Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 153: Vậy mà nàng lại tìm nữ nhân cho cha ruột.

Nam Yên nhìn lại.

Chỉ thấy lão cha nàng cầm tay một nữ nhân xa lạ, tư thái mười phần thân mật.

Tựa hồ là mới phát hiện hai mẹ con các nàng, hắn khinh ngạc nhìn các nàng, nửa ngày nói không ra lời.

Trong nội tâm nàng sinh ra một cỗ phẫn nộ khó nói lên lời, nháy mắt minh bạch vì sao Nam Bảo Y sẽ  mời các nàng tới.

Nguyên lai, nàng ở sau lưng tìm nữ nhân cho lão cha!

Thậm chí, thậm chí còn để nữ nhân này đường hoàng tiến vào Nam phủ.

Nàng còn kịp tiếp tục nghĩ lại, Liễu Tiểu Mộng đã gương nanh múa vuốt vọt tới!

" Nam Quảng, ta nói ngươi mấy ngày nay chạy đi nơi nào, làm sao cũng không tới thăm ta. Nguyên lai là bởi vì ngươi nuôi hồ ly tinh! Nam Quảng, ngươi xứng đáng với ta, xứng đáng với thai nhi trong bụng ta sao?"

Nàng giọng gầm rú, liều lĩnh đi tới tát Trình Diệp Nhu.

Còn không tới gần, liền bị Nam Quảng đẩy ra.

Nam Quảng đem Trình Diệp Nhu bảo hộ sau lưng, biểu lộ trên mặt rất vi diệu.

Liễu Tiểu Mộng theo hắn mấy chục năm, tính tình luôn mềm mại nhu thuận, tối nay làm sao giống như biến thành người khác ?

Hắn không phải là cùng Nhu nhi tốt hơn mà thôi, đến nỗi sao?

Lúc trước hắn đi uống hoa tửu, không phải nàng cũng không nói gì?

Liễu Tiểu Mộng tức giận đến tim phổi đều đau!

Lúc trước Nam Quảng đi hoa lâu tìm nữ nhân, tìm cũng đều là tìm nữ nhân hạ lưu, cũng không có khả năng vào được cửa Nam gia, cũng càng không có khả năng uy hϊếp địa vị của nàng.

Nhưng là lần này không tầm thường!

Thậm chí nàng cũng không biết Nam Quảng cấu kết với cái hồ ly tinh này từ lúc nào,  mà hồ ly tinh này lại đường hoàng vào Nam phủ, tiến vào Tùng Hạc viện!

Nhìn tình hình này, rõ ràng đã qua đồng ý của lão thái bà!

Nàng làm ngoại thất mấy chục năm, thật vất vả mới có thể bức chết Tống thị, lại thêm nữ nhi có tiền đồ, đạt được mối hôn sự với thái thú gia. Mắt thấy được phù chính nằm trong bàn tay, không nghĩ tới vậy mà nửa đường nhảy ra một cái hồ ly tinh!

Thậm chí, thậm chí Nam Quảng còn che chở hồ ly tinh này như thế, không để ý đến nàng đang mang thai, gắng gượng đem nàng đẩy ra!

Nàng không thể nhịn được nữa, ngực chập trùng kịch liệt, chỉ vào mặt Trình Diệp Nhu nghiêm nghị nói:" Ngươi cái tiện nhân kia, không biết hắn là người có vợ sao?! Ngươi làm sao còn có mặt mũi tới câu dẫn hắn?!"

Trình Diệp Nhu từ nhỏ lớn lên trong phủ đệ quan gia, thường thấy nội trạch chém gϊếŧ.

Nàng cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang phủi phủi váy," Nghe nói năm đó A Quảng cưới thê tử, ngươi cả ngày chiếm lấy hắn, không chịu để hắn về nhà, không chịu để hắn thân cận thê tử tân hôn, còn vượt trước Tống tỷ tỷ mang thai... Hành động hôm nay của ta, bất quá là tiểu vu gặp đại vu, đảm đương không nổi ngươi mắng như vậy."

" Ngươi...." Liễu thị tức sắp hộc máu," Ngươi cái tiện nhân kia, tiện nhân.... Ta gϊếŧ ngươi!"

Nàng phẫn hận tiến lên, lại bị hai bà tử kịp thời ngăn lại.

Bởi vì nguyên nhân mang thai, khoảng thời gian này tính khí nàng vốn táo bạo, lại thêm bị Trình Diệp Nhu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, lập tức hận đến muốn mạng.

Nhưng nàng không thể đánh đến Trình Diệp Nhu được.

Thế nên lấy ra tư thế bát phụ ngoài chợ búa bắt đầu chửi đổng, các loại chào hỏi cả nhà Trình Diệp Nhu.

Phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mắng chửi của nàng.

Nam Quảng sắc mặt dần dần khó coi.

Hắn không biết nói gì nhìn Liễu thị, chỉ cảm thấy cái người bên gối này lạ lẫm đến cực điểm.(ahr)

Trong lòng hắn, Tiểu Mộng bảo bối của hắn là trong bùn không nhiễm hơi bùn, mặc dù sống trong phố xá, thế nhưng lại cao quý ưu nhã hơn nhưng phụ nhân kia nhiều.

Thế nhưng đêm nay...

Nguyên lai Liễu Tiểu Mộng mắng lên có khác gì những cái bát phụ ngoài đường kia ?

Nam Yên đem biểu lộ của hắn thu hết vào mắt, biết không tốt.

Nàng lập tức lấy ra nước mắt tiến lên, nũng nịu dắt ống tay Nam Quảng.

Nàng mền giọng nói:" Phụ thân, mẫu thân bởi vì mang thai, tính khí nôn nóng, mong ngài quan tâm nhiều hơn..."

Nam Quảng không lên tiếng.

Nam Yên lại nói:" Phụ thân, mẫu thân quá yêu ngài, thấy ngài thân cận nữ nhân khác, trong lòng tức không nhịn được, mới trách mắng những lời kia. Huống chi nửa tháng trước ngài từng nói qua, sẽ cưới nương ta làm chính thất, mới qua chưa lâu, sao ngài đã lật lọng? Yên nhi thật hi vọng ngài cùng mẫu thân chung kết liên lý, chỉ có như vậy, Yên nhi cùng đại ca mới có thể cảm thấy hạnh phúc. Cha, chỉ có ngài cưới nương ta, chúng ta mới là một nhà hoàn chỉnh vui vẻ nha!"

Nam Quảng trầm mặc như nước.

Hắn liếc mắt nhìn Liễu thị lại liếc mắt nhìn Trình Diệp Nhu.

Trong tâm tư hắn, hắn cảm thấy Trình Diệp Nhu tốt hơn so với Liễu thị.

Một lòng say mê với hắn, mười lăm năm chưa xuất giá.

Mà lại khéo hiểu lòng người, mọi chuyện đều lấy hắn làm đầu.

Những ngày này hắn mang nàng đi xem chọi gà, nàng còn cổ vũ ủng hộ cho hắn.

Sau khi Thiết tướng quân số sáu của hắn chết trận sa trường, còn lấy một trăm lượng bạc mua cho hắn một con gà chọi mới, mà đều ba trận thắng lợi.

Ông trời đáng thương, hắn chơi chọi gà mấy chục năm, còn là lần đầu thắng đấy!

Mười ba năm, lần đầu tiên hắn sinh ra bất mãn với Nam Yên.

Hắn khó chịu nói:" Chẳng lẽ ta không cưới nương ngươi, ta liền không có một nhà hoàn chỉnh vui vẻ sao? Kiều Kiều cũng tán thành ta cưới Nhu nhi, ngươi làm tỷ tỷ sao lại không hiểu chuyện như vậy, ích kỷ như vậy?"

Nam Yên sợ ngây người!

Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên nàng bị phụ thân đánh giá là " không hiểu chuyện ", " ích kỷ ".

Lúc trước những từ này, đều là cha nàng đem ra hình dung Nam Bảo Y!

Nam Bảo Y cười tủm tỉm nói:" Tỷ tỷ, cha ta vất vả hướng nửa đời người, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được nữ tử yêu thích, ngươi làm sao có thể gậy đánh Uyên Ương? Chúng ta là nữ nhi, chẳng lẽ không thể hiểu cho tâm ý phụ mẫu, mọi chuyện đều lấy bọn làm đầu sao? Uổng công ngươi được vinh dự tài nữ, ngươi đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ đều đọc vào bụng chó hay sao?"

Nam Yên tức giận đến lá gan đau.

Nàng xem thường Nam Bảo Y.

Nàng không ngờ tới, Nam Bảo Y có thể hung ác quyết tâm đi dắt dây tơ hồng cho cha ruột!

Đây là chuyện người có thể làm được sao?!(ahr)

Nam Yên quyết định chắc chắn, lặng lẽ nhìn chăm chú về phía Trình Diệp Nhu," Không biết vị tiểu thư này đến từ chỗ nào, nhìn cũng là người đọc sách, có biết như thế nào là liêm sỉ lễ nghĩa? Ngươi chen chân vào tình cảm cha mẹ ta, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ? Dù sao nương ta cũng sinh cho cha ta được hai đưa bé, trong bụng còn một đứa! Nếu ta là ngươi, nhanh chóng rời khỏi, mới không làm tổn hại mặt mũi của nhau!"

Trình Diệp Nhu cũng không phải loại lương thiện.

Nàng ái mộ Nam Quảng mười lăm năm, thật vất vả đạt được tán thành, rời khỏi mới là gặp quỷ.

Nàng mỉm cười, thân mật kéo tay Nam Quảng," Dám hỏi Nam Yên tiểu thư, tự cami tâm làm ngoại thất thấp hèn, có thể được tính là có liêm sỉ? Biết rõ không được bà mẫu thừa nhận, còn mặt dày mày dạn vào ở trong phủ đệ của người khác, có thể được tính là có liêm sỉ? Thông đồng muội phu, đoạt hôn ước của muội muội, có thể được tính là có liêm sỉ?"

Một phen nói năng khí phách.

Ba cái vấn đề này, Nam Yên một cái cũng không trả lời được.

Nàng gắt gao bóp chặt bàn tay, nhìn chằm chằm Trình Diệp Nhu, một khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng.

Tiện nhân Nam Bảo Y kia tìm nữ nhân này từ đâu tới, thật nhanh mồm nhanh miệng!

Nam Bảo Y thong thả ung dung cầm khối bánh ngọt.

Nàng gặm từng miếng nhỏ, ánh mắt nhìn về Trình Diệp Nhu tràn đầy thưởng thức.

Quả thức sức chiến đấu của Trình di quá bưu hãn, đem Nam Yên tức giận tới như vậy!

Nàng hẳn là nên dắt dây tơ hồng cho phụ thân cùng Trình di từ sớm mới đúng!

Mà Nam Yên không thể nhịn được nữa, rốt cục lấy ra đòn sát thủ.

Nàng kiêu căng nói:" Chỉ sợ vị tiểu thư này còn không biết, Thục quận Trình thái thú cố ý để nương ta làm phu nhân chính thất? Ngươi đắc tội nổi Trình thái thú sao?"