Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 328: Nhị ca ca biểu tình, tựa hồ càng thêm u oán

Ninh Vãn Chu thấy biểu tình chần chờ của nàng , cười nhạo.

Nam tiểu ngũ có thể khỏi hẳn, cùng thuốc của lão gia hỏa kia một chút quan hệ cũng không có.

Rõ ràng chính là Tiêu Dịch lấy máu cứu người ......

Hắn lại nhìn phía Nam Bảo Châu vẫn còn hôn mê bất tỉnh .

Ở trên giường nằm mấy ngày, Nam Bảo Châu gầy đi một vòng, cằm trắng nõn mượt mà cũng đã nhọn , môi càng là thập phần tái nhợt.

Nàng luôn luôn tung tăng nhảy nhót, có thể ăn có thể uống, chưa bao giờ có mảnh mai quá như vậy .

Ninh Vãn Chu nhấp nhấp môi.

Mẫu thân hắn xuất thân hoàng tộc Đại Ung , cho nên chính hắn cũng coi như bách độc bất xâm, ước chừng đây cũng là nguyên nhân hắn không bị nhiễm bệnh dịch .

Nhưng so với Tiêu Dịch huyết thống hoàng tộc , huyết thống của hắn nhạt hơn vài phần, máu cũng không có tác dụng giải độc .

Nếu không, hắn đã sớm......

Hắn buông bát nước, bò đến bên gối Nam Bảo Châu .

Hắn vươn ngón tay , chọc chọc khuôn mặt nàng.

Béo cô nương không tỉnh, không ai bồi hắn đá cầu, không ai bồi hắn chơi lật dây thừng .

Cả ngày nhìn Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y rải cẩu lương, hắn có chút cô đơn.

Hắn gục mí mắt, như là mèo lớn bị vứt bỏ , dùng gương mặt đáng thương hề hề mà cọ cọ Nam Bảo Châu.

Bên bàn bát tiên .

Nam Bảo Y buông ống quần, tới mặt sau bình phong thay đổi một bộ áo váy đạm phấn thêu hoa tiểu khương .

Nàng chải búi tóc linh xà xinh đẹp tinh xảo , lại ở cánh môi điểm son môi màu đậu đỏ .

Chân tật của nàng sắp tới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, Châu Châu bọn họ cũng có Phương thuốc chữa khỏi bệnh dịch, hết cả đều ở hướng tốt phương hướng phát triển, cho nên nàng cũng có tâm tư trang điểm chải chuốt.

Mới vừa nhấp đều son môi, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Tiêu Dịch mang theo hộp đồ ăn bước vào ngạch cửa.

Nam Bảo Y từ trong gương đồng nhìn thấy hắn, tâm tình vui vẻ vừa rồi nháy mắt đông lại.

Trong tay còn cầm một hộp mực vẽ mày, lông mày mới vừa vẽ được một nửa.

Chuyện đêm qua nổi lên trong lòng.

Trong phút chốc tâm tư thiếu nữ bách chuyển thiên hồi, ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, cũng không một lời tiếp đón .

Nàng không có tỏ tình còn tốt, nhưng chẳng may nàng tỏ tình ......

Nhị ca ca cự tuyệt, hay là chấp nhận đâu?

Chiêu này đánh như thế nào , là môn học vấn nha!

Nàng nhanh chóng làm bộ thành bộ dáng không phát hiện Tiêu Dịch , vẽ tiếp một nửa lông mày kia, bước nhanh, cúi đầu chui vào bình phong.

Tiêu Dịch lập tức tới hướng bình phong.

Tiểu cô nương trở mặt không biết người, mới đêm qua còn lấy lòng hắn , hôm nay lại đem bình phong kéo

đến kín mít, ngay cả cái vết nứt cũng không để lại cho hắn .

Hắn trầm khuôn mặt đẩy bình phong.

Chăn đêm trải dưới đất lộn xộn , tiểu cô nương này lười đến cả chăn bông cũng không muốn gấp.

Nàng nhỏ yếu mà ngồi quỳ ở bên gối đầu , lấy một cây quạt trúc tía che lại nửa khuôn mặt nhỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng sáng lấp lánh .

Châu sức trâm cài lắc lư bên thái dương trắng nõn .

Nàng chớp chớp mắt phượng , tư thái xa cách đề phòng: "Ngươi có việc sao?"

Tiêu Dịch môi mỏng nhẹ nhấp.

Chẳng lẽ máu của hắn chẳng những có công năng giải độc, còn có thể làm người mất trí nhớ?

Thái độ lãnh đạm như vậy , chẳng lẽ là không nhớ rõ đêm qua nói gì?

Hắn kéo một lùn án lại đây, trầm mặc mà đem hộp đồ ăn đặt lên lùn án, "Cháo tổ yến phối hợp tiểu xuân quyển, bánh thịt gà cùng trứng luộc, mau ăn."

Nam Bảo Y "A" một tiếng .

Thời điểm nàng ngoan ngoãn ăn điểm tâm , Tiêu Dịch đem chăn đệm lộn xộn sửa sang lại một lần.

Chăn hoa xếp thành hình dạng xinh đẹp , ngay cả gối đầu cũng được vỗ lại đến thập phần mềm xốp.

Nam Bảo Y nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Quyền thần đại nhân không chỉ có văn võ song toàn, phong tư tuấn mỹ, còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp a!

Có điều nhìn bộ dáng hắn như vậy, tựa hồ cũng bình thường vô dị.

Cho nên, đêm qua cái gọi là nàng tỏ tình , đều là ảo giác mà thôi đi?

Nàng ưu nhã thản nhiên mà ăn cháo tổ yến, lại cầm lấy trứng luộc.

Lúc nàng lấy búa gỗ gõ vỏ trứng , dư quang liếc tới Tiêu Dịch.

Thằng nhãi này khoanh chân ngồi ở bên người nàng, chính đang chống cằm nhìn nàng.

Đôi mắt phá lệ đen tối thâm trầm, thật khiến nàng sợ hãi a.

Phảng phất nàng cướp mất trứng của hắn không bằng.

Nàng thử nói: "Nhị ca ca, ta có phải ta ăn mất phần trứng luộc của ngươi a?"

Tiêu Dịch không phản ứng nàng.

Hắn từ đầu tới cuối nâng má, mắt phượng nửa híp , đáy mắt tràn đầy cân nhắc.

Tiểu cô nương này, rốt cuộc là cố ý làm bộ mất trí nhớ, hay là hối hận tỏ tình với hắn?

Mệt hắn đêm qua còn nói những lời đa tình như vậy , nàng không có biểu thị gì , hắn thực không có mặt mũi.

Mà hắn càng không tỏ thái độ, Nam Bảo Y càng là sợ hãi.

Nàng cúi đầu nhìn trứng gà lòng bàn tay .

Vỏ trứng đã bị nàng gõ ra vết nứt, vừa rồi khẩn trương nắm một chút, vỏ trứng luộc đều nứt ra hết .

Đôi tay nâng trứng luộc, thật cẩn thận mà hiến cho Tiêu Dịch, "Thực xin lỗi nha Nhị ca ca, ta không cẩn thận bóp nát trứng của ngươi."

Tiêu Dịch: "......"

Lời này, sao nghe như thế nào lại có chút không đúng.

Sắc mặt hắn không được dễ nhìn, tiếp nhận trứng Nam Bảo Y đưa tới , lột sạch sẽ vỏ trứng, lại lấy ra dao nhỏ sạch sẽ , đem trứng luộc cắt thành mảnh nhỏ, bỏ vào trong chén Nam Bảo Y .

Hắn nhàn nhạt nói: "Trứng của ca ca, cho ngươi ăn."

Nam Bảo Y từ cái đĩa lấy chút tương ớt.

Cô nương Thục quận đều thích ăn cay, nàng cũng là không ngoại lệ.

Nàng đem tương ớt đổ ở trên trứng luộc, cong lên mặt mày, "Cho chút tương ớt, ăn càng ngon."

Ninh Vãn Chu đi đường tắt bên bình phong để đến phòng bên cạnh, bất giác nghỉ chân.

Hắn nhướng mày, như suy tư gì mà vọng liếc mắt bình phong một cái .

Trách không được Tiêu Dịch muốn làm một cái bình phong, thì ra......

Ở chỗ đó đổ tương ớt......

Sách, không hổ là biểu ca hắn, thật biết chơi a!(ahr)

Chờ hắn trở về Đại Ung , hắn nhất định phải nói cho hoàng đế cữu cữu, Tiêu Dịch còn chưa có thành thân, để cho tiểu cô nương chơi trứng của hắn.

Sau bình phong .

Tiêu Dịch nhìn chăm chú Nam Bảo Y dùng bữa.

Nàng chú ý lại tinh xảo, ăn cơm xong , rửa tay, lại ở trên môi bổ sung son môi.

Hắn nhìn một lúc lâu, rốt cuộc kìm nén không được, "Cùng ta đi ra ngoài đi một chút?"

Nam Bảo Y kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

Không biết là ảo giác hay vì cái khác, nàng luôn cảm thấy quyền thần đại nhân thoạt nhìn mặt mày u oán, như là tiểu tức phụ bị khi dễ.

Nàng nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn đáp ứng .

Chùa Giác Uyển rất lớn.

Ngày mùa thu nước mưa đủ, từng bụi chuối tây xanh biếc giống như tắm nước, cúc dại đã nở cùng lẻ tẻ vài bông sen ở nơi hẻo lánh , không hề có cảm giác bắt đầu mùa đông hiu quạnh .

Nam Bảo Y nhéo khăn thêu, ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Dịch .

Nàng rũ mi mắt, giày thêu uyển chuyển nhẹ nhàng dẫm lên gạch đá xanh .

Ngẫu nhiên ngước mắt vọng liếc mắt thiếu niên phía trước một cái , bóng dáng hắn lạnh lùng lương bạc, khiến trong lòng nàng không tự giác mà tràn ngập một chút thấp thỏm.

Có lẽ đêm qua nàng thật sự đã tỏ tình với hắn.

Hắn thật sự tức chịu không nổi , mới gọi một mình nàng ra bên ngoài, nói cho nàng biết không được có suy nghĩ không an phận .

Nàng cân nhắc, bất tri bất giác đi theo Tiêu Dịch tới hậu viên.

Tiêu Dịch nghỉ chân.

Hắn mặt nghiêng lạnh lùng như núi, "Đêm qua......"

"Đêm qua đều là ta sai!"

Nam Bảo Y đoạt lời .

Để khỏi lúc Tiêu Dịch răn dạy khó sử , nàng vội vàng bày tỏ thái độ : "Là ta bị mỡ heo che mắt, là ta bụng dạ khó lường mơ ước sắc đẹp của Nhị ca ca , Nhị ca ca ngàn vạn sẽ không để trong lòng đi!"

Sắc mặt Tiêu Dịch , nháy mắt âm trầm.

Đôi tay siết chặt thành quyền, hắn bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm hướng Nam Bảo Y.

Đáy lòng Nam Bảo Y rơi lộp bộp.

Nàng thật cẩn thận lui về phía sau hai bước.

Sao nàng cảm thấy, biểu tình Nhị ca ca , tựa hồ càng thêm u oán?