Dịch đuổi Hồng nhi đi, rũ ống tay áo rộng xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Nam Bảo Y .
Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, nhàn nhạt nói: "Đi tiền viện nhìn xem."
Nam Bảo Y lo lắng gật đầu.
Đi vào tiền viện, liền nghe thấy bên này nổi lên xôn xao.
Nàng nhìn lại, cách hành lang uốn lượn lâu dài , cha nàng sắc mặt tái nhợt đã trở lại.
Đôi tay lòng ở tay áo, đi đường luôn có vẻ sợ hãi rụt rè, như là phạm phải sai lầm lớn .
Thiếu nữ đi theo phía sau hắn , mặc váy áo yên hồng nhạt , dáng đi lả lướt, mặt mày thanh tú mà xinh đẹp, đuôi lông mày khóe mắt còn nhiều thêm phong vận mà từ trước chưa từng có, khi nhìn quanh linh động như tiểu hồ, lại là Nam Yên.
Hai tỷ muội xa xa đối diện.
Nam Yên hướng nàng hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu liếʍ khóe miệng như là dã thú theo dõi con mồi.
Khuôn mặt Nam Bảo Y thanh lãnh.(ahr)
Nàng đứng ở một bên núi giả , không tiếp tục đi về phía trước nửa bước.
Nam Quảng dẫn Nam Yên lại đây, thần sắc có chút tiều tụy.
Hắn chỉ chỉ Nam Yên, giọng nói khàn khàn: "Kiều Kiều, ta đem tỷ tỷ ngươi mang về . Nàng mấy ngày này, bởi vì Trình gia ăn rất nhiều khổ, ngươi làm thân muội muội, phải quan tâm nàng."
Nam Bảo Y nhẹ lay động quạt xếp.
Nàng mỉm cười: "Cha tự tiện làm chủ, có hỏi qua ý kiến tổ mẫu cùng Trình dì ? Nam Yên tự bôn làm thϊếp, là bất trung bất hiếu. Đón cô nương như vậy về phủ, sẽ làm cho gia tộc hổ thẹn, cũng sẽ làm ảnh hưởng tới thể diện của tỷ muội khác , khó có thể tìm được người trong sạch."
"Người trong sạch......"
Nam Quảng ngẫm nuốt cái này từ, tròng mắt dần dần phiếm ra tơ máu.
Hắn bỗng nhiên trầm giọng tức giận mắng: "Bớt ở trước mặt tỷ tỷ ngươi nói cái gì người trong sạch, nói cái gì gả chồng! Nàng là tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ ! Trên đời này, trừ bỏ phụ thân cùng tổ mẫu, ngươi cùng nàng mới là thân cận nhất! Ngày xưa hai ngươi có cái ân oán gì, ta đều mặc kệ! Từ giờ trở đi, tỷ muội các ngươi phải hòa thuận, hòa hảo như lúc ban đầu!"
Nói xong lời cuối cùng, hắn cơ hồ cuồng loạn.
Đêm qua, hắn mơ thấy ác mộng.
Mơ thấy ta mình dính máu, mơ thấy Hoàng thị cùng bà tử đòi mạng hắn .
Đời này hắn uất ức hèn nhát , ngay cả gà cũng chưa từng gϊếŧ .
Nhưng đêm qua hắn lại gϊếŧ hai người!
Hắn nghĩ kỹ rồi, chờ dàn xếp Yên Nhi ổn thỏa , hắn liền tới quan phủ tự thú.
Gϊếŧ người thì đền mạng, cùng lắm thì hắn không cần cái mạng này là được !
Đối mặt với mệnh lệnh của hắn, Nam Bảo Y cùng Nam Yên đều thờ ơ.
Giữa các nàng , có quá nhiều ân oán tình thù.
Hòa hảo như lúc ban đầu?
Từ lúc bắt đầu đã là không có khả năng.
Nam Quảng thấy hai cái nữ nhi đều không thèm nhìn mình, một trái tim vỡ thành cặn bã, dậm dậm chân, che lại mặt già ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
"Ta sắp chết, ta sắp phải bị đem đi chém đầu thị chúng...... Hai người các ngươi , hai người các người có phải muốn thừa dịp cha còn chưa bị chém gϊếŧ, tức chết cha mới bỏ qua hay không ?!"