Tiêu Dịch mỉm cười.
Hắn nói:" Hồng Cửu Gia muốn cầu cạnh bản hầu?"
" Ha ha ha, Hồng mỗ liền không quanh co vòng vò. Hầu gia thân tại địa vị cao, có thể trước mặt Tiết đô đốc nói vài lời. Tiết đô đốc chấp chưởng 50 vạn đại quân, nếu như có thể phụ trách cung ứng quân lương cho hắn, tất nhiên có thể vớt được một món béo bở. Ít ngày nữa hắn sẽ trở về Cẩm Quan thành, nếu như hầu gia trước mặt hắn nói tốt cho Hồng mỗ vài câu..." Hồng Cửu Gia cười đến con mắt híp thành đường chỉ," Sau khi chuyện thành công, ngươi một ta chín!"
Tiêu Dịch cười nói:" Bản hầu vừa mới nói với ngươi, muốn trưng dụng vựa gạo kho thóc trên danh nghĩa của ngươi. Tựa hồ ngươi, nghe không lọt?"
Hồng Cửu Gia cười to:" Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, hầu gia muốn tích lương lượng lớn, đè giá gạo năm nay xuống, tạo phúc cho bách tính, vì tạo bàn đạp tấn chức mà dệt hoa trên gấm, Hồng mỗ hiểu! Loại chuyện này, Hồng mỗ hiểu!"
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến, hững hờ đẩy bài.
" Hầu gia thắng!"
Cô nương tên gọi A Kiều, kích động vỗ tay.
Nàng học theo bộ dáng của các tỷ tỷ kia, ngả ngớn hướng Tiêu Dịch vươn tay ," Hầu gia nên cho nô tỳ tiền mừng!"
Quyền quý lúc chơi bài, thích bên cạnh có mỹ nhân hầu hạ.
Nếu thắng, thường sẽ cho mỹ nhân tiền mừng, lấy đó là sủng ái.
Tiêu Dịch thấy nàng vươn tay ra.
Hắn thần sắc mỉa mai:" Thô thiển như vậy, cũng không cảm thấy ngại kêu" A Kiều "?"
A Kiều từ nhỏ được bồi dưỡng làm mỹ thϊếp, chưa từng làm qua việc nặng nhọc, một đôi tay kỳ thật cũng không tính là thô thiển.
Chỉ là so với Nam bảo Y cẩn thận chăm sóc da , vậy liền tương đương thô thiển.
Khuôn mặt nàng đỏ lên, không cam lòng rút tay về.
Nàng sinh ra đã được đẹp, đã quen được thổi phồng, dưỡng thành có chút không biết trời cao đất rộng.
Bởi vậy nàng không phục nói:" Nam tiểu thư không phải là trong nhà có chút bạc sao, chân chính luận về mỹ mạo, chưa hẳn hơn được ta! Hầu gia, người ta chỉ là muốn lấy tiền mừng thôi, ngài thưởng cho người ta là được rồi! Người ta sẽ nũng nịu, sẽ hầu hạ người, chẳng lẽ không sánh bằng cái muội muội của ngài không biết mùi vị kia? Nếu không ngài gọi nàng tới, để cho mọi người cùng xem xét phê bình, đến tột cùng ai mới là người đẹp hơn?"
Nàng quyệt miệng nhỏ, cố ý làm ra dáng vẻ đáng yêu.
Nàng biết, có nam nhân nhìn như trung thực, kỳ thực rất dễ dính chiêu này.
Những cái tiểu thư khuê các kia đần độn không thú vị cỡ nào, làm sao có thể vượt qua được các nàng nũng nịu đâu?
Chỉ cần có dã tâm, có thủ đoạn, các nàng liền có thể đấu chết chính thất!
Tiêu Dịch giống như cười mà không phải cười.
Hắn thường bị Nam Kiều Kiều quấn lấy, có lẽ là nhân từ quá nhiều, để người khác thấy còn không biết sợ hắn.
Hắn vuốt áp thắng tiền," Thập Khổ."
Thập Khổ lập tức xuất hiện.
Tiêu Dịch đứng dậy đi ra bên ngoài nhã tọa," Cắt đầu lưỡi của nàng."
" Vâng!"
Ám vệ hắc y, không chút do dự ấn A kiều xuống.
Thiếu nữ kinh hãi không thôi, chân tay giãy giụa:" Hầu gia, ta nói sai cái gì, ngài phải hạ thủ ngoan độc với ta như vậy?!"
Ngay cả vị Hồng Cửu Gia kia cũng sợ ngây người, vội vàng hát đệm:" Hầu gia, chúng ta không phải đang nói chuyện làm ăn sao? Ngài đây là có ý gì?"
Tiêu Dịch đưa lưng về phía bọn hắn, lười biếng nói:" Biết sao ở chỗ nào sao?"
Hồng Cửu Gia đẩy A Kiều " Mau nhận sai!"
A Kiều bị dọa sợ, hoảng sợ dập đầu:" Nô tỳ, nô tỳ không nên nói đẹp hơn nàng.... Nam tiểu thư đẹp, Nam tiểu thư đẹp nhất, Nam tiểu thư là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nô tỳ biết sai, cầu hầu gia tha mạng!"
Tiêu Dịch cười khẽ:" Kiều Kiều của bản hầu, tất nhiên là đệ nhất mỹ nhân, còn cần ngươi phải nói nhảm? Sai ở chỗ nào cũng không biết, Thập Khổ."
Ám vệ giơ đao chém xuống.
Miệng A Kiều máu me đầm đìa, thê thảm ngã xuống đất.
Lại vẫn không nghĩ ra, đến tột cùng mình đã đắc tội hắn ở chỗ nào!
Tiêu Dịch chậm rãi ung dung bước ra ngưỡng cửa," Kiều Kiều của bản hầu là quý giá nhất, có thể nào để nam nhân khác tuỳ tiện phê bình? Bảo bối hận không thể đem giấu đi, người khác nhìn nhiều hai lần, bản hầu liền rất hoảng a...."
Sắc mặt A Kiều trắng bệch, nước mắt chảy ngang, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cũng bởi vì nàng nói để người khác phê bình Nam Bảo Y, vì vậy mà Tĩnh Tây hầu liền muốn làm như thế với nàng?!
Cái nam nhân này, quá hung tàn đi!
Hồng Cửu Gia ngồi liệt trên mặt đất, nhìn đoạn đầu lưỡi trên mâm kia, dọa đến run rẩy.
Vị Tĩnh Tây hầu này còn rất trẻ tuổi, không nghĩ tới thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy!
Nghĩ đến lúc trước hắn nói muốn trưng dụng vựa gạo cùng kho lúa, cũng không phải câu nói đùa.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn chỉ sợ, đắc tội Tĩnh Tây hầu.
.......
Tiêu Dịch tại khúc quanh thang lầu, cẩn thận kiểm tra vạt áo.
Xác nhận trên vạt áo không bị dính máu, hắn mới hướng đại sảnh dưới lầu đi xuống.
Thập Khổ tiến lên, lo lắng nói:" Chủ tử, lần này đàm luận không thành, lương thực chúng ta vận chuyển từ bên ngoài tới..."
" Không sao." Tiêu Dịch không thèm để ý," Gϊếŧ hắn liền xong."
Dù sao Hồng Lão Cửu cũng không phải loại người tử tế.
Xuất thân sơn tặc, ba mươi năm trước dựa vào cướp bóc phú thương tích góp vốn liếng, đi theo con đường làm ăn.
Những năm gần đây, phàm là thương nhân lương thực cản đường hắn, đều rơi xuống hạ tràng cả nhà bị gϊếŧ.
Mặc dù quan phủ điều tra là sơn tặc gây án, nhưng thủ phạm thực sự sau màn là ai, người có tâm điều tra sẽ đều biết rõ.
Thập Khổ gãi đầu.
Chủ tử nhà hắn, chính là chơi đen ăn đen a!
Dưới lầu trang trí tinh xảo, cầu nhỏ nước chảy, hoa mai nở, trên tường còn treo đầy tranh chữ cổ, không thẹn với danh khí của Kim Ngọc Mãn Đường.
Tiêu Dịch nhìn thấy tiểu kiều nương của hắn.
Nàng ngồi bên bàn, đung đưa chân nhỏ, đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Nam Cảnh.
Bộ dáng kiều nhuyễn trắng nõn, nhìn một chút, đã cảm thấy ngọt tới câm can.
Cùng với kẻ giả mạo thấp kém trên lầu kia, khác biệt quá nhiều.
Hắn đi đến sau lưng Nam Bảo Y, cúi người, cố ý hướng lỗ tai nàng thổi ngụm khí .
Nam Bảo Y quay đầu, kinh ngạc:" Nhị ca ca?"
" Tới đây đàm luận chút kinh doanh." Tiêu Dịch sờ khuôn mặt kiều nộn của nàng một cái," Ngươi đang làm cái gì?"
Nam Bảo ấy dáng vẻ tươi cười giống như trộm, nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Tiêu Dịch liếc mắt Nam Cảnh, lạnh nhạt vẩy bào ngồi xuống.
Nam Bảo Y nhỏ giọng:" Theo ta thấy, tất cả thư viện tại Cẩm Quan thần cũng sẽ không nhận hắn. Chờ cái danh bất hiếu truyền ra ngoài, xem như ngay cả đường làm quan cũng bị hủy."
" Đáng đời."
Tiêu Dịch tiện tay bưng lên nước ngô trước mặt.
" Nhị ca ca, kia là..."
Nam Bảo Y còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã uống.
Nàng ngượng ngùng.
Kia là chén nàng đã dùng qua, trên miệng chén còn vết son của nàng nữa.
Thế nhưng tựa như quyền thần đại nhân chưa phát giác, uống từng ngụm nhỏ, thật trùng hợp , môi mỏng của hắn vừa vặn chạm trên vết son đỏ kia.
Nàng xoắn xuýt:" Nhị ca ca, ngươi rất tích uống nước ngô sao?"
" Đúng vậy, ta rất thích." Tiêu Dịch mặt không đổi sắc.
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, gọi tiểu nhị, ôn thanh nói:" Lấy thêm cho ta một bình nước ngô, phải là bình lớn, nhị ca ca ta thích uống."
Tiêu Dịch:"....."
Nước ngô rất ngọt, hắn cũng không thích.
Nhưng mà chống lại hai mắt sáng lấp lánh của Nam Bảo Y, hắn cũng không nói gì.
Lúc tiểu nhị bưng nước ngô lên, vừa vặn Nam Yên vội vàng chạy đến.
Nàng trông thấy Nam Cảnh sa sút tinh thần ngồi trên ghế, mặt mũi bầm dập, phá lệ chật vật.
" Ca!"
Nàng vội vàng chạy tới:" Ngươi làm sao, ai đánh ngươi?!"
Nam Cảnh phiền chán hất tay nàng ra, " Ta bảo ngươi mang bạc, có mang theo không?"
Nam Cảnh lấy ra hầu bao:" Bạc ta tích lũy đều đem đi chuộc văn tự bán mình cho nương, cái này là phụ thân cho lúc trước, ngươi dùng tạm đi..."
Nàng còn chưa nói xong, Nam Cảnh đã đoạt lấy hầu bao.
Hắn mở ra, đột nhiên nổi giận.