Trở lại Nam phủ, đã gần đến giờ Hợi.
Nam Bảo Y rửa mặt chải đầu, thay đổi một bộ đồ ngủ mềm nhẹ , ngồi ở dưới cửa sổ .
Vài ánh sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ , trên thư án treo một đồng đèn l*иg cá chép bơi , ôn nhu chiếu sáng giấy và bút mực, hết sức phong nhã.
Thiếu nữ đề bút chấm mực , đặt bút lên giấy Tuyên Thành .
Từng hàng lời nói cát tường , từng hàng chữ nhỏ xinh đẹp xuất hiện, mượt mà no đủ, thanh tuấn nghiên lệ.
Mong ngài hàng năm thêm phúc lộc, mọi chuyện đều cát tường......
Viết đến lần thứ ba, nàng ngừng bút.
Mắt phượng tỏa ra quang hoa, nàng nhìn những lời nói cát tường đó , bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.
"Tiểu thư cười cao hứng như vậy , chẳng lẽ là nhớ tới chuyện vui gì ?"
Hà Diệp bưng trà bánh tới.
Nam Bảo Y để bút xuống, bưng chung trà sứ men xanh lên, "Ta không cần tiếp tục nói những lời cát tường đó nữa , càng không cần phải sao chép hàng ngày ."
"Chính tiểu thư mấy ngày trước , còn điên cuồng cả ngày nhắc mãi đâu."
"Ta đã minh bạch, vì sao đạo trưởng muốn ta gặp người liền nói câu kia. Chuyện cũ năm xưa xa xôi không thể với tới, không bằng buông ân oán gút mắt lúc trước , lấy bộ dáng vui vẻ đối mặt với mỗi một ngày mới , thưởng thức đám mây cùng sao trời, nở nụ cười với thế gian . Buông tha người khác, cũng là buông tha chính mình."
Nàng từng đối với cái chết kiếp trước luôn canh cánh trong lòng.
Đối với Cố Sùng Sơn , càng là ôm tâm thái thập phần phức tạp .
Nhưng tối nay gặp lại Cố Sùng Sơn, tất cả những mong ước, mất mát cùng bi thương nàng mang theo đều tan biến vô tung.
Đã không giống như , từ khi nàng trọng sinh trở về, tất cả mọi chuyện đều không giống ......
Cái gọi là phúc lộc, cái gọi là cát tường, đều không phải là chúc phúc là có được .
Mà là dựa vào chính bản thân tranh thủ a!
Hà Diệp đầy mũi tràn đầy ngây thơ.
Nàng lắc đầu, thầm nghĩ tiểu thư nhà mình lại bắt đầu lải nhải .
Nói một chuỗi dài, phảng phất giống như muốn đắc đạo thăng tiên , cũng không biết đến tột cùng là có ý tứ gì.
Hà Diệp rời khỏi phòng ngủ .
Nam Bảo Y nhìn sao trời ngoài cửa sổ , bỗng nhiên nổi lên tâm tư đi dạo đêm.
Nàng thay một kiện áo váy trắng hoa lê , đem tóc đen bện thành bím tóc dày nặng , cài hai trâm cài đơn giản hai bên.
Nhấc theo đèn l*иg sừng dê , nàng lặng lẽ chuồn khỏi Tùng Hạc viện.
Một đường đi tới Triều Văn Viện.
Nam phủ không thiếu nước , cỏ cây vẫn sum suê.
Gió đêm đưa tới hương cỏ cây nhạt, như thấm vào ruột gan.
Nam Bảo Y xuyên qua vườn hoa, xa xa nhìn thấy Triều Văn Viện đèn đuốc sáng trưng.
Nàng cầm lòng không đậu mà lộ ra gương mặt tươi cười, ngay cả bước chân cũng càng thêm nhảy nhót uyển chuyển nhẹ nhàng.
Đi tới trước cửa thư phòng Triều Văn Viện, nàng đem đèn l*иg giao cho Dư Vị, lại cởi bỏ áo choàng, bước vào ngưỡng cửa.
Quyền thần đại nhân đang cùng Thẩm Nghị Triều đánh cờ.
Nàng nhìn bàn cờ.
Quân cờ đen trắng đan xen , quân cờ trắng của Thẩm Nghị Triều có chút chiếm thượng phong.
Nàng ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh Tiêu Dịch , rót thêm cho hắn một chén trà ấm, "Nhị ca ca, ngươi ở thế hạ phong, phải nghiêm túc một chút nha!"
Tiêu Dịch vân vê quân cờ , rũ mắt liếc nhìn nàng một cái.
Nam gia tiểu kiều nương, không son phấn , khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn.
Mặc váy ngắn hoa lê , tóc đen dài bện lại , càng lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.
Mười ngón tay nhỏ dài nâng chén sứ, đầu ngón tay oánh nhuận phấn hồng , đầu ngón tay có chút nhếch lên, kiều quý lại rụt rè.
Hắn giống như lơ đãng liếʍ liếʍ khóe môi, tùy ý hạ cờ, "Kiều kiều sao lại tới đây?"
"Tối nay trăng sao rực rỡ, nhất thời hứng khởi , nhớ tới Nhị ca ca, bởi vậy đến đây thăm."
Đối diện, Thẩm Nghị Triều đôi tay l*иg ở trong tay áo, khinh miệt châm biếm.
Hoàng hôn mới cùng nhau đi Kim Ngọc Mãn Đường tham gia yến tiệc, lúc này mới tách ra không đến hai canh giờ, liền lại nóng lòng chạy tới thăm.
Biểu ca, thật đúng là rất có mị lực a.
Nhưng mà hắn cùng Tiêu Dịch không giống nhau , hắn tuyệt không sẽ sa vào nhi nữ tình trường.
Mấy ngày gần đây, hắn một lần nữa dẫn người điều tra qua mọi ngóc ngách Nam phủ , lại vẫn không tìm được Thiên Xu lệnh bài, thật khiến hắn hoài nghi, cái lệnh bài kia căn bản không ở Nam phủ.
Hắn hạ cờ, hỏi: "Bảo Y cô nương ở lâu trong Nam phủ, có biết trong nhà ngươi có loại bảo vật là lệnh bài hay không ?"
"Lệnh bài?" Nam Bảo Y mờ mịt, "Đó là vật điều động quân đội đi? Nhà ta nhiều thế hệ làm kinh thương, sao có thể có cái loại đồ vật này đâu?"
Bộ dáng của nàng không giống như đang nói dối.
Thẩm Nghị Triều im lặng.
Hắn lại hạ một quân cờ, nhàn nhạt nói: "Theo ta được biết, Cẩm Quan Thành có giấu một chi quân đội tinh nhuệ . Lệnh bài điều hành bọn họ , được giấu ở trong quý phủ . Chị quân đội kia bản vốn thuộc về Đại Ung , nếu có thể để hầu gia sử dụng , liền như hổ thêm cánh."
Nam Bảo Y nhìn phía Tiêu Dịch.
Thanh niên mặt nghiêng lạnh lùng, chính đang đạm mạc hạ cờ.
Nàng mím cánh môi, biết bọn họ không đem mình coi là người ngoài.
Nhưng xác thật nàng không biết, trong phủ có lệnh bài có thể điều động quân đội .
Nếu không kiếp trước, nàng sao có thể gia đạo sa sút, cửa nát nhà tan?
Nàng chống cằm nhìn quân cờ trên bàn .
Tiêu Dịch nhàn nhạt nói: "Không nghĩ ra được cũng đừng suy nghĩ, kêu Dư Vị lấy bánh cho ngươi ăn."
Người Nam gia kinh thương khôn khéo, xử thế hồ đồ.
Rốt cuộc hơn 200 năm qua đi, nói không chừng đã sớm đem lệnh bài coi là đồ phế thải vứt đi cũng chưa biết chừng.
Nam Kiều Kiều lại vô cùng vụng về , chẳng may nghĩ tới nghĩ lui lại đem đầu óc làm hỏng , hắn phải đi chỗ nào tìm nàng dâu?
Hắn hạ quân cờ cuối cùng.
Thẩm Nghị Triều lấy lại tinh thần, trên bàn cờ đại cục đã định.
Hắn thua.
Hắn tức giận mà nhìn Tiêu Dịch một cái.
Nam Bảo Y chưa tới, thằng nhãi này cùng hắn đánh cờ cho có lệ.
Nam Bảo Y vừa tới , hắn ra cờ nháy mắt trở nên sắc bén, nghiễm nhiên một bộ tư thế tất thắng .
Hắn lại ghét bỏ mà nhìn Nam Bảo Y một cái.
Cô nương này tới liền không có ý tứ muốn đi, cũng không nhìn xem chủ nhà có hoan nghênh nàng hay không.
Hắn lãnh đạm nói: "Đêm đã khuya, nếu Bảo Y cô nương không có việc gì, liền về Tùng Hạc viện đi. Ta cùng với hầu gia còn phải đánh cờ, đừng quấy rầy nhã hứng chơi cờ của chúng ta ."
Đây là lệnh đuổi khách.
Nam Bảo Y "A" một tiếng, có chút mất mát.
Đang muốn nhấc tà váy đứng dậy, Tiêu Dịch bỗng nhiên đè mu bàn tay nàng lại.
Hắn ngước mắt, mắt phượng lộ ra lương bạc cùng ghét bỏ: "Thẩm Nghị Triều, ngươi không tinh thông kỳ nghệ, bản hầu không muốn đánh cờ cùng ngươi, ngươi đi đi."
Cái tên biểu đệ một chút nhãn lực đều không có.
Đêm dài như vậy , tất nhiên hắn muốn cùng Nam Kiều Kiều kều đầu gối nói chuyện lâu, thắp đuốc trò chuyện suốt đêm, con hàng này chen ngang ở nơi này làm gì?
Thẩm Nghị Triều: "......"
Ở Đại Ung , hắn là Thẩm gia lang quân người người khen ngợi, là đứng đầu thiên hạ tứ công tử .
Xe ngựa đi trên phố, các cô nương vứt hoa cùng túi tiền có thể đem hắn chôn xuống!
Thế nhưng từ khi vào Cẩm Quan Thành, hắn cả ngày bị người ghét bỏ, liền không có trải qua một ngày thư thái !
Hắn hừ nhẹ một tiếng, mặt lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Không có gia hỏa chướng mắt, Tiêu Dịch thoải mái hơn nhiều.
Hắn đổi thành ngồi khoanh chân , thuận thế cầm lấy tay nhỏ của Nam Bảo Y , tinh tế thưởng thức trong lòng bàn tay.(ahr)
Tiểu cô nương tay trắng nõn mềm mại, cùng lòng bàn tay thô lệ của hắn hình thành sự đối lập rõ ràng .
Mười ngón nhỏ dài, móng tay lộ ra màu phấn hồng tự nhiên , đẹp như huỳnh thạch.
Hắn cúi đầu, trìu mến mà hôn đầu ngón tay nàng, "Ta thấy đám người Dư Vị , thường dùng nước hoa phượng tiên* nhuộm móng tay. Tối nay không có việc gì, ta giúp Kiều Kiều nhuộm móng được không ?"
*Hoa phượng tiên còn gọi là nắc nẻ, móng tay lồi , bóng nước, cấp tính tử, hoa móng tay, balsamina. Tên khoa học impatiens balsamamina. (Thường được dùng đắp lên vết thương rắn rết cắn còn nhuộm móng đc hay k thì mk chưa kiểm chứng^_^)
Nam Bảo Y liền giật mình.
Quyền thần đại nhân, muốn giúp nàng nhuộm móng tay?