Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 225: Đẹp không bằng Kiều Kiều

Nam Thừa Lễ không hiểu sao bị chịu mấy gậy, khổ cực chắp tay thở dài:" Tổ mẫu, con sai. Nhị đệ tuổi trẻ nhiệt huyết, chính là thời điểm tốt kiếm công lập nghiệp, không nên sa vào nữ nhi thường tình. Khụ, nhị đệ a, sau này ngươi phải biết kiềm chế chút."

Hắn trở lại chỗ ngồi, Nam Quảng lại cười mị mi tiến vào.

" Thỉnh an mẫu thân. Chiếu cố Cảnh nhi ở tiền viện, đã làm trễ nải thời gian."

Hắn chắp tay, lại chuyển hướng Tiêu Dịch," Nghe nói nhị điệt tử đêm qua mang theo mỹ nữ đi dạo, còn gióng trống khua chiêng đánh mặt mũi Tiết đại đô đốc? Ha ha, không phải ta làm cái trưởng bối quở trách ngươi, thiếu niên khinh cuồng không được nha! Tiết đại đô đốc, là người mà nhà chúng ta có thể đắc tội sao? Hắn muốn đem nữ nhi mập gả cho ngươi, ngươi cưới là được, cần gì phải đối nghịch hắn? Đây chính là thiên kim của Trấn Tây đại đô đốc , ngươi ở rể cũng không phải quá đáng!"

Hắn giọng điệu khoa trương, hận không thể tranh thủ thời gian để Tiêu Dịch ở rể Tiết gia.

Chỉ cần Tiêu Dịch ở rể Tiết gia, hắn liền có thể yên tâm lớn mật đi ngang tung hoành khắp Thục quận này nha!

" Lão tam , ngươi qua đây."

Lão phu nhân trầm giọng.

Nam Quảng vui vẻ đi qua:" Nương!"

Lão phu nhân quơ lấy quải trượng, hung hăng đánh hắn hai gậy," Ngươi cho rằng Tiêu Dịch giống như ngươi, là cái vô dụng?! Để hắn ở rể, sao ngươi lại không đi ở rể cho người ta luôn đi?"

Nam Quảng bị doạ vội vàng trốn tới sau lưng Nam Bảo Y," Nương, ta sai rồi, ta sai rồi!"

Nói như vậy, trong lòng lại lẩm bẩm.

Nếu như Nhu Nhu muốn để hắn tới Trình gia ở rể, hắn không nói hai lời lập tức xách giỏ đi ở rể.

Đây chính là phủ thái thú a!

Đối với Tiêu Dịch không vào ở rể Tiết gia, Nam Quảng vô cùng thấy tiếc nuối.

Lão phu nhân tức giận đến không nhẹ.

Một cái hai cái, đều không khiến nàng bớt lo, quả nhiên vẫn là tôn nữ cùng con dâu là tri kỷ!

Nàng lặng lẽ nghễ hướng Tiêu Dịch," Tiểu yêu tinh Ngọc Lâu Xuân kia, có đẹp hay không?"

Tiêu Dịch:"..."

Vấn đề này, là đề mất mạng a.

Nửa ngày, hắn nghiêm mặt nói:" Không đẹp bằng Kiều Kiều ."

Lời này còn giống tiếng người.

Lão phu nhân trong lòng an ủi hai phần, lại nói:" Có biết sai?"

Tiêu Dịch liếc mắt Nam Bảo Y.

Tiểu cô nương một bộ dáng có tật giật mình, mắt phượng ngập nước nhìn chăm chú hắn, giống như sợ hắn nói ra chân tướng bán nàng.

Hắn môi mỏng khẽ nhếch cười yếu ớt.

Hắn là nam nhân.

Dù là tự hủy thanh danh, hắn cũng sẽ không để Nam Kiều Kiều nhận sai, bị người quở trách.

Hắn sắc mặt như nước," Biết sai, ta không nên mang theo tiểu yêu tinh dự tiệc, không nên phong lưu hoàn khố háo sắc thành tính. Thỉnh tổ mẫu xử phạt."

Thiếu niên kim tướng ngọc chất, rất thẳng thắn quang minh lỗi lạc, thái độ nhận sai là rất tốt.

Lão phu nhân không tiện phạt hắn, khoát khoát tay, để hắn ngồi xuống.

Tiêu Dịch thản nhiên ngồi xuống, bưng trà thị nữ đưa lên.

Chén ngọc mạ vàng như hổ phách, trả mới chìm nổi trong chén ngọc, hương trà lượn lờ xông vào mũi.

Hắn mỉm cười:"Tước lưỡi?"

Tước lưỡi là chè búp rất khó có, cổ nhân có câu thơ:" Bình ngọc nấu tước lưỡi, kim bát chú long đoàn" , đây là một loại trà rất quý giá, coi trọng nhất là một chữ " non".

Lão phu nhân là người yêu thích trà, cười nói:" Cả đám người ngồi trong đây, chỉ có người là có nhãn lực. Tước lưỡi xuân năm nay, khoái mã khẩn cấp đem từ Kiềm Bắc tới. Nếm thử."

" Tê... ha!"

Nam Quảng một hơi uống hết chén trà.

Hắn chép miệng một cái," Mẫu thân, ngươi vừa mới nói cái gì tước?"

Lão phu nhân thấy hắn liền phiền.

Uống ừng ực một mạch, uổng phí hết trà ngon của nàng.

Nàng phân phó:" Người đâu, đem đổi trà cho tam gia."

Thị nữ lập tức thay đổi cho Nam Quảng một chén trà không thể tầm thường hơn, là chủng loại ba văn tiền một bát bán đầy trong cửa hàng ngoài chợ.

Nam Quảng không chút ghét bỏ uống miệng lớn, tán thán nói:" Mẫu thân, còn là trà uống vào càng hăng ! Uống xong trà đáy , còn có thể lấy về tráng trứng ăn đấy!"

Trình Diệp Nhu tự giác mất mặt, yên lặng quay mặt đi chỗ khác.

Nam Bảo Y đồng dạng cảm thấy mất mặt.

Nàng quay đầu, nhìn Tiêu Dịch thưởng thức trà.

Hôm nay quyền thần đại nhân mặc đan hoàng cẩm bào nhà Chương, tư thái thưởng thức trà tràn ngập mỹ cảnh, so cưới phụ thân nàng đẹp mắt hơn nhiều.

Nhìn một chút, trong lòng nàng lại sinh ra chút áy náy.

Đều là bởi vì nàng mới khiến nhị ca ca bị tổ mẫu quở

trách.(ahr)

Thế nên nàng phân phó thị nữ:" Đi phòng bếp nhỏ bưng một bình nước ngô, nhị ca ca thích uống cái đó."

Nghe thấy hai chữ" nước ngô ", tay nâng chén trà của Tiêu Dịch có chút lắc một cái.

Nam Bảo Y mặt mày cong cong chóng cằm," Nhị ca ca, còn tính là ta biết săn sóc đi?"

Bị người trong sảnh nhìn chằm chằm, Tiêu Dịch từng chữ nói ra:" Kiều Kiều thật sự là ... rất biết săn sóc người khác."

Cô nương này, liền không thể triệt để quên đi nước ngô hay sao?

Trong sảnh đang nói chuyện, Quý ma ma từ bên ngoài tiến vào.

Sắc mặt nàng khó coi:" Lão phu nhân, có người tới phủ, nói là người của hiệu cầm đồ Như Ý."

" Hiệu cầm đồ?"

Lão phu nhân ngẩn người.

Người đến là lão bản nương hiệu cầm đồ.

Nàng ăn mặc lưu loát, cười cúi chào một lễ," Thỉnh an Nam lão thái quân ! Hôm nay tới phủ, thật sự là tình thế bất đắc dĩ, chính bởi vì cô nương trong quý phủ thiếu nợ đồ trang sức tại cửa hàng của ta."

Giang thị nói:" Cô nương trong phủ chúng ta, cũng không thiếu châu trâm đồ trang sức, làm sao có thể thiếu nợ cửa hàng của ngươi? Trong đó, sợ là có hiểu lầm gì đó."

Cao nương tử trình lên một tờ giấy vay nợ," Đây là giấy vay nợ tự tay Nam Yên cô nương quý phủ viết, ước định sớm hôm nay sẽ trả lại đồ trang sức, nhưng ta đợi trái đợi phải trong cửa hàng cả buổi cũng không thấy nàng tới. Ta lo lắng sảy ra chuyện, bởi vậy cố ý tới phủ hỏi thăm."

Người trong sảnh biểu lộ khác nhau.

Cái gì mà tới phủ thăm hỏi, cái Cao nương tử này rõ ràng là tới cửa đòi nợ.

Danh dự trăm năm của Nam phủ , chưa từng bị người tới cửa đời nợ, không nghĩ tới lần đầu lại là bởi vì Nam Yên.

Sắc mặt lão phu nhân khó coi.

Nam Yên, thật sự là cho nàng tăng thể diện!

Trong lòng nàng đựng cả âu hỏa, phân phó thị nữ:" Đi, kêu Nam Yên tới."

Sau hai khắc đồng hồ, Nam Yên vành mắt hồng hồng đi tới.

Nàng nhu nhược phúc thân thỉnh an, còn chưa mở miệng, Cao nương tử ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng:" Nam Yên cô nương, những châu trâm đồ trang sức ngươi mượn trong cửa hàng của ta, dự định bao giờ trả lại?"

Trước công chúng bị đòi nợ, mặt Nam Yên nóng lên.

Nàng buông thõng tầm mắt, đem đồ trang sức đã được gói kỹ trả lại cho Cao nương tử.

Cao nương tử mở ra kiểm tra, lập tức cất cao giọng nói:" Nam Yên cô nương, cây trâm bảo thạch quý giá nhất kia, không biết đi nơi nào? Chẳng lẽ ngươi muốn tham hay sao?"

Nam Yên gắt gao nắm vuốt hai tay.

Nếu như lúc trước, nàng sao lại để ý tới cây trâm bảo thạch nho nhỏ kia, bất quá là bởi vì bây giờ nghèo túng, mới tới hiệu cầm đồ mượn đồ trang sức chống đỡ thể diện.

Nhưng một cái phụ thân hiệu cầm đồ nho nhỏ, lại cũng dám tới chỉ trích mình!

Sắc mặt nàng đỏ bừng như nhỏ máu, đang muốn phản bác, Trình Diệp Nhu lên tiếng:" Tố nhi, dẫn Cao nương tử ra bên ngoài thanh toán bạc đi. Cây trâm bảo thạch kia bao nhiêu bạc, bồi gấp đôi cho nàng là được."

Thị nữ cười đáp, " Dạ."

Cao nương tử vui vẻ cùng thị nữ rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại Nam Yên lúng túng khó xử đứng tại chỗ.

Trình Diệp Nhu khẽ vuốt chén trà," Làm sai chuyện , đêm qua khi trở về nên nói luôn với ta, ta cũng sẽ chuẩn bị bạc trả cho ngươi, tránh khỏi cả nhà bị hủy hoại thanh danh . Ngươi ngược lại hay lắm , âm thầm trở về phòng ngủ, bây giờ mới sáng sớm bị người tới cửa đòi nợ, chuyện này truyền ra ngoài, dễ nghe sao?"