Hắn trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm Nam Bảo Y.
Khi hai chữ "Nằm mơ" hai chữ sắp buột miệng thốt ra, Nam Bảo Y nhớ tới cái gì, từ túi tiền lấy ra một chiếc bánh bao đậu nóng hầm hập .
Nàng cười tủm tỉm, "Biết Cửu Thiên Tuế thích ăn bánh bao đậu , thời điểm nhìn thấy phòng bếp nhỏ hấp một l*иg, bởi vậy lấy cho ngài một cái. Ngài nếm thử?"
Cố Sùng Sơn cầm lấy bánh bao đậu .
Tinh tế bẻ ra, đậu đỏ nghiền hấp mền, đang tản phát ra vị nhu ngọt.
Hắn nhìn chằm chằm hướng Nam Bảo Y.
Thiếu nữ vẫn là bộ dáng mặt mày cong lên .
Cố Sùng Sơn cười lạnh một tiếng, tinh tế vê bánh bao đậu , "Ngươi muốn hạ độc bổn đốc chủ ?"
Nam Bảo Y nhướng mày.
Nàng nghiêng đầu mà cười, khen nói: "Rốt cuộc là Cửu thiên tuế, như vậy mà cũng bị ngài nhìn thấu......"
Ngụy đại thúc chiếu cố nàng một đoạn thời gian rất dài , là trưởng bối nàng kính trọng .
Nàng không thể quên được, bộ dáng lạnh nhạt của Cố Sùng Sơn khi hạ lệnh bắn chết Ngụy đại thúc cùng Vệ Cơ .
Cẩu thái giám này dã tâm bừng bừng, thủ đoạn lại quá mức tàn nhẫn.
Chết ở trong tay nàng, ít đi tai họa vô tội, mới tốt hơn đâu.
Cố Sùng Sơn nhìn chằm chằm Nam Bảo Y, đôi mắt dần dần âm lãnh phức tạp.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cười nói: "Hận ta gϊếŧ Vệ Nam cùng Vệ Cơ?"
"Hận."
Nam Bảo Y thừa nhận đến dứt khoát, "Bọn họ bị Tiết Định Uy làm hại nước mất nhà tan, phân tán mười năm, bọn họ rõ ràng không làm chuyện gì , ngài không phân xanh đỏ đen trắng mà bắn chết bọn họ, là ngài sai. Gϊếŧ người thì đền mạng, ngài nên đền mạng."
Giọng thiếu nữ thanh nhuận.(ahr)
Nhưng trong giọng nói ngoan tuyệt, lại không phải khả năng các nữ tử khuê các có được .
Cố Sùng Sơn duỗi tay, nắm lấy cằm trắng nõn của nàng .
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, ách giọng gằn từng chữ một: "Nam cô nương kiều quý, từ nhỏ ngàn kiều vạn sủng cao cao tại thượng, bởi vậy không biết khỏi ải của thế gian . Có người, sinh ra liền đã là tội."
Có người, sinh ra liền đã là tội......
Một câu không rõ ý vị .
Nam Bảo Y nhìn thẳng hắn.
Đồng tử hắn u ám đen nhánh, phảng phất không có một tia sáng nào có thể chiếu vào.
Phảng phất nửa đời trước, hắn đều chải qua ở trong hoàn cảnh âm u u lãnh .
Tây Hán đốc chủ Cố Sùng Sơn , đến tột cùng có quá khứ không muốn người biết đến như thế nào ?
Cố Sùng Sơn chậm rãi buông tay.
Hắn xoay người rời đi, giọng nói tỏa khắp ở trong gió thu , lại so với gió thu càng thêm hiu quạnh:
"Tĩnh Tây Hầu, Thịnh Kinh thành, chúng ta còn sẽ gặp lại .
"Bổn đốc chủ thực chờ mong, lần giao phong tiếp theo."
Hắn đi rồi.
Mang theo đám tiểu thái giám Tây Hán , từ Kiếm Các huyện trực tiếp trở về Thịnh Kinh thành.
Nam Bảo Y bước lên thềm đá núi giả , ở ngồi quỳ bên cạnh Tiêu Dịch .
Nàng nhỏ giọng nói: "Lần này chúng ta đắc tội Cố Sùng Sơn , tất nhiên hắn sẽ tùy thời trả thù. Nhị ca ca, kế tiếp, nên làm thế nào cho phải đâu?"
"Sáng nay có rượu sáng nay say."
Tiêu Dịch bắt đầu tấu đàn.
Góc nghiêng tuấn mỹ như trăng lạnh khe núi , đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhảy lên ở trên dây đàn, tiếng đàn trút xuống trong gió mát, dễ nghe tựa như tiên khúc nơi dao đài .
Nam Bảo Y chống cằm.(ahr)
Nàng nghe tiếng nhạc, dưới đáy lòng tinh tế kiểm kê thu hoạch của lần tới Kiếm Các huyện này.
Tiết Định Uy thanh danh quét rác, chức quan khó giữ được.
Nhị ca ca sắp thay thế được hắn, trở thành quyền thần lớn nhất biên cảnh Tây Bắc Nam Việt Quốc .
Độc chiếm quốc khố Vệ Quốc , chưởng quản 50 vạn binh mã Thục quận .
Có hắn chống lưng Nam gia, nằm trên đỉnh quyền lực Thục quận .
Mà nàng......
Nếu gặp may mắn , nàng sẽ được triều đình sắc phong tước vị.
Chân cũng được chữa khỏi.
Quan trọng nhất chính là, nàng hướng Nhị ca ca biểu lộ tâm ý.
Hơn nữa, tâm ý của nàng cũng được hắn đáp lại.
Nam Bảo Y trong lòng ngọt ngào, so với ăn bánh bao đậu còn muốn ngọt.
Tuy rằng một chuyến hành trình Kiếm Các này ăn rất nhiều đau khổ, nhưng đối nàng mà nói, có thu hoạch này, những khổ cực đó liền đều là đáng giá.
Nàng dựa ở trên vai Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch đứng đắn hỏi: "Ca ca đàn có dễ nghe hay không?"
"Dễ nghe."
"So với Cố Sùng Sơn đàn Hồ Cầm thì sao?"
Nam Bảo Y mở to mắt phượng sáng lấp lánh , ngửa đầu nhìn hắn, "Nhị ca ca là đang ghen sao?"
Tiêu Dịch không tỏ ý kiến.(ahr)
Nam Bảo Y nhìn thấy bốn phía không người, vì thế vòng lấy hắn cổ, hôn hôn cằm hắn, cong con mắt khen ngợi: "Nhị ca ca đàn dễ nghe hơn nhiều!"
"Có dễ nghe như thế nào ?"
Nam Bảo Y tiến đến bên tai hắn, môi đạm phấn như có như không mà chạm chạm vành tai hắn, "Như là đàn ở trong lòng Kiều Kiều ......"
Môi Tiêu Dịch liền cong lên cười nhạt.
Hắn cảm thụ được cánh môi tiểu cô nương mềm ấm, đôi mắt có chút đen tối.
Nếu xác định quan hệ, như vậy......
Bàn tay thô lệ, nhẹ nhàng chế trụ đầu Nam Bảo Y .
Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm môi nàng , hơi hơi quay đầu đi, dần dần tới gần.
Nam Bảo Y có chút khẩn trương, theo bản năng mà nhắm mắt lại......
Đúng lúc này, phía dưới núi giả đột nhiên truyền đến tiếng hô to:
"Kiều Kiều, ngoại tổ mẫu gọi ngươi về phòng ăn cơm ! Di, Tĩnh Tây Hầu, hai ngươi làm gì ?!"
Tuy rằng Giang gia là nhà ngoại Nam Bảo Châu , nhưng hai vị lão nhân Giang gia cũng rất thích Nam Bảo Y, lại thương tiếc Nam Bảo Y từ nhỏ không có ngoại tổ, cho nên cũng luôn luôn coi nàng là cháu ngoại.
Trong đình, Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y đồng thời cắn răng.
Giang gia lão gia, xuất hiện quá không phải lúc......
Nam Bảo Y từ sau tay vịn lộ ra đầu nhỏ, khẩn trương nói: "Ông ngoại, Nhị ca ca dạy ta gảy đàn Không Cầm, chúng ta không có làm chuyện khác nga!"
Hai tay Tiêu Dịch l*иg ở tay áo.
Hắn phức tạp mà nhìn Nam Bảo Y.
Nha đầu này, thật là lạy ông tôi ở bụi này.
Xem ra sau này việc nói dối , còn để phải hắn làm mới thành.
Hắn dắt tay Nam Bảo Y , đi xuống dưới núi giả, thuận miệng nói: "Giang gia chủ, chúng ta chỉ là gần gũi thưởng thức dung mạo của nhau , cũng không vượt qua Lôi Trì nửa bước."
Nam Bảo Y: "......"
Nàng phức tạp mà vọng liếc mắt Tiêu Dịch một cái.
Lời nói dối này, có phải nghe càng không đáng tin cậy sao?!
Giang gia lão gia tử vẻ mặt mộng bức.
Hắn chỉ là tới gọi hai người về ăn cơm, hai người này lại đang nói cái gì?
Luôn cảm thấy chính mình phảng phất đánh vỡ bí mật không rõ nào đó.(ahr)
Mà thuốc Khương Tuế Hàn chế ra, rốt cuộc phát huy tác dụng.
Nam Bảo Châu cùng những tiểu hài nhi bị nhiễm bệnh uống thuốc, sáng sớm ngày thứ 2 đã tỉnh.
Màn gấm ấm áp.
Bên trong chăn bông thêu hoa cất giấu hai bình nước nóng ấm áp .
Nam Bảo Châu mở mắt ra, quay đầu lẻ trên gối.
Tiểu thị nữ của nàng ngủ ở bên gối , khuôn mặt vẫn tinh xảo không tì vết, chỉ lật rên khuôn mặt thêm chút xanh đen tiều tụy, ước chừng là đã nhiều ngày suốt đêm chiếu cố nàng .
Nàng hôn mê , ý thức mơ hồ hỗn độn.
Cả người khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được, Vãn Vãn vẫn luôn bồi ở bên người nàng.
Đọc thoại bản cho nàng nghe, đút nước ăn cháo cho nàng, còn tri kỷ mà sửa sang lại tóc, lau thân mình cho nàng.
Trước kia nàng luôn cảm thấy Vãn Vãn kiều khí yếu ớt , nhưng trải qua đoạn thời gian này, nàng lại cảm thấy Vãn Vãn cũng là cô nương chịu được khổ .
"Vãn Vãn......"
Nàng ôn nhu nhẹ gọi.
Ninh Vãn Chu bị đánh thức, không vui mà mở mắt buồn ngủ nhập nhèm.
Nam Bảo Châu vui mừng mà bổ nhào lên trên người hắn, "Vãn Vãn!"
Nặng thật a!
Giống như đỉnh Thái Sơn, Ninh Vãn Chu suýt nữa thở không nổi.
Hắn ghét bỏ mà đẩy Nam Bảo Châu ra, lẩm bẩm: "Ta chiếu cố tỷ tỷ đã lâu, tỷ tỷ nếu tỉnh, về sau liền phải tự chiếu cố bản thân ."
Thái độ của hắn lãnh đạm như thế , khiến Nam Bảo Châu rất thương tâm.
Nàng mất mát mà "Nga" một tiếng.
Nàng khoác kiện xiêm y, "Ta đây đi phòng bên cạnh tắm trước đã, sinh bệnh nằm lâu như vậy, cảm giác cả người đều là bùn đất ."