Nha đầu này xưa nay không khiến người khác bớt lo.
Hắn gọi Thập Ngôn tới thay hắn đối sổ sách, bung ra dù giấy bôi mỡ heo, đi vào trong màn mưa trắng xoá.
Sơn dã thanh minh.
Một đường bậc thang nhỏ lót gạch xanh , uốn lượn thông hướng sườn núi.
Nam Bảo Y mới đầu đi rất nhanh, dần mệt mỏi không chịu đựng nổi thỉnh thoảng phải dừng chân nghỉ ngơi một lát.
Đi đến buổi trưa, nàng có chút đói bụng.
Nàng ngồi trên tảng đá ven đường , từ trong ngực lấy ra túi bánh Diệp Nhi, nghiêm túc ăn.
Diệp Nhi nhà quà vặt đất Thục quận.
Dùng lá ngải cứu cùng gạo nếp làm vỏ bánh, bao bên trong là nhân bánh thịt tươi cùng dưa muối, cuối cùng bọc bên ngoài một mảnh lá chuối tây nhỏ đem hấp chín, hương thơm ngát mùi vị ngon .
Nơi xa, Tiêu Dịch cầm dù đứng trên ngọn cây, lẳng lặng nhìn nàng.
Tiểu cô nương đặt mình trong sơn dã núi rừng, gậy trúc áo tơi, dung mạo kiều mỹ, giống như một tiểu sơn yêu ngây thơ đáng yêu.
Rõ ràng chỉ là điểm tâm phổ thông, nàng lại có thể ăn ngon đến như vậy, giống như mĩ vị trong nhân gian.
Hắn nhìn, nội tâm khô cạn như là được nước mưa dội qua, thế nhưng mạc danh thỏa mãn.
Tiểu cô nương ăn xong rồi, lau khô đầu ngón tay, nhìn thấy ven đường một đoá hoa dại vàng nhạt mới nở, thế nên hái xuống cắm trên mũ , cầm lên gậy trúc tiếp tục hướng lên núi đi.
Thềm đá trong rừng núi sau cơn mưa mọc lên một tầng rêu xanh, mặc dù nàng đi guốc gỗ răng cao nhưng vẫn rất trơn trượt.
Có vài lần nàng suýt nữa té ngã, Tiêu Dịch dẫn theo một hơi, miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn tiến lên dìu nàng.
Con đường này là thông tới sau sườn núi.
Tiêu Dịch biết, nhà tranh của Khương Tuế Hàn liền ở nơi đó.
Ruộng dâu Nam gia xảy ra vấn đề, chữa trị cây không tốt, chỉ sợ là Nam Kiều Kiều đang đánh chủ ý đi tìm Khương Tuế Hàn hỗ trợ.(ahr)
Chỉ là Khương Tuế Hàn tính tình quỷ quái, chưa hẳn nguyện ý gặp nàng.
Tiêu Dịch nghĩ nghĩ, vận kinh công một bước đi trước tới sau núi.
Phong cảnh sườn núi tú lệ, có thể quan sát rừng núi mênh mông.
Một ngôi nhà tranh trong sơn lâm, sân hợp quy tắc, còn trồng hai dàn đậu cùng rau xanh.
Bên cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ.
Hơi trà mờ mịt, bàn cờ tung hoàng.
Thiếu niên kim quan lục bào, đầu ngón tay vân vê một con cờ, chần chờ không hạ.
Tiêu Dịch bước vào phòng," Khương Tuế Hàn."
" Nha, ngọn gió nào đem Tiêu đại công tử thổi tới?" Thiếu niên áo xanh kinh ngạc để cờ xuống, lập tức mỉm cười,"Hai ngày nữa chính là tiết Đoan Dương, Tiêu gia ca ca là đến tham ta sao?"
Tiêu Dịch lãnh đạm ngồi xuống.
Hắn nói:" Giúp Nam gia một chuyện."
Khương Tuế Hàn nhíu mày.
Hắn thu lại quạt xếp, không nhanh không chậm gõ vào lòng bàn tay,"Ta nghe nói, cây dâu của Nam gia xảy ra vấn đề, hẳn là ngươi muốn ta giúp bọn họ sử lý ruộng dâu? Thế nhưng quan hệ của ngươi cùng Nam gia bình thường, làm sao lại vị bọn hắn ra mặt?"
" Không quan hệ gì với ngươi."
" Hứ!" Khương Tuế Hàn ghét bỏ,"Người ta chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút, nhìn bộ dáng hẹp hòi của ngươi kìa!"
Đang nói chuyện, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa:" Khương thần y, ngươi có nhà không? Tiểu nữ Nam Bảo Y đến bái phỏng."
Âm thanh tiểu nữ hài nhi non nớt mềm mại, tan trong tiếng mưa phùn rì rào, nhẹ như mưa bụi, lay động lòng người.
Khương Tuế Hàn nhướng mày.
Hắn không tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiêu Dịch," Hẳn là ngươi không phải vì Nam gia mà đến, mà là vì tiểu cô nương Nam gia mà đến? Ngươi sợ ta cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, vì đó......"
Tiêu Dịch lạnh lùng đánh gãy lời hắn:" Đừng nói ta từng tới."
Hắn đi tới thư phòng sát vách.
Khương Tuế Hàn đem quạt xếp che mặt, cười lấm la lấm lét như tên trộm.
Tiêu gia ca ca cùng cô nương Nam gia chỉ sợ là có điều mờ ám nha!
Cô nương có thể được Tiêu gia ca ca xem trọng, không biết tột cùng là phong thái bực nào?
Hắn không kịp chờ đợi liền kêu Nam Bảo Y tiến vào.
Nam Bảo Y bước vào cửa, đem gậy trúc tựa ở cánh cửa, lại lấy xuống mũ rộng vành cùng áo tơi.
Nàng hướng thiếu niên áo xanh hành lễ," Khương thần y....., Khương thần y không ở đây sao?"
Khương Tuế Hàn không vui:" Vậy ta là ai?"
Nam Bảo Y không thể tưởng tượng nổi.
Nàng nghĩ Khương thần y là một lão tiên sinh râu trắng, không nghĩ tới vậy mà còn trẻ như vậy.
Nàng lập tức cười nói:" Khương thần y tuổi trẻ tài cao, quả nhiên là thiếu niên mẫu mực. Thanh danh thần y truyền bá khắp Thục quận, ta mộ danh mà đến, cố ý thỉnh ngài cứu trị....."
" Ta không cứu được cây dâu Nam gia." Khương Tuế Hàn thấy nàng tuổi còn nhỏ, cho nên cố ý gây khó dễ," Ta chỉ biết cứu người."
Nam Bảo Y hơi mỉm cười:" Ta thỉnh ngài xuống núi , đúng là vì cứu người."
Khương Tuế Hàn lay động quạt xếp:" Lời này giải thích thế nào?"
" Nhà chúng ta nuôi mấy vạn người nuôi tằm cùng dệt công, một khi cây dâu xảy ra vấn đề, năm nay bọn họ sẽ không có thu hoạch. Không có thu hoạch, liền sẽ thiếu áo thiếu lương mà sinh rabuồn bã thương tâm, cứ như thế mãi thật là sẽ dễ bị nhiễm bệnh." Nam Bảo Y chắp tay thi lễ," Khương thần y diệu thủ nhân tâm, Nam gia ta nguyện ý lấy ra món tiền khổng lồ thỉnh ngài cứu giúp mấy vạn người nuôi tằm cùng dệt công."
Câu trả lời của nàng mười phần xảo diệu.
Rõ ràng là giải quyết vấn về cây dâu, lại bị ép nói thành cứu người.
Khương Tuế Hàn thưởng thức bộ dáng tiểu cơ linh của nàng, nhịn không được vỗ tay cười to.
Người như vậy xác thực mới xứng với Tiêu gia ca ca.
" Ngài cười cái gì?"Nam Bảo Y không hiểu.
Khương Tuế Hàn liếc mắt nhìn qua thư phòng một cái, ấm giọng:" Thiên thu vô tuyệt sắc, vui mắt là giai nhân. Chỉ tiếc người nào đó một bờ giậu mục, lại không nhìn thấy muôn tía nghìn hồng khác."
Nam Bảo Y nghe không hiểu.(ahr)
Nàng cảm thấy vị thần y này nói chuyện kỳ dị, không thể hiểu được.
Khương Tuế Hàn đứng dậy nói:" Ta thu thập đồ đạc, đoán chừng phải ở lại điền trang hai đêm."
Nam Bảo Y cùng hắn đêm cửa phòng ngủ, nhà tranh nhìn như đơn giản, thế nhưng phòng ngủ bày biện hết sức điệu thấp xa xỉ quý giá.
Nàng tinh mắt nhìn thấy cái giường kia vậy mà được xây từ gạch bạc.
Vị thần y này, ước chừng là cái thần giữ của.
Con mắt thiếu nữ có chút di chuyển.
Tổ mẫu mua đoạn ngọc cao tiêu hao giá thiên kim, thế nhưng nàng vừa rồi cũng chưa bàn luận cụ thể giá tiền, Khương thần y liền hứng thú bừng bừng muốn cùng nàng xuống núi...
Không thích hợp a!
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi:" Khương thần y, ngươi có biết nhị ca ca nhà ta hay không ?"
Động tác của Khương Tuế Hàn chợt dừng.
Hắn vội vàng phủ định:" Không biết!"
" Gạt người!" Nam Bảo Y không chút lưu tình vạch trần hắn," Thứ nhất, người là người thích tiền tài, thế nhưng ngay cả giá tiền cụ thể ta cũng chưa nói, ngươi liền vội vàng muốn cùng ta xuống núi, có thể thấy được có người thay ta ra mặt, kêu ngươi đáp ứng thỉnh cầu của ta. Thứ hai, trước khi ta vào nhà, nhìn thấy dưới mái hiên có dựa một cây dù giấy vẫn còn nhỏ nước. Vì đó trước khi ta đến, khẳng định có người khác tới bái phỏng ngươi trước. Người kia, là nhị ca ca của ta đúng không? Hắn vì ta mà đến, hắn cũng đang ở ngay trong phòng này."
Nam Bảo Y nói xong, bị chính phân tích của mình làm kinh ngạc.
Nguyên lai nàng cũng có thể thông minh như vậy?
Nàng liếc nhìn nhà tranh, cả toà nhà không tính là lớn, nếu nhị ca ca không ở phòng khách cùng phòng ngủ, khẳng định trong thư phòng.
Nàng đi đến bên ngoài thư phòng gõ cửa:" Nhị ca ca!"
Trong phòng yên tĩnh.
Nàng đẩy cửa ra, bên trong cũng không có thân ảnh Tiêu Dịch.
Lúc nàng khốn hoặc, Khương Tuế Hàn lại mặt mũi tràn đầy thông suốt.
Xem như hắn nhìn ra rồi.
Tiêu gia ca ca thích ngũ tiểu thư Nam gia, chỉ là hắn trời sinh tính nội liễm, lại không nguyện ý bị tiểu tình nhân thấy được.
Đáng thương Tiêu gia ca ca không có trưởng bối làm chủ, tính tình lại khó chịu ngạo kiều, hắn làm huynh đệ nhất định phải thay hắn giải quyết hôn sự mới được!
Hắn cười tủm tỉm nói:" Ta nguyện ý giúp Nam gia cũng không bởi vì nhị ca ngươi, mà là bởi vì dung mạo ngươi đẹp, ta nhìn thoải mái. Nam ngũ tiểu thư, ngươi đã có hôn phối chưa?"
Nam Bỏ Y rầu rĩ không vui.
Nàng liếc nhìn bệ cửa sổ một cái, nơi đó còn lưu lại nửa dấu giày dính nước, có thể thấy được rõ ràng quyền thần đại nhân đã tới chỗ này, chỉ là không nguyện ý gặp nàng thôi.
Nàng không vui nhìn về phía Khương Tuế Hàn:" Thế nào, Khương thần y coi trọng ta rồi?"