Nam Bảo Y yên lặng che mặt.
Từ lần lúc trước, nàng cùng Châu Châu diễn một bài , Châu Châu liền thích diễn kịch.
Buổi diễn hôm nay, tựa hồ là diễn vở Đỗ thập nương giận chìm bách bảo rương?
Hiển nhiên, Châu Châu là coi Trình Đức Tấn thành tiểu sinh đối diễn cùng nàng.
" Ta phải đi gọi nàng ."
Nam Bảo Y e sợ Nam Bảo Châu sảy ra chuyện,vội vàng chạy về sau đài.
Trên sân khấu.
Nam Bảo Châu thấy Trình Đức Tấn không phản ứng, trong lòng rất giận.
Cái tiểu sinh này quá không ra gì, ra sân ngay cả đồ hoá trang cũng không thay thì thôi đi, làm sao nàng hát xong hắn một chút phản ứng cũng không có?
Nàng lại hát:" Lang quân , có phải ngươi đói đến hoảng hay không? Thập nương nấu cho ngươi bát mì a!"
Toàn thân Trình Đức Ngữ phát run.
Trên cầu Mã Kiều, hắn bị Tiêu Dịch liên thủ với Hàn Yên Lương nổ thành trọng thương, một khuôn mặt tuấn tú lại bị bỏng nặng, người không ra dạng người, ma không ra dạng ma!
Không gϊếŧ Tiêu Dịch cũng thôi đi, ít nhất cũng phải gϊếŧ được Hàn Yên Lương giải hận.
Thế nhưng đổi tới đổi lui, vậy mà hắn lại chuyển tới trên sân khấu kịch, còn bị nhiều người vây xem như vậy .
Hắn hạ giọng không kiên nhẫn chất vấn:" Hàn Yên Lương ở đâu?"
Hàn Yên Lương là ai?
Trong lòng Nam Bảo Châu nghi hoặc.
Trong lời kịch không có câu này nha!
Cũng may nàng có khả năng tuỳ cơ ứng biến, cứu vãn cái gì hoàn toàn là không đáng kể.
Nàng vung vay, chỉ vào cái mũi Trình Đức Tấn, lòng đầy căm phẫn:" Ngươi vậy mà lừa ta có tân hoan! Đáng thương ta đối với ngươi một mảnh tình si, lại đều cho chó ăn!"
Trình Đức Tấn:"...."
Gân xanh trên thái dương của hắn giật giật," Giao Hàn Yên Lương ra đây, tha chết cho ngươi một mạng!"
Nam Bảo Châu càng thêm không hiểu.
Cái huynh đệ này không phải là diễn nhầm kịch?
Nàng là đang diễn vở bi kịch thê mỹ động lòng người, cái huynh đệ này tựa hồ như đang diễn vở kịch giang hồ võ hiệp chém gϊếŧ?
Dù sao cũng không liên quan, Nam Bảo Châu nàng cũng không phải ăn chay lớn lên, diễn thế nào cũng có thể đỡ được .
Nàng vuốt ve hai cây cảnh linh lông gà thật dài trên mũ phượng, nghiêm mặt nói:" Kỳ thật... Ta chính là Hàn Yên Lương."
Trình Đức Tấn triệt để giận," Ngươi cho là ta chưa từng
thấy qua Hàn Yên Lương? Nàng gầy nhỏ vô cùng, căn bản không mập như ngươi vậy!"
Nam Bảo Châu cao thâm khó dò:" Kỳ thật, không gạt ngươi trừ cái thân phận Hàn Yên Lương này ra, ta còn có một thân phận khác... Người giang hồ xưng là Thiên Diện lang quân. Một người trăm mặt, người trước mắt là ta, người trong lòng là ta, tất cả đều là ta."
Trình Đức Tấn sắp điên rồi.
Hắn nhìn chăm chú Nam Bảo Châu," Ngươi quả nhiên là Hàn Yên Lương? Ta nghe ngóng được dưới trướng Hàn Yên Lương sát thủ đông đảo, ngay cả bản thân nàng cũng là cao thủ, ngươi biết công phu?"
" A."
Nam Bảo Châu cười khẩy:" Xem ra, phải để ngươi kiến thức năng lực của ta một chút ."
Rốt cục Nam Bảo Y cũng đi tới hậu trường, đẩy màn che sân khấu ra, lo lắng gọi:" Châu Châu!"
Nam Bảo Châu ngoái nhìn, cười tủm tỉm hướng nàng ra hiệu " ta có thể làm được ".
Quả thực Nam Bảo Y muốn sụp đổ.
Căn bản Châu Châu không biết, người đối diễn với nàng không phải tiểu sinh áo xanh mà là Trình Đức Tấn, thủ đoạn ngoan độc, gϊếŧ người không chớp mắt.
Vạn nhất máu tưới sân khấu, rất bi thảm.
Dư quang nhìn thấy Ninh Vãn Chu cũng có mặt, nàng vội vàng nói:" Tiểu công gia, ngươi mau gọi Châu Châu trở về... ngươi đang làm cái gì?"
Ninh Vãn Chu ngồi xuống trên mặt đất, đang hết sức chuyên chú đốt một đống củi nhỏ.
Hắn cầm quạt hương bồ đem khói thổi tới hướng sân khấu kịch, sườn mặt cao thâm khó dò:" Ta đang tạo không khí cao thủ ra sân . Trong chuyện xưa dân gian, phàm là cao thủ ra sân đều có khói chập chờn không giống phàm nhân ."
Nam Bảo Y:"...."
Nàng cảm thấy đôi chủ tớ này mới không giống phàm nhân.
Để bọn hắn lên trời đi!
Nam Bảo Châu tư thái cao quý.
Khói trắng thổi lên, trừ có chút sặc người, ngược lại là làm nàng cảm thấy bản thân rất đẹp.
Cao thủ tính là gì, nàng rõ ràng chính là tiên nữ!
Nàng hướng Trình Đức Ngữ kiêu ngạo nói :"Các ngươi đã từng nghe nói qua nội công chưa?"
Trình Đức Tấn cùng đám thị vệ của hắn nhao nhao lắc đầu.
Bọn hắn là người trong quân doanh, ngày thường đều là thao luyện bằng đao thương côn bổng, chưa từng nghe nói tới nội công.
Nam Bảo Châu mỉm cười," Ta tu luyện công pháp, trong vòng công là chủ, có thể cách không đánh trâu."
Trình Đức Tấn nhìn nàng.(ahr)
Cô nương này khói bay lượn lờ xung quanh, một bộ cảm giác cao thâm khó lường, khiến hắn phi thường kiêng kỵ, trong lúc nhất thời không dám làm loạn.
Thế nên hắn hỏi:" Cách không đánh trâu như thế nào?"
" Để ta biểu diễn cho các ngươi xem."
Nam Bảo Châu đi tới hướng phía trước sân khấu hai bước, vung hai tay nhỏ:" Bạch Hạc Lưỡng Sí!"
Nam Bảo Y:"..."
Kia chỗ nào là Bạch Hạc Lưỡng Sí, rõ ràng chính là gà con xoè cánh.
Nam Bảo Châu:" Thanh Long vẫy đuôi!"
Nam Bảo Y:"..."
Kia chỗ nào là Thanh Long vẫy đuôi, rõ ràng chính là con chó vung đuôi.
" Trọng đầu hí đến rồi!" Nam Bảo châu đột nhiên vỗ một chưởng xuống mặt đất," Cách không đánh trâu, ha."
Khán giả rất ưu thích nàng phát huy biểu diễn, so với Đỗ thập nương giận chìm bách bảo rương nguyên bản càng hăng hơn nhiều.
Cho nên bọn họ nhao nhao phối hợp ngửa người ra sau, miệng còn phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, giống như thực sự bị Nam Bảo Châu đả thương.
Trình Đức Ngữ sợ ngây người.
Không nghĩ tới lão bản Ngọc Lâu Xuân lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ!
Nếu một chưởng đánh lên người hắn, hắn còn muốn mệnh hay không?
Hắn hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay nói:" Ta cũng không biết, Hàn lão bản là cao thủ bậc này! Hôm nay Trình mỗ đã đắc tội, mong Hàn lão bản không trách tội."
Nam Bảo Y dáng tươi cười sảng khoái:" Không sao, thậm chí ta có thể truyền thụ cho ngươi cách không đánh trâu. Đi, cùng ta học."
Đại sư nội công nguyện ý dạy công phu cho mình, khiến Trình Đức Tấn vui hỏng.
Hắn vội vàng dẫn một đám thị vệ, xếp hàng trên sân khấu kịch.
" Bạch Hạc Lưỡng Sí!"
Gà con xòe cánh!
" Thanh Long vẫy đuôi!"
Chó con vung đuôi !
" Cách không đánh trâu, ha!"
Trình Đức Tấn vỗ một chưởng xuống đất, ngẩn đầu quả nhiên thấy khán giả đều té ngửa một đám lớn.
Hắn kinh hỉ:" Ta thành, ta luyện thành rồi!"
Nam Bảo Châu vui vẻ vỗ vỗ vai hắn," Chúc mừng ngươi, thần công đại thành!"
Trịnh Đức Tấn trịnh trọng thở dài:" Đều là Hàn lão bản rộng lượng. Hàn lão bản yên tâm, ân oán cầu Mã Kiều đêm đó ta cùng ngươi xoá bỏ. Sau này Trình gia tuyệt đối không tới Ngọc Lâu Xuân làm loạn."
Nói xong, mang theo một đám thị vệ cáo từ.
Dưới đài tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên.
Hiển nhiên, những khách nhân rất yêu thích màn biểu diễn này.
Nam Bảo Y ngạc nhiên.
Không phải Trình Đức Tấn tới đập phá hay sao, giờ lại hùng hổ rời đi là có chuyện gì?
Nàng còn chưa làm gì đâu.
Cái này là đang sảy ra chuyện gì?
Nàng trở lại nhã tọa trên lầu, cả người vẫn chưa thả lỏng.
Đẩy màn châu ra, Hàn Yên Lương tựa trên bàn bên cửa sổ , chính đang nhẹ nhàng cười nhìn tửu lâu đối diện.
" Ngươi đang nhìn cái gì?"
Nam Bảo Y tò mò chen tới.
Hàn Yên Lương nhẹ nhàng " Suỵt" một tiếng, giọng nói phá lệ ôn nhu vũ mị:" Vị công tử đối diện, thật tuấn tiếu nha..."
Nam Bảo T nhìn theo tầm mắt nàng.
Công tử " thật tuấn tiếu" kia cũng không phải là Thẩm Nghị Triều sao?
Chắc hẳn nhị ca ca cũng ở đó...