Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 72: Bá đạo quyền thần yêu ta.

" Nô tỳ không có muốn bảo bối gì, nô tỳ chỉ cần tiểu thư quy củ có bộ dáng khuê tú. Ngài còn là cô nương gả qua thái thú gia nữa đâu!"

Dẹp cái thái thú gia gì đó đi!

Nam Bảo Y khinh thường.

Nàng dọn dẹp sạch sẽ, cầm theo giấy viết bản thảo," Đi, chúng ta đi Ngọc Lâu Xuân ."

Đến Ngọc Lâu Xuân, đã thấy nơi này mười phần tiêu điều.

Tấm biển bị tuỳ ý vất bỏ trên mặt đất, lâm viên hoang vu, không chỉ không có nửa người tới nghe hát, ngay cả đoàn hát cũng đều không có bóng dáng một ai.

Nam Bảo Y trong lòng kinh ngạc, ôm giấy viết bản thảo đi lên nhã tọa trên lầu.

Đẩy ra tấm bình phong, mùi rượu nồng đậm đập vào mặt.

Hàn lão bản quần áo không chỉnh tề tựa trên ghế quý phi, ôm bình rượu mơ màng.

Dư quang  liếc nhìn Nam Bảo Y, nàng cười khẽ:" Cô nương là tươi nghe hát?"

Không đợi Nam Bảo Y trả lời, nàng loạng choạng đứng lên, cánh tay trắng nõn xinh đẹp tuỳ ý kéo cái hoa tay múa,"Thanh y hoa đán, sinh mạt tịnh xấu, cô nương tuỳ tiện chọn, ta sẽ đều hát."

Nam bảo Y nhăn mặt nhỏ.(ahr)

Nàng tiến lên, đem vị lão bản nhà hát này đỡ đen trên ghế quý phi.

Nàng không hiểu:" Đang làm ăn tốt, sao Ngọc Lâu Xuân bây giờ lại thành cái dạng này?"

Thiếu nữ say đến hai gò má đỏ hồng:" Lúc trước Ngọc Lâu Xuân kinh doanh bất thiện, bị tổ tiên nhà ta mua xuống. Có thể tổ tiên nhà ta cũng không am hiểu làm ăn, thế nên vụиɠ ŧяộʍ nuôi dưỡng cô nương mỹ mạo, dùng văn tự bán mình của các nàng dọa dẫm bắt chẹt phu quân các nàng."

Nam Bảo Y ngượng ngùng.

Tổ tiên Hàn lão bản, thật đúng là một nhân tài!

Hàn Yên Lương tiếp tục nói:" Hơn một trăm năm, những nam nhân xấu kia bận tâm mặt mũi, ai cũng không muốn để chuyện lộ ra, vì vậy Ngọc Lâu Xuân góp nhặt rất nhiều tài phú. Thế nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, hồi trước Liễu Tiểu Mộng cùng cha ngươi cáo trạng Ngọc Lâu Xuân, nha môn rất nhanh liền phán quyết tịch thu toàn bộ tài sản của Ngọc Lâu Xuân....Đầu năm nay, làm ăn khó khăn!"

Thiếu nữ cảm khái, nhưng lại giống như bộ dáng không để ý.

Nam Bảo Y tròng mắt xoay chuyển," Nói cách khác, Ngọc Lâu Xuân đóng cửa rồi?"

Hàn Yên Lương vỗ vỗ bờ vai của nàng," Có phải ta rất đáng thương hay không?"

Nam Bảo Y bộ dáng tươi cười đầu bụng xấu.

Nàng phủi phủi xếp giấy bản thảo kia," Ta có ý hay, có thể khiến Ngọc Lâu Xuân khởi tử hồi sinh.... Hàn lão bản xem cái này một chút."

Hàn Yên Lương xem hết bản giấy bản thảo, bình luận:" Đây thật là một cái cố sự mười phần biếи ŧɦái cùng cẩu huyết. Cái này diễn xuất, tên gọi là gì?"

Nam Bảo Y đúng lý hợp tình nói:". Ta tính toán đem nó chỉnh sử thành kịch, diễn xuất ở nơi này của ngươi. Mong Hàn lão bản đem thủ hạ lúc trước tìm trở về, ta nguyện ý xuất ra ngân lượng dùng để thanh toán chi tiêu vặt cùng phí tổn diễn."

Hàn Yên Lương mười phần sảng khoái:" Lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như kiếm lời bạc, ngươi ta chia đôi."

....

Mười ngày sau, Ngọc Lâu Xuân mở cửa lần nữa.

Bách tính Cẩm Quan thành chưa từng nghe qua tên vở kịch cẩu huyết mới lạ như thế, một truyền mười mười truyền trăm, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, cơ hồ người toàn thành đều biết tiết mục mới của Ngọc Lâu Xuân mười phần đặc sắc.

Cùng lúc đó, bản sách được khắc bản đưa ra thị trường.

Thời đại này dân phong mở ra, loại sách truyện giảng thuật tình yêu này cũng không bị quan phủ phong cấm.

Cố sự cảm thiên động địa lại mười phần cẩu huyết, đả động thật sâu trái tim thiếu nữ, thiếu phụ.

Cùng ngày bán, các hiệu sách lớn ở Hàn Lâm nhai bị tranh mua không còn, phường in ấn phải ngày đêm làm việc mới có thể thỏa mãn nhu cầu thị trường.

Cơ hồ người người đều lấy việc cất giữ quyển kỳ thư này làm vinh.

Lúc Nam Bảo Y  đến Tùng Hạc viện thỉnh an, thậm chí trông thấy tổ mẫu cùng Quý ma ma đang cầm < Bá đạo quyền thần yêu ta > , đang lau nước mắt, thẹn thùng thảo luận tình yêu thê mỹ của Đế Sư cùng phu nhân hắn trong sách .

Lão nhân gia thấy nàng tới, từ ái nắm chặt tay nàng," Kiều Kiều nhi, ta cho ngươi xem cái bảo bối < Bá đạo quyền thần yêu ta > , đây là cuốn thoại bản bán chạy nhất năm nay của Cẩm Quan thành đấy! Phải gọi là cái lấy đi nước mắt người đọc."

Quý ma ma cười tủm tỉm bưng trà nóng tới," Lão phu nhân thích, mua hơn mười cuốn tặng người khác, cũng để lại cho ngài cùng tứ tiểu thư một quyển."

" Đều nói người Nam gia chúng ta sẽ không đọc sách , bây giờ bản < Bá đạo quyền thần yêu ta > , ta lại đã đọc xong cả bộ!" Lão phu nhân cao hứng" Sau này chúng ta đi ra ngoài, cũng có thể ưỡn ngực, nói mình là người đọc qua sách."

Nam Bảo Y dở khóc dở cười.

Chỉ là một tiểu thuyết thôi, tính là cái gì sách!

Nàng trở lại Triều Văn viện, đã thấy trên bàn trang điểm đặt một cái hộp gỗ.

Hà Diệp cười nói:" Là lão bản hiệu sách tự mình đem tới, nói là hoa hồng lợi nhuận bán sách."

Nam Bảo Y mở tra , bên trong là một xấp ngân phiếu thật dày.

Nàng đếm, lại có hơn một vạn lượng!

"Hà Diệp !" Nàng kích động tới tay run," Ta phát tài!"

Hà Diệp đồng dạng kinh hỉ, lại hiếu kỳ hỏi:" Tiểu thư, nô tỳ còn một việc chưa rõ."

" Hả?"

" Sách ngài viết nổi tiếng, đây là chuyện rất đáng vui mừng, nếu như lão phu nhân biết, không biết vui vẻ thành dạng gì. Vì cái gì mà ngài không ký tên thật, ngược lại muốn dùng nhã hào " Trần Từ Xướng Xuyên" này thay thế?"

Nam Bảo Y vuốt ve quyển sách.

Sở dĩ không sử dụng tên thật, là muốn giấu lại số tiền kia.

Kiếp trước Nam phủ suy tàn, người nhà cùng đường mạt lộ, loại tuyệt vọng bi thống kia nàng đến chết cũng không quên.

Cứ việc một thế này hạ quyết tâm nghịch thiên cải mệnh, thế nhưng nàng nhất định phải làm tốt toàn bộ chuẩn bị.

Lặng lẽ giấu lại số lượng bạc lớn một chút, nàng cũng có thể để người này có vốn liếng đông sơn tái khởi.

Thỏ khôn còn có ba hang, huống chi là người?

Nàng không nói cho Hà Diệp nguyên nhân cụ thể, chỉ đem hộp gỗ nhét vào ngực nàng:" Hà Diệp, lấy danh nghĩa của ngươi đem số tiền này đem gửi vào tiền trang."

" Lấy danh nghĩa nô tỳ? " Hà Diệp kinh ngạc," Ngài liền không sợ nô tỳ mờ ám bạc của ngài?"

" Không sợ!"

Nam Bảo Y thân thiết ôm lấy nàng," Hà Diệp của ta là Hà Diệp tốt nhất trên đời, sẽ không giấu bạc của ta đâu! Sau này chúng ta còn sẽ tồn nhiều bạc hơn, tiền lãi mỗi tháng cũng sẽ mười phần khả quan, đem tiền lãi tích cóp thêm vào của hồi môn của ngươi !"

Tiểu cô nương hồn nhiên ôn nhu.(ahr)

Hà Diệp chóp mũi cay cay, đau lòng tiểu thư nhà mình quá hiểu chuyện, cũng cảm động vì nàng thiện lương.

Tiểu thư nhà nàng là tiểu thư tốt nhất trên đời, Trình công tử có thể cưới được nàng, thật sự là phúc khí!

....

Mùa hạ dần nóng lên.

Hàn Yên Lương luôn truy cầu tinh xảo, phân phó người mang lên nhã gian thêm đồ đựng đá mát lạnh, còn trái cây cắt cùng sữa đặc ướp lạnh đựng trong mâm, bài trí so với khuê  phòng tầm thường còn đẹp hơn.

Nhóm phu nhân thiên kim Cẩm Quan thành rảnh rỗi không có việc gì làm, liền sẽ rủ nhau tới Ngọc Lâu Xuân .

Nơi này còn có thể xem biểu diễn kịch bản mới lạ, còn có thể nói chuyện phiến đàm luận bát quái, trong lúc nhất thời Ngọc Lâu Xuân lại trở thành chỗ tránh nóng tuyệt hảo.

Nam Bảo Y thỉnh thoảng sẽ sang đây xem sổ sách.

Hàn Yên Lương tựa vào ghế quý phi, híp mắt nhìn nàng.

Cô nương nay tuổi còn nhỏ lại phong thái đứng đắn, giống như người lớn.

Nàng trêu trọc:" Thấy ngươi cẩn thận như thế, còn sợ ta tham mất tiền hoa hồng của ngươi hay sao?"

" Hàn lão bản không phải là người để ý phú quý, tự nhiên sẽ không tham bạc của ta." Nam Bảo Y gẩy gẩy bàn tính," Chỉ là lúc trước người nào đó không muốn dạy ta tính sổ sách, vì đó ta muốn tự học thành tài, cho hắn biết sự lợi hại của ta."

Hàn Yên Lương xem thường.

Nàng đong đưa quạt tròn, dường như thuận miệng nhấc lên:" Ngọc Lâu Xuân ngư long hỗn tạp, thường có thể thám thính được tin tức ngầm. Gần đây có cái tin tức, ngược lại phá lệ thú vị."

Trong lời nói của nàng có ẩn ý.

Nam Bảo Y khép lại sổ sách, nhướng mày:" Hàn lão bản có bí mật muốn nói với ta?"

Hàn Yên Lương cười," Cùng người thông minh nói chuyện chính là không cần phải đùng nhiều sức. Tháng trước ruộng dâu này ngươi sảy ra vấn đề, có tra được kẻ phía sau hạ độc thủ?"

" Hẳn là người Hạ gia làm. Bất quá cuối cùng bọn hắn cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại tổn thất mấy trăm vạn lượng bạc, nói vậy hiện giờ đang hối hận đâu."

Hàn Yên Lương ý vị thâm trường:" Ngươi cảm thấy chỉ dựa vào đầu óc kia của Hạ Tình Tình, có thể nghĩ ra loại chủ ý này?"

Nam Bảo Y sắc mặt khẽ biến.