Khi Tiêu Dịch trở về, sắc trời đã tối sầm.
Bước vào tẩm phòng, Nam Bảo Y ngồi ngay ngắn ở sau án thư , đang lật xem bản chép tay của hắn.
Hắn gọi: "Nam Kiều Kiều , ta mang đồ ăn ngon cho ngươi."
Ăn ngon?
Nam Bảo Y ngước mắt.
Trong tay quyền thần đại nhân , cư nhiên xách theo một hộp lương bì.*
* Lương bì: sợi mì được làm từ bột mỳ , đau khi nấu chín mỳ đem trộn cùng gia vị.
Là lương bì của Lưu Ký ở thành nam
Nàng khép bản chép tay lại, vui vẻ đi tới, "Lương bì của họ rất khó mua được, Nhị ca ca tốn không ít tâm tư a?"
Nàng bưng lấy lương bì ngồi xuống thư án , gấp không chờ nổi mà mở ra.
Lương bì tuyết trắng, tương vừng dưới phía trên, sa tế, hương dấm gia vị, còn có dưa chuột thái sợi , tiểu đậu , đậu phộng cùng đồ ăn kèm, một miếng cắn xuống sợi lương bì tươi mới, cay cay ngon miệng, nhất thích hợp ăn vào mùa hè .
Lấy trúc đũa, nàng ăn rất hăng say.
Tiêu Dịch nhìn nàng.
Nàng ước chừng đã cực kỳ đói, một hộp lương bì, một lát đã ăn sạch sẽ, ngay cả một viên đậu phộng cũng không dư lại.
Hắn ngồi khoanh chân bên người nàng , thuận thế ôm lấy eo nhỏ của nàng, cách áo ngủ, ôn nhu mà sờ sờ bụng nhỏ, "Ăn no không, có cần nhị ca cho ăn thêm?"
Nam Bảo Y cứng đờ cả người
Nàng bị quyền thần đại nhân, sờ bụng.
Hơn nữa, không hiểu sao cảm giác hắn hỏi chuyện quái quái.
Nàng ho nhẹ một tiếng, thẹn thùng mà cách hắn xa chút, "Cũng đã no rồi."
Tiêu Dịch đem khăn xoa xoa sa tế đọng trên khóe miệng nàng,"Ta đã nói với tổ mẫu , chuyện đồng dao , để ta toàn quyền phụ trách, để bọn họ chỉ cần tiếp tục kinh doanh gấm Tứ Xuyên cùng làm ăn tiền trang , Cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ có thể ủy khuất ngươi ở tại biệt uyển của ta ."
Nam Bảo Y bưng chén trà lên , cúi đầu nhấp ngụm nhỏ.
Nàng nhẹ giọng nói: "Ta đã biết."
Tiêu Dịch lại nói: "Ta an bài Dư Vị cùng Thưởng Tâm thu thập đồ dùng hằng ngày của ngươi, chờ đêm muộn thêm chút, các nàng sẽ tới chiếu cố ngươi. Hộ vệ Ngụy Kiếm Nam của ngươi, cũng sẽ lại đây bảo hộ ngươi."
Dư vị cùng Thưởng Tâm công phu đều không tồi, ở tình huống nguy cấp , so với Hà Diệp vẫn là thuận tiện hơn.
Nam Bảo Y trịnh trọng, "Ta đều minh bạch. Nhị ca ca, nếu có cơ hội, thỉnh cầu ngươi chuyển cáo tổ mẫu, thỉnh nàng cần phải chiếu cố thân thể, không cần vì ta mà thương tâm khổ sở."
Tối nay không gió, màn trúc cao cuốn, ánh trăng thanh nhuận.
Nam Bảo Y nằm ở trong trướng, trằn trọc khó ngủ.
Đồng hồ nước đặt trong góc, đã qua giờ Tý.
Nàng lặng lẽ cuốn lên một góc màn trướng .
Trong phòng thắp một chiếc đèn sừng dê , quyền thần đại nhân ngồi ở sau án thư xử lý sổ sách cùng quân vụ, mặt mày lạnh lùng như nước.
Nàng biết, hắn vẫn luôn cùng Tiết Định Uy tranh giành quân quyền Thục quận.
Một chút sai lầm, chính là vạn kiếp bất phục.
Thục quận đại hạn, tiêu tốn quá nhiều tinh lực của hắn.
Nàng vốn không đem chuyện phiền toái này đổ tới cho hắn.
Nàng nhìn hắn ngồi dựa ở lưng trên ghế , bộ dáng giơ tay vuốt ve giữa mày mỏi mệt , trong mắt không khỏi nhiều thêm một tia đau lòng.
Đêm càng sâu.
Hắn như cũ tựa lưng vào ghế ngồi, khép mắt lại, bóng lông mi hình quạt phủ lên gò má , giống như không cách nào xua tan lo lắng.
Nam Bảo Y tay chân nhẹ nhàng mà bò dậy, lấy một tấm chăn mỏng trên giường , thật cẩn thận đi đến bên người hắn
Nàng săn sóc đắp chăn mỏng lên người hắn.
Đang muốn trở về ngủ, lại bị người từ sau lưng nắm lấy cổ tay.
Tiêu Dịch quen thuộc đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Là tư thế khóa ngồi ở bên hông hắn.
Hắn vùi đầu ở cổ nàng, hí sâu hương sen thơm ngọt trên người nàng , mệt mỏi cả ngày, tựa như bởi vậy mà biến mất không ít.
"Nhị ca ca?"
Nam Bảo Y ngay hô hấp cũng thật cẩn thận.
"Kiều Kiều ngoan, để ta ôm một cái......"
Giọng nói của thanh niên khàn khàn.
Ngọn nến dần dần tàn..
Cả căn phòng tràn ngập trong bầu không
khí u tĩnh an bình.
Nam Bảo Y cương thân thể, nghe thấy Tiêu Dịch hô hấp dần dần đều đặn vững vàng, cho rằng hắn ngủ rồi.
Nàng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt hắn ẩn ở bên trong bóng đêm, cốt tương hoàn mỹ, điệt lệ anh tuấn, lông mi rất dài, mắt đuôi ngoại kiều, giống như quý công tử được bút pháp thần kỳ phác hoạ thành.
Nhưng trước mắt lại cất giấu mỏi mệt, ngay cả mắt cũng nhăn lại , hiển nhiên ngủ cũng không an ổn.
Nàng vươn tay nhỏ, thử thăm dò vuốt phẳng hai hàng lông mày .
Đầu ngón tay chạm đến đến môi hắn, rất ôn lương, rất mềm.
Trên đời, sao lại có đôi môi đẹp như vậy ?
Nam Bảo Y chớp chớp mắt.
Nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám , ma xui quỷ khiến, chuồn chuồn lướt nước hôn khoé môi hắn.
Nàng che lại cái miệng nhỏ, tim đập như sấm.
Thấy Tiêu Dịch không có phản ứng, nàng lại đánh bạo, đi sờ hầu kết .
Thứ này, nàng không có.
Từ rất sớm trước kia, nàng liền muốn sờ sờ.
Nhưng đầu ngón tay mới vừa chạm vào, cổ tay đã bị nắm .
Nàng hoảng sợ ngước mắt, quyền thần đại nhân không biết đã bao lâu tỉnh, chính đang cười như không cười mà nhìn nàng.
Hắn thấp giọng: "Kiều Kiều ngoan, có một số đồ vật, tạm thời còn không thể đυ.ng vào."
Nàng vội vàng lùi về tay, mất tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác, "Ta không muốn làm cái gì a, không muốn sờ ngươi...... Ngươi đứa nhỏ này, ngàn vạn đừng suy nghĩ bậy bạ a!"
Khuôn mặt trắng nõn cùng vành tai, sớm đã chuyển thành màu hồng.
Ánh mắt trốn tránh, đôi mắt thanh nhuận như nước.
Tiêu Dịch nhếch nụ cười nhạt.
Tiểu cô nương quá thẹn thùng, ngay cả lời nói cũng không chịu nói.
Hắn đem nàng buông xuống, "Đi ngủ đi."
Nam Bảo Y cũng không quay đầu lại, giống như chim cút bay nhanh chui vào màn, kéo đệm chăn, đem bản thân che đậy đến kín mít.
Tiêu Dịch nhìn chăm chú vào màn lụa.
Sau một lúc lâu, hắn chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ khóe miệng.
Tiểu cô nương hôn lên một chút, quả thật quá ngọt......
Nếu không có thật sự sắp không nhịn được, hắn kỳ thật không muốn ngăn cản nàng tiếp tục.
Hắn đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Dội nước lạnh hai khắc đồng hồ , hắn nằm trên giường êm trong phòng bên.
Bên cạnh là một giá treo đồ, treo phơi quần áo, tất cả đều là đồ hôm nay Nam Bảo Y tắm rửa.
Hắn tùy tay lấy một kiện túi nhỏ màu hoa sen , ngửi một hơi, tùy ý đắp trên mặt.
Hương hoa thấm người.
Hắn ở dưới ánh trăng thanh u đếm ngày tháng.
Tiểu kiều nương Nam phủ , còn một năm linh bảy tháng mới cập kê a.
Rất muốn cưới nàng......
Thiếu nữ bị hắn nhớ thương , vẫn trốn ở trong trướng.
Nàng đếm trên đầu ngón tay, thầm nghĩ nhất định quyền thần đại nhân không phát hiện nàng hôn trộm hắn.
Nếu không, khẳng định sẽ chất vấn nàng.
Tự an ủi mình hai khắc đồng hồ, nàng lại nghĩ tới bộ dáng mệt mỏi của Tiêu Dịch.
Nàng muốn giúp hắn.
Trình thái thú là phụ tá đắc lực của Tiết đô đốc, nếu có thể đem trình thái thú kéo xuống nước, Tiết đô đốc cũng không khác gì bị chặt đứt một cánh tay, có lợi cho Nhị ca ca .
Chỉ là phải khiến triều đình đứng về phía Nhị ca ca , mới có thể trị tội Trình thái thú .
Mà có thể đại biểu cho triều đình, chỉ có Cố Sùng Sơn.
Nàng phải đem Cố Sùng Sơn, kéo tới chỗ Nhị ca ca.
Nhưng vừa nhớ tới kiếp trước cùng hiện tại, hai người từng đấu đến ngươi chết ta sống, nàng không khỏi kéo chăn, vô lực mà che lại đầu.
Để Cố Sùng Sơn cùng Tiêu Dịch hợp tác, quả thực so khuyến khích gà vịt câu thông còn khó khăn hơn a......
Ngày hôm sau.
Tiêu Dịch đi quân doanh.
Nam Bảo Y rửa mặt chải đầu trang điểm thỏa đáng, mang theo Dư Vị cùng Thưởng Tâm, tính toán lên xe ngựa đi Ngọc Lâu Xuân.
Có một số việc, nàng cần đến chỗ Hàn Yên Lương chứng thực một chút.
Thập Khổ mới đầu là cự tuyệt.
Nhưng Nam Bảo Y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nhị ca ca chỉ phân phó không được cho người khác tiến vào, lại chưa nói ta không thể đi ra ngoài. Lại không phải giam giữ phạm nhân, chẳng lẽ ngay cả tự do ta cũng không có sao? Huống chi ta ngồi ở trong xe ngựa, những bạo dân đó không thấy ta."