Nam Bảo Y ngửa đầu nhìn chăm chú Tiêu Dịch.
Mặc dù lời hắn nói rất dễ nghe, nhưng là....
Nàng nhẹ chau mày, ghét bỏ lấy cánh hoa mai trên mặt xuống, "Cánh hoa đều là nước bọt của nhị ca ca, bẩn chết."
" Cánh hoa kề mặt, là trang dung thời cổ. Kiều Kiều tuổi nhỏ, không đọc qua được bao nhiêu sách, bởi vậy không hiểu."
Nam Bảo ấy cầm khăn lau mặt.
Mặc dù nàng không học rộng tài cao như quyền thần đại nhân, nhưng tốt xấu gì một năm nay cũng đọc qua hai ba trăm bản, cũng chưa từng nghe nói qua cái gì mà cánh hoa kề mặt.
Quyền thần đại nhân là đang khi dễ nàng đâu!
Nàng kiêu ngạo mở miệng:" Ta đã mười ba tuổi, không còn là tiểu hài tử. Ta phải làm danh môn khuê tú khoan dung rộng lòng độ lượng , bởi vậy ta không muốn so đo với nhị ca ca ."
Rộng lòng ...độ lượng?
Tiêu Dịch liếc nhìn bụng của nàng.
Giấu trong áo choàng lông thỏ hồng, ước chừng rất nhỏ rất mềm mại.
Hắn đột nhiên sinh ra xúc động muốn sờ một chút, cũng may khắc chế lại được.
Lúc này trăng đã lêи đỉиɦ, tuyết quang trong sáng.
Náo nhiệt tiền viện dần dần tan đi, đám tỳ nữ tốp năm tốp ba trở về phòng, đã là đêm muộn.
Nam Bảo Y nghiêng tai lắng nghe, lờ mờ nghe thấy tiếng mõ truyền đến từ trên đường phố.
" Giờ hợi ba khắc...." Nàng đứng dậy phủi phủi váy," Nhị ca ca, ta trở về Tùng Hạc viện đi ngủ. Nếu không trở về, Hà Diệp không tìm thấy, sẽ lo lắng."
Đi vài bước, mới giật mình bởi nước tuyết thấm vào giày thêu.
Lòng bàn chân lạnh buốt, cóng đến giống như đã mất đi tri giác.
Nàng cúi đầu, cọ xát hai chân.
Tiêu Dịch đứng sau lưng nàng.
Động tác tiểu cô nương cọ giày, đáng yêu muốn chết.
Ánh mắt rơi vào giày thêu của nàng, giày gấm Tứ Xuyên thấm nước choáng nhiễm mở màu đậm, chỉ sợ ngây cả vớ lưới bên trong cũng ướt.
Lạnh đông như này mà trở về Tùng Hạc viện, không nhiễm phải phong hàn mới là lạ.
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đem nàng ôm ngang lên.
Nam Bảo ấy kinh hô một tiếng.
Nàng níu lại áo khoác của Tiêu Dịch," Nhị ca ca?"
" Ngoan."
Giọng thiếu niên lạnh nhạt, ôm nàng hương Tùng Hạc viện đi.
Hắn giống như có khả năng kỳ dị, Nam Bảo Y rủ mi mắt xuống, quả nhiên không có nháo.
Nàng cuộn người vào trong áo lông cừu rộng rãi ấm áp của hắn, ngửi hương sơn thủy đặc hữu trên người hắn, trong nội tâm cảm thấy vô cùng ngọt ngào an bình.
Cách tay hắn trầm ổn hữu lực, ôm nàng đi rất xa lại không chút xóc nảy.
Nam Bảo Y mấp máy miệng nhỏ, len lén liếc nhìn hắn.
Quyền thần đại nhân, kim quan chồn tía, đeo giày quân, dáng dấp rất đẹp mắt.
Trong mắt lộ ra nghiêm túc khó có, giống như một mảnh biển sâu.
Hắn đang suy nghĩ gì ?
Tất nhiên là nghĩ tới hạn xuân, nghĩ tới nạn đói, nghĩ tới cách nào để cứu được càng nhiều bách tính.
Hắn vốn là anh hùng đỉnh thiên lập địa a!
Ánh trăng hài hoà.
Nàng đột nhiên muốn đưa cho quyền thần đại nhân, một hạt đậu đỏ...
Tiêu Dịch bước vào Tùng Hạc viện.
Hắn nghĩ đến, tiểu cô nương mềm mềm trong ngực, ôm còn rất thơm, thật muốn sờ sờ bụng nhỏ của nàng, nhìn xem có phải mềm mại giống như hắn tưởng tượng...
Phòng ngủ, Hà Diệp đã sớm gấp tới quay vòng, đã đuổi tiểu nha hoàn trong viện đi tìm người.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị Tiêu Dịch ôm về, nàng vội vàng tiến lên nói:" Tiểu thư lại khiến hầu gia thêm phiền toái? May mắn hầu gia nguyện ý chiếu cố ngài, ngài nên tạ ơn hắn mới đúng."
Tiêu Dịch đem Nam Bảo Y đặt lên giường, lại ngồi quỳ một gối xuống trước giường, phân phó nói:" Đi bưng một chậu nước nóng."
Bây giờ Hà Diệp rất tín nhiệm hắn, không đợi Nam Bảo Y lên tiếng, quay đầu liền đi bưng nước.
Tiêu Dịch lấy xuống giày thêu cùng vớ lưới của Nam Bảo Y.
Chân tiểu cô nương lạnh cóng tới trắng bệnh, cầm trong lòng bàn tay lạnh buốt như băng.
Nam Bảo Y nắm váy áo, rất ngượng ngùng.
Nàng cố gắng muốn rút hai chân lại, ngập ngừng nói:" Nhị ca ca...."
Tiêu Dịch biết nàng đang xấu hổ.
Chỉ là chân nàng bị đông lạnh thành dạng này, hắn còn có thể sinh ra cái ý đồ xấu gì sao?
Hà Diệp rất nhanh liền bưng nước nóng tới, lại đem vớ lưới sạch sẽ đưa cho Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch tiện tay đem vớ lưới nhét vào trong ngực.
Hắn lại đem hai chân Nam Bảo Y đặt vào chậu nước, đem váy lụa cùng ống quần nàng cuộn lên, cầm hồ lồ vàng múc nước, chậm rãi đổ xuống từ bắp chân.
Nam Bảo Y nhẹ nhàng " Tê " một tiếng.
Hai chân bị đông lạnh trong nước tuyết, sau khi trở về phòng liền ngâm nước nóng, cả người giống như sống lại lần nữa, gọi là một cái dễ chịu thoải mái!
Ngoài phòng, gió bấc như dã thú gào thét.
Phòng ngủ đèn đuốc sáng rực rỡ, lò sưởi ấm áp, là chỗ ở tốt nhất trong đêm đông.
Váy áo phiền phức của Nam Bảo Y tản mát trên giường, nàng hai tay chống giường, len lén nhìn Tiêu Dịch.
Quyền thần đại nhân vẫn một chân quỳ trên đất như cũ, cẩn thận sưởi ấm hai chân cho nàng.
Sườn mặt rõ ràng tuấn mỹ đẹp mắt, môi mỏng nhếch lên độ cong nghiêm túc, là bộ dáng rất chuyên tâm.
Một sợi tóc tản mạn rủ từ trên thái dương xuống, xẹt qua sống mũi cao thẳng của hắn.
Trong lòng Nam Bảo Y có chút ngứa ngáy không hiểu.
Nàng có chút cúi người, vươn tay, vô ý thức gạt sợi tóc kia ra.
Hắn ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Nam Bảo Y vội vàng rút tay về, đỏ mặt nói :" Tóc rơi xuống, che khuất tầm mắt của ngươi....Ta, ta giúp ngươi vén đến sau tai."
Tiêu Dịch môi mỏng cong cong.
Gương mặt Nam Bảo Y càng đỏ.
Nàng nhẹ cắn cánh môi, mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Tiêu Dịch tiếp nhận khăn lông khô Hà Diệp đưa tới, cẩn thận lau sạch sẽ nước đọng trên chân nàng," Còn lạnh không?"
Nam Bảo Y mi mắt chớp, đưa tay che mặt," Rất nóng..."
" Bỏng?"
" Không có gì!"
Nam Bảo Y vì mình thất thố mà xấu hổ, quay người chui vào ổ chăn," Ngươi đi nhanh đi!"
Lại bị quyền thần đại nhân tiếp tục nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy tim của mình phảng phất muốn xô ra khỏi l*иg ngực.
Tiêu Dịch đứng trước màn gấm, nhìn xem tiểu cô nương cuộn thành một đoàn trong chăn, không khỏi nhíu mày mà cười.
Tiểu cô nương da mặt quá mỏng, thật không biết phải làm sao mới tốt?
Hắn cúi người tiến đến trước chăn mềm," Nam Kiều Kiều , ca ca ôm ngươi trở về, làm ấm chân cho ngươi, ngươi lại quay đầu chui vào chăn... đây chính là đạo đãi khách của ngươi?"
Tiểu cô nương trong chăn run lên.
Rất nhanh, một cái tay trắng nõn như ngó sen vươn ra, đầu ngón tay yếu ớt nhếch lên, giữa ngón tay còn kẹp một tấm ngân phiếu mới tinh.
Tiêu Dịch nhíu mày.
Cô nương này muốn cầm ngân phiếu đuổi hắn sao?
Hắn thiếu bạc sao?
Hắn lại tìm tòi nghiên cứu nhìn chăn của nàng.
Hắn mỉm cười:" Nguyên lai trong chăn Nam Kiều Kiều, cất giấu ngân phiếu."
"Nhị ca ca, ta không có giấu ngân phiếu..."
Giọng Nam Bảo Y truyền ra từ trong chăn, cũng có rất sức thuyết phục.
Tiêu Dịch vẩy bào, khoan thai ngồi xuống cạnh giường," Nam Kiều Kiều, đứng dậy châm trà cho ta. Ca ca tới cửa, ngay cả một chén trà cũng không có?"
" Đêm đã khuya, uống trà sẽ không ngủ được."
"Vậy liền uống nước ngô."
Thế nhưng Nam Bảo Y giống như chim cút không chịu thò đầu ra," Chỗ này của ta không có nước ngô... Nhị ca ca mau trở về Triều Văn viện đi!"
Phòng ngủ đang nháo, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, phá vỡ đêm tuyết yên tĩnh.
Thập Ngôn mang theo trường đao tiến thẳng vào phòng, lưỡi đao dính máu:" chủ tử, tiền viện xảy ra chuyện! Một băng sơn tặc xông vào Nam phủ, đại khai sát giới ngay tại trong phủ!"
Tiêu Dịch vuốt áp thắng tiền, sắc mặt lạnh lẽo:" Sơn tặc?"
" Ti chức đoán không sai, hẳn là người của Hồng Lão Cửu. Trong Cẩm Quan thành cửa hiệu của hắn đông đảo, tiểu nhị cửa hàng đều xuất thân sơn tặc, tối nay làm lại nghề cũ, nhất định là vì phú quý của Nam phủ."
Nam Bảo Y xốc chăn gấm lên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc:" Bọn hắn có bao nhiêu người?"