Ánh nắng đầu hạ có chút nóng.
Nam Yên theo Trình Diệp Nhu đi vào tiền viện, xa xa thấy dưới mái hiên, ca ca Nam Cảnh ngồi ở trên ghế nhỏ , trên cổ lại buộc một cái yếm hoa ăn cơm, búi tóc cùng móng tay xử lý thật sự sạch sẽ.
Cha bưng chén nhỏ, đang nghiêm túc bón cơm cho hắn .
"Cảnh nhi của chúng ta thích nhất ăn cơm cùng canh trứng ," Nam Quảng cười tủm tỉm múc một muỗng cơm, "Cảnh nhi ngoan, há miệng, a......"
"A......"
Nam Cảnh ngoan ngoãn há miệng, giống như chim non chờ ăn.
Đi đến trước mặt hai người , Nam Yên gọi: "Cha."
Nam Quảng đưa lưng về phía nàng, tay hơi hơi run lên.
Canh trứng dính vào khóe miệng Nam Cảnh , Nam Quảng rũ xuống mi mắt, đem khăn cẩn thận lau đi cho hắn.
Vành mắt hắn lặng lẽ phiếm hồng.
Hắn đem chén gỗ nhỏ giao cho thị nữ, xoay người nhìn Nam Yên.
Đại nữ nhi tài mạo song tuyệt của hắn, thông minh từ nhỏ , ở Cẩm Quan Thành có danh "Tài nữ" .
Hắn cho rằng nàng có thể gả thật tốt, thập lí hồng trang, tam môi lục sính, vẻ vang mà gả đến nhà cao cửa rộng......
Hôm nay trở về, nàng chai búi tóc phụ nhân, ăn mặc đạm phấn yên váy lụa.
Bởi vì không phải chính thất, nàng ngay cả màu đỏ cũng không được mặc ......
Nam Quảng nửa năm nay, đối với chuyện Nam Yên tự mình bỏ trốn trong đem, có ngàn vạn câu quở trách, ngàn vạn loại câu oán hận, hắn nghĩ chờ nàng ngày nào đó trở về, nhất định phải hung hăng mà đánh nàng.
Chính là, nhìn cặp mắt nhập nước kia của nữ nhi, hắn liền nói cái gì cũng cũng không nói ra được.
"Trở về liền tốt......" Hắn vỗ vỗ cánh tay Nam Yên , "Trở về liền tốt......"
Nam Yên nhìn hắn.
Lão cha phong lưu hồ đồ , phảng phất trong nháy mắt già nua mười tuổi.
Trong lòng trào ra tia áy náy , nàng tiếp nhận hộp gấm từ trong tay thị nữ , cười nói: "Gần nửa năm qua, nữ nhi vẫn luôn ở Trình gia, không thể hiếu thuận cha, là ta không tốt. Đỉnh đầu gấp này , là lấy trong kho của Trình ca ca , tạm thời đưa cho ngài làm lễ gặp mặt."
Trình Đức Ngữ một lòng một dạ nghĩ tới Nam Bảo Y, bởi vậy lấy cớ để cho cha con bọn họ đoàn tụ, chính mình lặng lẽ đi hậu viện.
Cha con hai bước vào thư phòng, Nam Quảng khẩn trương hỏi: "Yên Nhi, Trình Đức Ngữ đối đãi ngươi tốt không? Ngươi còn chưa tới cập kê, các ngươi có từng......"
"Trình ca ca bên người không thiếu thông phòng nha đầu, hắn biết nữ nhi chưa tới cập kê, cho nên cũng vẫn luôn không làm chuyện gì với nữ nhi ." Nam Yên uyển chuyển, "Ta tuy rằng chải búi tóc phụ nhân, nhưng cha yên tâm, ta vẫn là cô nương trong sạch ."
Nam Quảng trấn an gật gật đầu. Đọc truyện tại TruyenDKM[.]Com
Hắn mấy năm nay lưu luyến bụi hoa, lại trước sau chưa từng nhúng chàm cô nương chưa tới tuổi cập kê .
Bởi vì các nàng tuổi còn quá nhỏ, quá sớm để tiếp nhận, đối thân thể không tốt.
Có lẽ là có báo tốt, hiện giờ nữ nhi hắn vẫn là sạch sẽ, thật khiến hắn cao hứng.
"Cha," Nam Yên mặt lộ vẻ chân thành, "Ta biết bản thân làm thϊếp Trình gia , khiến trong nhà mất mặt. Chính là ta chịu đủ làm dân chúng phố phường thống khổ rồi , ta muốn thoát khỏi cuộc sống đó, ta muốn có tiền đồ cẩm tú .....Ngài có thể tha thứ cho ta sao?"
"Hài tử của mình, nói cái gì tha thứ?" Nam Quảng rót một ly trà hạnh nhân, ôn nhu mà đặt ở trong tay nàng , "Ca ca ngươi thành dáng vẻ kia, cha cũng chỉ có hai cái nữ nhi các ngươi."
"Cha, kỳ thật nữ nhi lần này trở về, không chỉ có là vì thăm tổ mẫu cùng ngài, còn bởi vì chó chút chuyện ......" Nam Yên muốn nói lại thôi, "Ngài cũng biết Trình phủ là nơi như thế nào, đánh thưởng hạ nhân, hiếu thuận cha mẹ chồng, ngày lễ ngày tết thêm vào quần thoa trang sức, đều phải dùng bạc. Cho nên, nữ nhi muốn, có thể hay không, có thể hay không có một phần của hồi môn?"
Nam Quảng ngẩn người.
Nhu Nhu trông coi hắn đến thật siết sao, trong túi hắn thực sự không có bạc.
Hắn thẹn thùng không thôi, "Cái này, ta phải hỏi Nhu Nhu một chút . Nàng tốt xấu gì cũng là mẹ cả của ngươi, dù sao cũng phải cho ngươi một phần của hồi môn......"
Dùng xong ngọ thiện, lúc Nam Yên ở dưới mái hiên bồi Nam Cảnh chơi , Nam Quảng trộm đem Trình Diệp Nhu kéo tới phòng ngủ.
Hắn lấy lòng nói: "Nhu Nhu......"
Trình Diệp Nhu ngồi xuống, tùy tay bưng lên chén trà.
Nàng thổi thổi hơi trà nóng, "Cười thành như vậy, chẳng lẽ
là vì muốn giúp nữ nhi ngươi xin của hồi môn?"
Nam Quảng kinh hỉ: "Nhu Nhu thật là băng tuyết thông minh! Nói như vậy, ngươi là đáp ứng rồi?!"
"Ta tính toán cho Nam Yên của hồi môn năm ngàn lượng kim , mười vạn lượng bạc trắng, hơn nữa ba cửa hàng phố Phù Dung, một tòa nhà lớn năm gian nhà ở hẻm Thanh Kiều, hai trăm khoảnh ruộng ở Cẩm Quan Thành ."
"Thật vậy chăng?!"
Nam Quảng kinh hỉ mà xoa tay tay.
"Giả!"
Trình Diệp Nhu đem chung trà đặt mạnh lên trên bàn.
Nam Quảng sợ tới mức run lên ba cái.
Trình Diệp Nhu cười lạnh: " Chính thất không chịu làm, lại muốn đêm khuya bỏ trốn , cam tâm làm thϊếp thị...... Cô nương không mặt mũi bực này , cho nàng về nhà mẹ đẻ liền không tồi, còn muốn của hồi môn?! Ta nói những cái của hồi môn đó, vốn là của hồi môn lão tổ tông cho nàng khi hứa gả nàng cho Đổng lão bản tiệm gạo , đủ nàng cả đời ăn uống không lo! Chính mình không cần mặt mũi, trách không được người khác coi khinh nàng!"
Nàng không có hạ giọng.
Dưới mái hiên.
Nam Yên cầm trống trêu đùa Nam Cảnh, trên khuôn mặt tú mỹ nửa điểm tươi cười cũng không có.
Trong phòng, Nam Quảng bồi tiếp cẩn thận, thử nói: "Nếu nương ta không chịu cho Yên Nhi hồi môn xuất giá , Nhu Nhu , không bằng ngươi đem của hồi môn của ngươi lấy ra cho nàng? Dù sao kiều kiều có của hồi môn nương nàng để lại, cũng không cần đến phần của ngươi ——"
"Nam Quảng!"
Trình Diệp Nhu bỗng nhiên đề cao giọng.
Nam Quảng kinh hách quá độ, đặt mông ngồi xuống ghế bành .
Hắn nuốt nuốt nước miếng, "Nhu Nhu Nhu ......"
"Ta chỉ nói một lần, ngươi nhớ kĩ. Nếu ta cùng ngươi sinh nữ nhi, như vậy của hồi môn của ta một phân thành hai, Kiều Kiều một phần, nữ nhi chúng ta một phần. Nếu sinh chính là đứa con trai, như vậy của hồi môn, toàn bộ để lại cho kiều kiều. Còn Nam Yên, mơ tưởng!"
"Trình Diệp Nhu, ta mới là chủ cái nhà này!"
"Ngươi phải không?"
Ánh mắt Trình Diệp Nhu lạnh sâu kín.
Nam Quảng chần chờ.
Hắn phải không?
Hắn giống như thật là không phải.
Dưới mái hiên.
Biểu tình của Nam Yên dần dần âm lãnh vặn vẹo.
Nàng còn trông cậy vào lần này có thể kiếm được một phần của hồi môn, không nghĩ tới Nam gia keo kiệt như thế.
"Phình phình, tiểu cổ!"
Nam Cảnh vỗ tay , muốn cướp lại mặt trống sơn đỏ .
"Ca ca muốn sao?" Nam Yên lắc lắc trống bỏi, tươi cười khó lường.
Nam Cảnh vui tươi hớn hở: "Muốn!"
Nam Yên đáy mắt toát ra ác độc, phát tiết cố ý đem trống ném ra thật xa.
Nàng xoa xoa tà váy, "Chính mình đi nhặt đi."
Nói xong, quay đầu rời đi tiền viện.
Nam Cảnh vỗ tay, vui mừng mà tiến lên nhặt trống bỏi.
Hắn chạy quá nhanh, bên người lại không có nha hoàn bà tử trông coi, không cẩn thận dẫm đến cục đá, kêu to ngã quỵ trên mặt đất.
Đầu đập mạnh lên gạch đá , máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
Bà tử bưng chậu nước từ sương phòng ra , thấy bộ dáng như vậy của hắn , tức khắc hoảng sợ, "Lão gia, công tử xảy ra chuyện!"
Nam Yên rời đi tiền viện , lập tức đi tới hướng hậu viện.
Tưởng tượng đến Trình Đức Ngữ có thể là đi tìm Nam Bảo Y, nàng đầy mặt đều là lạnh lẽo.
Nàng có thể không thích Trình Đức Ngữ, nhưng nàng không thể chịu đựng Trình Đức Ngữ thích Nam Bảo Y!
Khi xuyên qua một chỗ núi giả , phía trên đột nhiên truyền đến cười nhẹ.
Nam Yên ngửa đầu nhìn lại.
Thanh niên huyền y kim quan , nhàn nhã mà ngồi ở trên núi giả .
Vả
Vạt bào hoa văn Ám kim Thao Thiết bày mở, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lười biếng nâng chung trà, môi hồng răng trắng, mắt phượng mỉm cười.