Trải qua một đêm này, nàng xem như suy nghĩ minh bạch.
Tiểu công gia là vì quyền thần đại nhân mà tới.
Bởi vì quan hệ giữa hai nước khẩn trương, hắn không tiện bại lộ thân phận, cho nên mới ngụy trang thành thị nữ.
Quyền thần đại nhân bỏ mặc hắn theo bên người Châu Châu, tất nhiên là bởi vì tín nhiệm nhân phẩm hắn.
Người hắn tín nhiệm, nàng cũng nguyện ý tín nhiệm.
Huống chi....
Nam Bảo Y liếc mắt nhìn Ninh Vãn Chu.
Hắn mới mười hai tuổi, coi như có quấn lấy Châu Châu, lại có thể làm gì chứ?
Hắn vẫn là con nít nha!
Nghĩ như vậy, nàng hài lòng đi.
Ninh Vãn Chu dừng động tác vẽ lông mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết nộn dần dần toát ra biểu lộ âm trầm.
Ánh mắt vừa rồi của Nam Bảo Y là có ý gì?
Chê hắn không phải nam nhân?!
Ninh Vãn Chu hắn là nam nhân đích thực!
....
Hai mươi bảy tháng chạp, vở kịch mới của Ngọc Lâu Xuân < Những năm kia ta đấu dũng trí cùng ác bà bà > thành công mang lên sân khấu.
Bởi vì tác giả Trần Từ Xướng Xuyên danh tiếng luôn rất tốt, vì vậy buổi diễn đầu không còn chỗ ngồi.
Nam Bảo Y cùng Hàn Yên Lương ngồi trên nhã tọa lầu hai, có thể quan sát rõ ràng phản ứng cùng biểu lộ của khán giả đối với kịch bản.
Hàn Yên Lương vuốt vuốt chuỗi ngọc, giễu cợt:" Bà bà làm kiêu, ghét bỏ có dâu sinh không phải con trai, dẫn tới hại chết cháu gái, con dâu chạy. Bà bà thu xếp cho nhi tử cưới biểu muội làm vợ mới, kết quả biểu muội không mang thai....bà bà để nhi tử đi tìm vợ trước về làm thϊếp sinh con, kết quả vợ trước lại gả cho Đế Sư làm chính thất phu nhân sinh đến chín đứa con trai, bà bà hối hận xanh ruột...Ngay cả sinh chín đứa con trai cũng viết ra được, Nam lão bản, ngươi cho là gà đẻ trứng hay sao?"
Mỗi câu nàng nói, Nam Bảo Y liền đỏ mặt thêm một điểm.
Hàn Yên Lương nói xong, đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ của nàng," Nhìn là một tiểu cô nương rất ngây thơ, lại học được mấy cái này từ đâu? Không biết, còn tưởng rằng Trần Từ Xướng Xuyên phải trải qua một đời phụ nhân tang thương đâu!"
" Có thể kiếm bạc liền tốt, quản nhiều như vậy làm gì?" Nam Bảo Y kiêu ngạo," Ta thấy những khách nhân xem thật cao hứng, chờ danh tiếng truyền đi, buổi diễn ngày mai nhất định sẽ rất đông."
" Các buổi diễn từ hai mươi tám tháng chạp tới tháng giêng đầu năm, đều đã có người bao trước ." Hàn Yên Lương nét mặt vui cười như hoa," Nghe nói là Tĩnh Tây hầu khao tướng sĩ, cố ý đặt bao hết, mời bọn họ đến xem kịch."
" Tĩnh Tây hầu?"
Nam Bảo Y kinh ngạc.
Kia là nhị ca ca nàng nha!
Đây chính là kiếm tiền của người trong nhà nha!
Không bằng hắn trực tiếp đen khoản bạc này đưa cho nàng, nàng tự thân lên trận biểu diễn cho hắn coi!
Tránh khỏi để Ngọc Lâu Xuân phân đi nhiều bạc như vậy...
Lúc chạng vạng tối, Nam Bảo Y trở lại Tùng Hạc viện, vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy người trong nhà đều có mặt.(ahr)
Tựa như có chuyện vui lớn gì, trên mặt mỗi người đều treo dáng tươi cười.
Nàng hiếu kỳ:" Tổ mẫu, nhà ta có khách sao?"
Lão phu nhân cười đến không ngậm được miệng," Ngọc Lâu Xuân ra kịch mới, nghe nói rất đặc sắc! Ta nghĩ đã đến cuối năm, không bằng cả nhà chúng ta cùng nhau đi xem, cũng thật náo nhiệt. Ai biết Quý ma ma nghe ngóng buổi diễn mấy ngày đều đã có người bao xuống trước! May mắn nhị ca ngươi có năng lực, lấy được phiếu diễn ngày mai."
Nam Bảo Y nhìn về phía Tiêu Dịch.
Quyền thần đại nhân không nhìn nàng, sườn mặt lạnh lùng, đang hững hờ dùng trà.
Nàng vô ý thức đưa tay sờ sờ mặt.
Hắn không nhìn nàng, nàng liền không có loại cảm giác sinh bệnh phát sốt...
Hẳn là, loại bệnh kia truyền nhiễm qua ánh mắt?
Nàng thầm nghĩ, xem ra sau này tuyệt đối không thể nhìn thẳng mắt quyền thần đại nhân.
Nàng ngồi bên cạnh Nam Bảo Châu, nhìn thấy Nam Thừa Lễ cũng có mặt, không khỏi hiếu kỳ:" Loại kịch mẹ chồng nàng dâu kia, đại ca ca cũng muốn đi xem sao?"
Nam Thừa Lễ vẻ mặt tươi cười:" Đây chính là nhị đệ mời khách, ta há có đạo lý không đến? Nói đến, năm nay phủ chúng ta có thể thuận buồm xuôi gió, cũng là công lao của nhị đệ!"
Ánh mắt hắn nhìn về Tiêu Dịch tràn đầy nóng bỏng sùng bái.
Phảng phất Nam gia không có Tiêu Dịch, liền không chịu đựng nổi vậy!
Thế nhưng trong một năm qua, rõ ràng nàng cũng đóng góp rất nhiều mà!
Nam Bảo Y âm thầm xem thường.
Nàng đang muốn nũng nịu với tổ mẫu, đã thấy tổ mẫu tựa như biến thành người khác, tán dương :" Đúng vậy, nghe nó mười buổi diễn đều bị người khác bao hết, may mắn Dịch nhi có năng lực, ngày mai chúng ta liền có thể đi xem.
Những cái lão tỷ muội của ta, ngày bình thường rất thích ganh đua so sánh cùng ta. Các nàng nóng lòng ngóng trông Ngọc Lâu Xuân ra kịch mới, nhưng hôm nay ra, sớm nhất cũng phải mùng sáu tháng giêng các nàng mới có thể cướp được phiếu! Con mắt đều muốn nhìn xuyên đấy!
Dịch nhi là cái hiểu chuyện hiếu thuận, còn cố ý đưa thêm cho ta mấy tấm phiếu, để ta cầm đi cho những lão tỷ muội kia làm quà qua lại , nhưng cũng để ta có thể khoe khoang một phen!"
Nam Bảo Y chống cằm.
Hồi trước tổ mẫu còn nói nàng không nên thân cận Tiêu Dịch, còn ngại trên thân Tiêu Dịch nặng mùi máu tanh.
Kết quả người ta bất quá là đưa mấy tấm phiếu kịch, nhìn tổ mẫu cười thành dạng gì!
Rõ ràng vừa mới bắt đầu liền quyết định muốn dẫn cả nhà cùng nhau ôm đùi Tiêu Dịch, vì cái gì nàng ngược lại có cảm giác bản thân bị thất sủng?
Lúc trước người được sủng ái nhất trong phủ là nàng!
Nàng chuyển hướng Nam Mộ.
Nhị bá từ trước tới nay đều nghiêm túc, nghĩ đến là sẽ không đi xem kịch.
" Nhị bá..."
Nàng vừa mở miệng, liền bị Nam Mộ đánh gãy lời:" Ăn tết mỗi năm, trong phủ đều sống phóng túng không có việc gì . Năm nay cả nhà chúng ta đi xem hí kịch, mở mang tầm mắt, tăng thêm kiến thức là cực tốt. Tiêu Dịch, ngươi thật có lòng."
Nam Bảo Y nghẹn họng.
Nàng xoắn xuýt vuốt vuốt váy, không cam lòng nhìn lén Tiêu Dịch.
Tựa hồ là phát giác ánh mắt bất thiện của nàng, Tiêu Dịch lười biếng quay đầu nhìn nàng.
Bị hắn bắt tại trận, Nam Bảo Y cực kỳ chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống.
Trời muộn tuyết bắt đầu rơi.
Sau khi đi ra từ phòng khách, Nam Bảo Y vội vàng chạy về hướng phòng ngủ.
Vừa tới chỗ ngoặt trên hành lang, liền bị Tiêu Dịch ngăn lại.
Nàng khẩn trương lui lại hai bước, ngửa đầu trừng hắn," Nhị ca ca chặn ta lại làm gì?"
Tiêu Dịch không nhanh không chậm tới gần nàng:" Ngươi vừa mới, trừng ta..."
" Làm gì có!"
" Nói láo..."
Tiêu Dịch chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng cầm lên một đoạn tóc của nàng, vân vê trên đầu ngón tay.
Hắn dáng người cao lớn, đuôi mắt phượng cụp xuống, hương sơn thủy quanh thân so với hoa mai còn muốn thanh mát hơn.
Không hiểu, nhịp tim Nam Bảo Y lại bắt đầu tăng tốc.
Nàng dùng lực che mắt, không nhìn hắn.
Cái nam nhân này quá đáng ghét, động một chút lại khiến nàng đỏ mặt run tim , thật là muốn chết!
Cũng không biết đây là bệnh gì?
Tiêu Dịch thấy nàng chủ động che mắt, không khỏi nhíu mày.
Luôn cảm thấy, Nam Kiều Kiều đang ám chỉ cái gì.
Thế là hắn có chút cúi người, môi mỏng như có như không sát qua vành tai nàng," Nam Kiều Kiều, ngày mai ăn mặc xinh đẹp chút, hử?"
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hắn hẹn nàng ra ngoài.
Mặc dù còn theo một đoàn người Nam gia vướng bận...
Nam Bảo Y cảm nhận bên tai nóng ướt, khẩn trương lui lại.
Nàng ráng chống đỡ:" Ngươi bảo ta trang điểm xinh đẹp ta liền trang điểm xinh đẹp, ta chẳng phải là thật mất mặt?"
Tiêu Dịch mỉm cười.
Tiểu cô nương lần trước bị Vân Nương nhốt vào địa lao, tất cả đều bị hắn nhìn hết, còn không biết xấu hổ nói mặt mũi...