Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 301: Nhị ca ca, là người nàng muốn gả a!

Chỉ trong thời gian ngắn, mưa bắt đầu rơi xuống.

Lại nhìn về hướng Tây Bắc, phía chân trời mây đen đặc, nước mưa giống như màn trời, trong khoảnh khắc bao trùm cả Thục quận.

"Trời mưa?!"

Các bá tánh khϊếp sợ mà ngẩng đầu lên.

"Trời mưa!"

"Thật sự trời mưa!!"

Các bá tánh ngơ ngác duỗi tay chạm tới nước mưa , trên mặt mỗi người đều là biểu tình mừng như điên , ôm người thân cận nhất , thét chói tai cuồng hô!

"Nam cô nương nói hôm nay trời mưa, quả nhiên trời liền mưa!"

"Nam gia quả nhiên là nhà đại thiện , Nam cô nương được trời xanh báo mộng, là phúc tinh Thục quận chúng ta a!"

"Ô ô ô! Ta cảm động quá!"

Tiếng hoan hô vang vọng khắp núi đồi, vang vọng cả vùng ngoại ô.

Nam Bảo Y ngẩng đầu lên.

Nước mưa rơi trên lông mi nàng , nàng nhịn không được chớp chớp mắt.

Trời mưa, thật tốt......

Kiếp trước, cũng là sau giờ ngọ hôm nay có mưa.

Nàng cùng Châu Châu ôm nhau, rõ ràng đều còn là đại cô nương ở khuê phòng , lại vẫn như những đứa trẻ chạy nhảy khắp hoa viên nhảy múa, xuyên qua hành lang đuổi theo màn mưa .

Vứt bỏ guốc gỗ cùng vớ, dẫm lên lớp bùn ướt ....

Bọn nha hoàn nhấc váy lụa, ở trong phủ vui mừng chạy tới bẩm báo, tổ mẫu cùng nhị bá mẫu đứng ở dưới mái hiên, từ ái mà nhìn các nàng chơi nước......

Thật cao hứng a!

Nam Bảo Y cong lên mặt mày.

Mới đầu vui mừng qua đi, nàng bỗng nhiên đau đến "Tê" một tiếng.

Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ chân.

Chùa Trấn Nam cháy, nàng vội vàng chạy ra, chỉ kịp thay áo ngủ, giày vớ lại bị rơi xuống.

Một đường chạy như điên xuống núi, bàn chân nhưng sớm đã bị chày xước chảy máu ......

Chính lúc đau đớn khó nhịn , một đạo thân ảnh dừng ở trước mặt nàng.

Tiêu Dịch ngồi xổm một gối, ôn nhu mà nắm lấy mắt cá chân nàng.

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay sạch sẽ, cẩn thận lau đi sỏi đá cùng vết máu dưới lòng bàn chân nàng.

Nam Bảo Y ngồi dưới đất, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Hắn mặt mày như núi, giọng nói thanh nhuận: "Lần sau, không thể lại lỗ mãng."

Nam Bảo Y cắn cắn môi cánh.

Nhớ tới khuôn mặt trong gương như yêu mà kia, nàng nhịn không được nâng tay áo che khuôn mặt nhỏ, "Nhị ca ca đi nhanh đi, ta không có việc gì. Bộ dáng như vậy, không muốn để ngươi thấy......"

Tiêu Dịch môi mỏng nhấp thật sự khẩn.

Hắn cúi đầu, sau khi giúp nàng lau khô hai chân , dùng khăn tay đem chân nàng bao thành một khối, lại nhéo hai góc khăn tay buộc lại thành cái nơ con bướm xinh đẹp.

Hắn ngước mắt, tiểu cô nương vẫn dùng tay áo rộng che khuất khuôn mặt, từ trong tay áo rộng dò ra đầu ngón tay, sơn móng tay nùng diễm đỏ thẫm, lại bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ.

Hắn phất mở tay áo rộng của nàng .

Gương mặt tiểu cô nương tái nhợt , môi đỏ tươi, lông mi tuyết trắng.

Đồng châu thanh nhuận, trên lông còn đọng lại vụn bọt nước nhỏ, lại không biết là nước mưa, hay là nước mắt.

Nàng đang sợ hãi.

Sợ hãi hắn ghét bỏ khuôn mặt quỷ dị này, sợ hãi cho lưu lại ấn tượng không tốt.

Mưa to rơi không ngừng .

Sau lưng là ngàn vạn người mừng như điên thét chói tai, mà hắn mặt mày trước sau lạnh lùng như núi.

Hắn cúi đầu, nghiêm túc mà hôn lên lông mi tuyết trắng của nàng.

"Bản hầu thích kiều kiều, không quan tâm ngươi là xấu hay đẹp, là già nua hay là tuổi nhỏ.

"Ngươi nếu là sứ giả phúc lộc trời xanh khâm định , vậy bản hầu chính là tín đồ của ngươi. Ngươi nếu là Tà Sùng họa thế bị ngàn vạn người phỉ nhổ , bản hầu chính là chó săn dưới đài của ngươi.

Bản hầu thích kiều kiều, cho dù như thế nào đều

thích, chẳng phân biệt thị phi mà thích."

Nam Bảo Y ngơ ngẩn nhìn hắn.

Một câu "Chẳng phân biệt thị phi mà thích", khiến nàng bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

Nàng nhào vào ngực Tiêu Dịch ngực.

"Nhị ca ca......"

Tiếng mưa rơi tràn ngập núi rừng..

Tiêu Dịch mơn trớn 3000 sợi tóc bạc, rũ mắt phượng, thành kính mà hôn lêи đỉиɦ đầu nàng..

Đình nghỉ mát .

Cố Sùng Sơn chậm rãi buông ly.

Hắn đứng dậy, căng dù giấy, bước ra khỏi đình nghỉ.

"Đốc chủ, ngài không nhìn tiếp sao?"

Tiểu thái giám vội vàng đuổi theo.

"Ta thua."

Giọng Cố Sùng Sơn đạm mạc , ung dung tiến vào trong màn mưa .

Tiểu thái giám nhắm mắt theo đuôi, biểu lộ cung kính trở nên âm ngoan: "Cùng tiểu nữ hài nhi đặt cược, sao có thể chắc chắn ? Tĩnh Tây Hầu so với Tiết Định Uy, ngốc tử đều biết Tiết Định Uy lợi hại hơn. Đốc chủ thật muốn lùi lại mà cầu tiếp theo, cùng Tĩnh Tây Hầu kết minh?"

"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua."

Tiểu thái giám lại thay biểu lộ cung kính : "Nhưng đốc chủ rõ ràng rất để ý Nam cô nương, nếu không chúng ta cho Nam phủ một chút áp lực, để bọn hắn đem Nam cô nương hiến cho ngài?"

Cố Sùng Sơn dừng chân.

Gió núi mang theo mưa bụi, đem đàn châu trên cần cổ chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy .

Bóng dáng hắn thon dài cao lớn, mang cho người khác cảm giác âm trầm uy áp.

Tiểu thái giám tự biết nói lỡ, vội vàng dữ tợn gương mặt, hung tợn cho chính mình một bạt tai: "Đốc chủ, nô tài biết sai, nô tài biết sai!"

Ủng quan màu đen , đạm mạc dẫm lên cỏ khô .

"Trình Hối thương quan cấu kết, đốt cháy kho lúa, không xứng đáng với chức vụ thái thú Thục quận . Niệm tình Trình gia nhiều thế hệ làm quan, liền không gây họa người nhà. Phán Trình Hối lưu đày ba ngàn dặm, trong vòng năm đời, không được làm quan."

"Dạ, nô tài này liền sai người đi làm! Đốc chủ, Tiết đô đốc bên kia......"

"Lang Vương già rồi, nên để tân Lang Vương, thoái vị."

Một câu ý vị thâm trường , làm sắc mặt tiểu thái giám hơi rùng mình.(ahr)

Hắn chắp tay xưng dạ.

Sau khi Cố Sùng Sơn rời đi một lúc, tiểu thái giám ngửa đầu nhìn phía không trung mưa rơi xám xịt.

Thục quận, sợ là thời tiết muốn thay đổi a.

Sau sự kiện chùa Trấn Nam , danh vọng Nam gia ở Thục quận tiến triển cực nhanh.

Không chỉ có khôi phục làm ăn gấm Tứ Xuyên, tiền trang càng là phát triển không ngừng.

Các bá tánh tín nhiệm Nam gia, không chỉ có nguyện ý đem tài sản tích cóp nửa đời người gửi vào tiền trang Nam gia, thậm chí còn nguyện ý tham gia dưỡng lão, bảo hiểm cùng các loại hạng mục khác.

Khương Tuế Hàn vô cùng tích cực mà lấy tên cho các hạng mục ——

Bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm chữa bệnh .

Trong phòng khách Tùng Hạc viện, lão phu nhân ngồi ở chủ vị, cười đến không khép miệng được, gặp người liền khen cháu gái nhà mình thông minh, có phúc khí, mang đến đại vận hạnh cho gia đình .

Vì vị phúc tinh này, quan to hiển quý Thục quận nhao nhao mời bà mối tới cửa cầu thân.

Lại đều bị lão phu nhân nhất nhất từ chối.

Vì thế những bà mối đó lấy lui làm tiến, lại hướng Nam Bảo Châu cầu hôn.

Dù sao đều là tỷ muội trong nhà, nói không chừng ở bên nhau thời gian dài cũng có thể lây dính phúc khí.

Cưới về nhà, nghi thất nghi gia* đâu!

*Nghi thất nghi gia宜室宜家: nên vợ nên chồng.

Thục quận mưa to liên tiếp mấy ngày.

Hôm nay tạnh, đầu thu lâm viên thanh nhuận sạch sẽ, cỏ cây còn mang theo giọt nước óng ánh .

Nam Bảo Y ngồi trên giá bàn đu dây , áo váy phấn nộn, giày thêu tinh xảo.

Dung mạo nàng đã khôi phục bình thường, theo như lời Khương Tuế Hàn, dung mạo lúc trước là bởi vì trúng độc , sau khi độc tố theo mồ hôi bài xuất ra khỏi thân thể, liền tự nhiên khôi phục bình thường.

Hà Diệp bưng trà bánh đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm mà kể lại chuyện trong phòng khách, những bà mối đó tới cửa cầu thú rầm rộ.

Nam Bảo Y nghe, nhoẻn miệng cười.

Cho dù tất cả nam nhi Thục quận đều tới cầu hôn, nàng cũng không gả.

Tầm mắt dừng ở nơi xa.

Thanh niên kim tương ngọc chất, cách dẫn quân ủng, đang xuyên qua hành lang sơn son, hướng chính sảnh đi thỉnh an tổ mẫu.

Hà Diệp theo tầm mắt nàng nhìn lại, cười nói: "Thì ra là hầu gia tới."

"Không phải hầu gia......"

"Tiểu thư lại hồ đồ, nhị công tử quan bái Tĩnh Tây Hầu, không phải hầu gia là cái gì?"

Nam Bảo Y cong con mắt cười.

Nhị ca ca, là người nàng muốn gả a!