Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 201

Một tiếng " Sưu" vang lên, mũi tên vững vàng cắm vào hồng tâm.

Thiếu niên mười ba tuổi, hững hờ gảy dây cung:" Ngươi muốn ta làm thế nào?"

" Hắc hắc" Nam Bảo Y cười lên giống như một tên trộm," Ta có một cái ý nghĩ kinh tâm động phách."

Buổi chiều.

Hoàng phu nhân cùng nhi tử nàng Hoàng Ân đúng hẹn tới Nam phủ.

Lúc đi qua hành lang, Hoàng phu nhân không quên ân cần dạy bảo :" Mặc dù nói Nam gia phú quý, nhưng nhà chúng ta cũng không kém, ngươi không cần biểu hiện quá câu thúc."

" Mẫu thân, nhi tử minh bạch."

" Nghe nói Nam Bảo Châu thiên tính vụng về, còn mười phần thích ăn, ước chừng do dung mạo của nàng quá béo, thực sự không gả ra ngoài được, bởi vậy Nam nhị phu nhân mới có thể chủ động định ngày hẹn chúng ta. Tốt xấu gì cũng là nữ nhi nhà giàu nhất Thục quận, muội muội của Tĩnh Tây hầu, cũng coi như miễn cưỡng xứng với nhi tử ta. Bất quá, lúc nữa chúng ta nhất định phải đem giá đỡ bày đủ, để bọn họ phải cầu chúng ta. Cùng lúc nói chuyện cưới gả, mưu nhiều chút đồ tốt."

Hoàng Ân cười:" Mẫu thân vất vả những năm qua, nhi tử nhất định sẽ đem Nam Bảo Châu trị cho ngoan ngoãn, để nàng sau khi gả vào Hoàng gia chúng ta, hầu hạ ngài thật tốt ."

Hoàng phu nhân sửa sang lại vạt áo cho hắn, giữa lông mày đều là hài lòng.

Phu quân chết sớm, nàng vất vả đem nhi tử bồi dưỡng thành người, không biết phải ngậm bao nhiêu cay đắng.

Cũng may Ân nhi là đứa hiếu thuận, không đến mức cưới nương tử liền quên mất nương.

Trên mặt mẫu tử hai người tràn đầy kiêu căng bước vào chính sảnh Tùng Hạc viện.

Lúc người trong sảnh làm lễ hàn huyên, Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu trốn sau tấm bình phong.

Nam Bảo Y nhìn Hoàng Ân.

Thiếu niên mười tám tuổi, sinh được ngọc thụ lâm phong.

Chỉ là trên mặt lại mang theo nồng đậm ngạo mạn, tựa như hôm nay không phải tới ra mắt, mà là tới thúc Nam gia trả nợ, thật khiến người chán ghét.

Nàng thận trọng nói:" Châu Châu, ngươi cảm thấy hắn thế nào?"

Nam Bảo Châu ôm đĩa, vừa ăn bánh ngọt vừa nhỏ giọng nói:" Ánh mắt ngả ngớn, bước chân phù phiếm, ước chừng là cái hoàn khố trêu hoa ghẹo nguyệt. Trong miệng toàn một câu nương hai câu là nương, cân nhắc đến hắn được nương nuôi lớn thế nào, tên này là một nam nhân rất nghe lời mẫu thân. Loại người này tìm thê tử, ước chừng có khuynh hướng lớn tuổi hơn so với hắn, có thể thay hắn quyết định mọi việc, tốt nhất là nữ nhân có thể làm nửa cái mẫu thân của hắn."

Nam Bảo Y sợ ngây người!

Nàng nhờ có trí nhớ từ kiếp trước, mới sớm biết Hoàng Ân là nam nhân như thế nào.

Châu Châu mới nhìn hắn một lúc, liền có thể hiểu rõ cách làm người của hắn?!

Quá thần đi!

Hẳn là tổ mẫu phá lệ thiên vị mình, không phải bởi vì thương tiếc mẫu thân mình qua đời, mà là thương tiếc mình là kẻ vụng về nhất trong đám tiểu bối?

Nam Bảo Y nhíu mày, lâm vào hoài nghi bản thân thật sâu.

Trong phòng.

Hoàng Ân biết , cái Nam Bảo Châu kia tất nhiên đang nhìn trộm mình sau tấm bình phong.

Thỉnh thoảng hắn hướng tấm bình phong nhìn quanh, khát vọng có thể nhìn xem Nam tứ tiểu thư đến tột cùng có bao nhiêu béo.

Đáng tiếc bình phong che chắn chặt chẽ, trừ một chút vạt váy hoa, cái gì hắn cũng không thấy.

Lão phu nhân bởi:" Ngày thường Hoàng công tử làm những gì?

Hắn thu lại tầm mắt, ôn thanh nói:" Vãn bối ngày bình thường trừ học tập kinh doanh làm ăn tửu lâu, cũng thường xuyên đọc sách nghiên cứu < Tứ Thư Ngũ Kinh >. Không vì khảo thủ công danh, đơn giản vì tu tâm dưỡng tính, mở mang kiến thức. Mặt khác xạ nghệ cùng cờ vây cũng đọc lướt qua, xem như miễn cưỡng làm được."

Lão phu nhân cùng Giang thị liếc mắt nhìn nhau, rất hài lòng .

Lão phu nhân khen:" Là hài tử tốt. Người thích vui đùa gì nha?"

" Ta...."

Hoàng Ân còn chưa lên tiếng, Hoàng phu nhân đã đánh gãy lời hắn:" Đừng nói đến Ân nhi nhà ta mãi, cũng nói một chút về Bảo Châu nhà các ngươi tài diệu thế nào?"

Lão phu nhân cùng Giang thị lúng túng.

Bảo Châu nhà các nàng là người tài diệu thế nào?

Mỗi bữa cơm đều ăn xong tuyệt đối không có đồ ăn thừa, có tính là bản sự không?

Ngay cả một lúc ăn hai mươi chiếc móng heo kho tương có tính là bản sự không?

Lão phu nhân gượng cười hai tiếng, đường đường chính chính nói:" Châu nha đầu nhà chúng ta cần kiệm tiết kiệm, không nhìn được nhất là lãng phí. Ăn đồ ăn..... a không, lúc làm việc còn đặc biệt có nghị lực, là hài tử rất có mơ ước."

Khát vọng sau khi xuất giá là vẫn có thể được ăn hai mươi chiếc móng heo kho tương, chẳng lẽ không tính là người có ước mơ khát vọng hay sao?

Sau tấm bình phong.

Nam Bảo Y cảm thấy tổ mẫu sắp không biên được nữa.

Nàng nghiêng mặt nói:" Châu Châu, ta đem lừa Hoàng Ân ra ngoài, ta đã chuẩn bị cho hắn một kiện đại lễ vật !"

Nam Bảo Châu còn chưa kịp níu nàng lại, nàng đã đi ra khỏi tấm bình phong.

Nàng rất gấp:" Tổ mẫu, ta cùng Châu Châu đá cầu ngoài hoa viên, không cẩn thận đem cầu đá lên cây, nàng leo lên bây giờ không bò xuống được!"

Lão phu nhân cười cười, cố ý mượn cơ hội để hai đứa nhỏ gặp mặt nhau, bởi vậy hướng Hoàng Ân nói:" Tôn nữ ta bướng bỉnh, khiến Hoàng công tử chê cười. Không bằng Hoàng công tử tới hoa viên một chuyến, giải vây giúp Châu nha đầu?"

Hoàng Ân mỉm cười đứng dậy," Đã như vậy, vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh."

Nam Bảo Y dẫn hắn rời khỏi chính sảnh, dáng tươi cười nhu thuận," Hoàng công tử mời đi bên này."

Tới góc chuyển hành lang, nàng thừa dịp Hoàng Ân không chú ý, lặng lẽ trốn vào mái hiên.

Nam Bảo Châu tìm tới, trong lòng run sợ:" Kiều Kiều, đây là ngươi muốn làm gì?"

" Chúng ta cảm thấy Hoàng Ân không tốt, thế nhưng tổ mẫu cùng nhị bá mẫu đều rất vừa ý hắn. Nếu ta không giúp ngươi, ngươi liền phải đính hôn cùng hắn!" Khuôn mặt Nam Bảo Y nhăn lại trông ngóng," Châu Châu, ngươi chờ chút xem kịch hay a!"

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động.

Hai tỷ muội thò đầu ra nhìn lại, nguyên lai là Hoàng Ân tại góc rẽ đυ.ng phải một người.

" Chán ghét, ngươi đυ.ng thương người ta nha!"

Ma ma ăn mặc thiếu nữ, một tay che ngực, ghét bỏ hất khăn lên.

Nam Bảo Châu sợ ngây người:" Kia là Vãn Vãn?!"

Nam Bảo Y ngượng ngùng.

Còn không phải là tiểu cô gia?

Hoàng Ân thích cô nương đã gả cho người, cho nên nàng cố ý giúp Ninh Vãn Chu chải tóc, đóng vai thành thiếu phụ xuất giá không lâu.

Lại nhét thêm cho hắn hai quả táo lớn, chỗ kia thực được xưng tụng là sóng cả mãnh liệt!

Mà bởi vì Ninh Vãn Chu là thiếu niên cho nên vóc người so với tiểu cô nương càng cao hơn, thật đúng là một vị tiểu phụ nhân phong tình vạn chủng!

Lúc này , Hoành Ân kinh diễn mà nhìn Ninh Vãn Chu.

Hắn liếc mắt nhìn cặp ngực nặng trĩu kia, cười lui lại hai bước, hai tay ôm quyền, cúi rạp người:" Tại hạ đã đắc tội, còn xin nương tử chớ nên trách móc!"

" Ai là nương tử ngươi?"

Ninh Vãn Chu cao ngạo liếc mắt, lắc mông lách người đi qua.

Bộ dáng kia đem tỷ muội Nam gia trợn mắt há hốc mồm.

Trong lòng Hoàng ân ngứa ngáy khó nhịn.

Vượt qua nhiều tường như vậy, cùng thê thϊếp nhiều người hoan ái qua, hắn cũng chưa từng được chứng kiến tiểu phụ nhân mạnh mẽ xinh đẹp như vậy!

Hắn vội vàng đuổi theo, thái độ mười phần lấy lòng:" Không biết vừa nãy có đυ.ng đau nương tử? Không bằng chúng ta tìm nơi thanh tịnh, để tại hạ xoa xoa cho nương tử?"

" Chán ghét! Cút xa chút!"

" Nơi này liền có toà mái hiên, tiểu nương tử, ta cùng ngươi vào nghỉ ngơi chút? Ta am hiểu xoa bóp, hiệu quả xoa bóp gọi là một cái xuất chúng, đảm bảo ngươi muốn...." hắn cười hắc hắc, ý vị thâm trường nhéo mặt Ninh Vãn Chu một cái," Còn muốn!"

" Ma quỷ, chán ghét!"

Ninh Vãn Chu phong tình vạn chủng , muốn cự còn nghênh cùng hắn tiến vào mái hiên.

Chỗ này là mái hiên để người nghỉ ngơi, bày biện bàn hoa mỹ cùng giường nhỏ.

Tỷ muội Nam gia trốn sau cửa, hướng Ninh Vãn Chu nháy mắt ra hiệu.(ahr)