Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 57: Xúc động hôn nàng

Con ngươi Nam Bảo Y thu nhỏ!

Nàng đẩy Tiêu Dịch ra, che miệng lại cấp tốc lui về phía sau," Ngươi ngươi ngươi....."

Tiêu Dịch mặt không cảm xúc, " Ca ca nhà mình, thẹn thùng cái gì? Không phải Tống Thế Ninh cũng từng hôn ngươi sao?"

Nam Bảo Y ngây ngẩn .

Xác thực Tống Thế Ninh cũng từng hôn nàng, nhưng chỉ là hôn lên mặt, cũng không giống hắn như vậy....

Hai kiếp người đây còn là lần đầu tiên nàng bị nam tử hôn môi đâu.

Gương mặt nàng dần dần lộ ra phiến hồng, lắp bắp nói:" Thế nhưng là, thế nhưng là cái này chung quy là không ổn...."

Tiêu Dịch sắc mặt lạnh nhạt.

Hắn cũng biết là không ổn.

Nhưng nhìn cái miệng nhỏ lắp bắp nói không ngừng của nàng hắn liền không nhịn được muốn hôn nàng.

Hắn dằn xuống cảm xúc bực bội, còn muốn ôm tiểu cô nương đi, nàng lại sợ hãi né tránh.

Nam Bảo Y níu lấy ống tay áo, khẩn trương buông thõng lông mi," Ta, ta tự đi..."

" Ngươi vấp ngã ở rừng hoa đào, đi bộ, sẽ đau." Tiêu Dịch trầm giọng.

Nam Bảo Y ngồi xổm xuống, cẩn thận đem váy vén lên.

Đầu gối trắng nõn giờ đã một mảnh xanh tím.

Nàng ngẩng đầu lên, cười ," Nhị ca ca xem, cũng không bị rách da, không đau."

Nàng rất hiểu chuyện, lại khiến cho tim Tiêu Dịch tràn ngập đau nhói giống như kim đâm.

Nói không rõ đây là loại cảm giác như thế nào, nhưng hắn càng hy vọng Nam Bảo Y không cần hiểu chuyện như thế.

Nàng năm nay mới mười hai tuổi, đáng lẽ ra nàng phải ngang ngược bốc đồng giống như trước kia.

Trầm mặc nửa ngày, hắn hướng nàng vươn tay," Ta dắt ngươi xuống núi."

Nắm tay so với ôm, càng có thể để Nam Bảo Y tiếp nhận một chút.

Nàng sửa sang lại tà váy cho tốt, nghiêm túc đem tay đặt ở lòng bàn tay thiếu niên.

Tiêu Dịch rũ mắt.

Tay nhỏ trắng nõn mềm mại, bởi vì thích chưng diện, còn bôi Chu Khấu trắng nhạt trên đầu ngón tay.

Ngón tay nhỏ mảnh khảnh kia luôn luôn yếu ớt nhếch lên, làm hắn trong lòng có chút ngứa ngáy không hiểu.

Còn làm hắn sinh ra một loại xúc động muốn hôn đầu ngón tay nàng.

Hắn kiềm chế du͙© vọиɠ, bất động thanh sắc dắt bàn tay nhỏ của nàng.

Hai người tiếp tục hướng phía chân núi đi.

Nam Bảo Y nhiễm gió lạnh, hắt hơi một cái.

Tiêu Dịch liếc nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói:" Ta muốn đi tắm suối nước nóng, ngươi có muốn đi cùng?"

" Ta cũng đang có ý này." Nam Bảo Y không thoải mái cọ cọ chóp mũi," Vừa rồi vội vàng, cũng không mang theo áo choàng..."

Hai người dần dần đi xa.

Đằng sau hàng tùng bách cạnh bậc thang, một thiếu nữ đang cắn răng nghiến lợi.

Chính là Hạ Tình Tình.

Nàng nhìn chằm chằm hai bóng lưng đã đi xa, hung hăng dậm chân," Nam Bảo Y thật đáng ghét, vậy mà trước mặt Tiêu công tử lại nói ta điêu lại còn hư!"

" Cái muội muội này của ta chính là ác độc như vậy, tổ mẫu lại sủng nàng đến vô pháp vô thiên, cái gì cũng đều nghe theo nàng.":Nam Yên cũng đi ra," Tình Tình tỷ, ta thấy vụ hôn nhân này của ngươi sợ là không thành được."

Hạ Tình Tình vẻ mặt vặn vẹo:" Ta không cam tâm!"

Nam Yêu nhẹ giọng:" Ta ngược lại có ý kiến hay...."

" Ý kiến gì?"

" Bây giờ là tháng tư, qua không bao lâu xuân tằm liền nhả tơ kết kén. Nam phủ trồng vạn mẫu ruộng dâu, nếu như cây dâu xảy ra vấn đề, như vậy xuân tằm năm nay của bọn họ không có lá dâu để ăn. Hơn trăm vạn sâu tằm cực khổ nuôi dưỡng bị chết đói, tự nhiên không có cách nào kết kén cung cấp tơ để bọn họ tạo gấm Tứ Xuyên, tổn thất là rất lớn đâu!"

Hạ Tình Tình không hiểu:" Cái nay liên quan gì tới hôn sự của ta?"

Nam Yên cười kéo lại tay nàng:" Tình Tình tỷ, này các ngươi cũng là đại thương gấm Tứ Xuyên, ruộng dâu cũng nhiều vô số kể. Chỉ cần các ngươi đưa ra hỗ trợ Nam phủ lúc nguy nan, như vậy hôn sự ngươi cùng Tiêu Dịch ...."

Hạ Tình Tình bừng tỉnh đại ngộ .

Nam phủ gặp phải đại nạn, chỉ cần nàng lấy ra lá dâu áp chế, còn phải lo hôn sự không thành?

Nàng lại chần chờ:" Thế nhưng, làm như thế nào mới có thể khiến ruộng dâu nhà bọn hắn sảy ra vấn đề? Đây chính là mấy vạn mẫu chứ không phải ít."

" Chuyện này đáng gì?"Nam Yên cười giúp nàng chỉnh lại trâm cài," Bây giờ Nam gia cùng Trương gia trở mặt, Trương phu nhân mười phần căm hận người Nam gia. Chỉ cần ngươi có biện pháp bên tai nàng nói một hai câu, khẳng định nàng không kịp chờ đợi liền giúp ngươi đi làm, cái này gọi là...mượn đao gϊếŧ người."

Hạ Tình Tình vui vô cùng:" Yên nhi, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta."

Nam Yên lại thần thần bí bí nói:" Nam Bảo Y đang đi tắm suối nước nóng, Tình Tình tỷ ta có ý hay có thể hung hăng làm nàng mất mặt, cho ngươi hả giận."

....

Suối nước nóng ở Thiên Thu Tuyết được chia làm mấy ao tắm.

Vào canh giờ này không có người nào.(ahr)

Nam Bảo Y đi vào bên cạnh suối nước nóng nữ quyến chuyên dụng, cây cối hoa cỏ bốn bề đều tươi tốt, có tỳ nữ đang dựng thẳng bình phong lên quanh ao.

Nam Bảo Y rút đi váy áo, cẩn thận bước vào suối nước nóng.

Tỳ nữ lặng lẽ gương mắt mình nàng, chợt bưng lấy quần áo lui ra.

Nàng đem quần áo ôm đến đình nghỉ mát nơi xa, cung kính nói:" Nô tỳ đã làm theo dặn dò của hai vị tiểu thư!"

Hạ Tình Tình đem một thỏi bạc thưởng cho nàng," Đem y phục ném đi, lại đem nha hoàn phục vụ phụ cận điều đi toàn bộ."

" Vâng."

Sau khi tỳ nữ rời đi, nàng cùng Nam Yên cười đến gập cả người.

Nàng dương dương đắc ý nhìn về phương hướng suối nước nóng," Đợi nàng ngâm xong, lại phát hiện không có y phục mặc, nghĩ tới liền thấy thú vị! Bốn phía lại không có nha hoàn sai sử, Yên nhi, ngươi đoán nàng có thể để trần chạy về phòng hay không?"

Nam Yên ôn nhu nói:" Nam Bảo Y trời sinh tính xảo trá, có lẽ sẽ dùng lá cây che chắn một chút cũng chưa biết chừng?"

" Ha ha ha ha ha! Quá hay!"

Bên trong suối nước nóng.

Nam Bảo Y vui vẻ chơi nước.

Hơi nước nhiệt khí , làm cả người nàng ấm lên, giống như ngâm mình trong mây.

Nàng thưởng thức bình phong gỗ vẽ lá vàng nước chảy bên trên. Nghe tiếng chim ca cùng tiếng côn trùng kêu vang, thể xác tinh thần dần buông lỏng.

Nàng có chút buồn ngủ. Dựa vào thành ao ốp gạch xanh, đang muốn nghỉ ngơi một hồi, lại nghe thấy đằng sau bình phong truyền ra tiếng sột soạt .

Có người ...

Nàng nhíu mày," Ai?"

Tiếng sột soạt vẫn vang lên.

Nam Bảo Y kết luận không phải tỳ nữ.

Nàng sợ hãi là gã sai vặt hay ngoại nam trốn trong đó nhìn trộm nàng, lập tức trầm giọng uy hϊếp:" Ta là ngũ tiểu thư Nam phủ, tốt nhất ngươi lên mau chóng rời đi, nếu không ta lập tức sẽ gọi người."

Người kia hiển nhiên không đem uy hϊếp của nàng để trong mắt, tiếng sột soạt càng thêm càn cỡ.

Nam Bảo Y nhịp tim đập nhanh, chịu đựng sợ hãi, rón rén bò lên bờ.

Đã thấy kệ áo trống không.

Có người cầm y phục của nàng đi.

Tiếng sột soạt sau bình phong đã dừng lại.

Nam Bảo Y phát giác một ánh mắt chậm rãi rơi vào trên cơ thể nàng.

Người kia vô sỉ, vậy mà bò lên trên bình phong nhìn trộm nàng!

Nàng đột nhiên quay đầu.

Một con gấu bự lông xù đen trắng, vô tội ghé vào trên bình phong nhìn nàng, trong móng vuốt còn đang nắm một cây măng mới bẻ.

Nam Bảo Y cà lăm: " Thực, Thực Thiết thú...."

Gấu trúc lớn phát ra tiếng kêu" Ân ân" tốn sức muốn trèo qua bình phong .

Nó khổng lồ như vậy, cùng với ngây thơ chất phác trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau.

Nam Bảo Y sợ hãi , thét chói tai muốn chạy trốn, không ngờ tới bị trượt chân chật vật ngã vào trong ao.

Nơi xa tường vây.

Tiêu Dịch đứng bên chân tường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy âm thanh vật rơi xuống nước truyền tới từ sau tường, bỗng nhiên mở mắt.

Thân hình khẽ động, nháy mắt chạy tới ao nước bên cạnh.

Tiểu cô nương giống như vịt lên cạn vung loạn trong ao.

Cũng may, chưa treo.