Vừa nghĩ tới tiểu cô nương kiều kiều khí khí lấy lòng Trương Viễn Vọng, trong l*иg ngực hắn liền cuộn cuộn lên tức giận.
Trương Viễn Vọng là cái gì, hắn cũng xứng?!
Thập khổ gãi đầu, mười phần buồn rầu:" Chủ tử, canh giờ cũng đã không còn sớm, chúng ta trở về đi? Ngài, nếu ngài thích nghe hí khúc, cùng lắm ti chức đi tìm hai cái dung mạo xuất sắc đưa vào phòng ngài....."
" Đi tra."
" A? Tra cái gì?"
" Trương Viễn Vọng."
Thập Khổ kinh ngạc," Hắn cùng chúng ta bắn đại bác cũng không tới, tra hắn làm gì?"
Cảm nhận được ánh mắt âm lãnh khϊếp người của Tiêu Dịch, Thập Khổ hoảng sợ vội vàng đi làm.
Tối nay ánh trăng ảm đạm.
Thiếu niên tuấn mỹ đứng dưới gốc đào, hạt sương nhiễm ướt lọn tóc cùng vạt áo hắn.
Hắn lắng nghe tiếng hát truyền ra từ trong tiểu viện, rõ ràng đem xuân náo nhiệt phồn hoa như gấm, nhưng quanh người hắn lại tản mát ra lãnh ý đóng băng ba thước cung quanh, giống như dã thú ẩn núp chỗ tối .
Sau nửa canh giờ.
Thập Khổ cấp tốc trở về, mặt mũi tràn đầy sợ hãi thán phục," Chủ tử, sau khi giải tán, Trương Viễn Vọng thế mà đem theo một nha hoàn tên Tôn Tiêm Tiêm, chạy tới rừng hoa đào dã..... dã chiến! Phải gọi là vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"
Đang nói chuyện, cửa tiểu viện nơi xa bị đẩy ra.
Tiêu Dịch trông thấy Nam Bảo Y mỉm cười quay người, đối lão bản Ngọc Lâu Xuân nói gì đó, lập tức vui vẻ hướng bên này đi tới.
Hắn đang muốn trốn đến phía sau cây, đối phương lại tinh mắt phát hiện ra hắn.
" Nhị ca ca!"
Nam Bảo Y chạy như bay đến, mắt phượng cong lên như vầng trăng lưỡi liềm," Ngươi sao lại ở chỗ này? A , mùi rượu thật nặng..."
Tiêu Dịch ánh mắt khẽ nhích:" Trong bữa tiệc uống quá nhiều. Theo ta tản bộ giải rượu."
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ.
Bây giờ càng lúc càng muộn, cơ hồ không có ai đi dạo bên ngoài, nếu tìm được nơi cảnh trí tốt, nàng liền có thể yên lòng hát khúc cho Tiêu Dịch nghe, chúc mừng hắn đi vào quan trường.
Nàng thoải mái đáp ứng.
Tiêu Dịch hướng phương hướng rừng hoa đào đi.
Nam Bảo Y tiếp nhận l*иg đèn Thập Khổ đưa tới:" Nhị ca ca, ngươi đừng đi nhanh như vậy."
Rừng đào thanh u, Nam Bảo Y cắn cánh môi, không vui nhìn bóng lưng thiếu niên.
Rõ ràng là quyền thần đại nhân chủ động đề nghị nàng đi tản bộ cùng hắn, thế nhưng hắn một câu cũng không nói.....
Nàng không thích bầu không khí như thế này, đang muốn mở miệng, Tiêu Dịch bỗng nhiên dừng chân.
Phía trước truyền đến tiếng nam nữ vui cười.
Nam Bảo Y ngẩn người, vô ý thức giơ đèn l*иg lên.
Mượn ánh sáng yếu ớt từ đèn l*иg, nàng nhìn thấy cách đó không xa trong bụi cỏ, một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề đang ôm nhau vui đùa ầm ĩ, động tác khó coi, lời nói thô tục càng khiến cho người đỏ mắt tới mang tai.
" Tiêm Tiêm, chúng ta thử động tác này một chút, đến nha, đến nào...."
Là tiếng của Trương Viễn Vọng.
Nam Bảo Y giật mình, đèn l*иg bỗng nhiên rơi xuống.
Trương Viễn Vọng đột nhiên nhìn sang," Ai ở đó?"
Nam Bảo Y còn chưa kịp chạy, liền bị Tiêu Dịch ôm lấy eo nhỏ, nhẹ nhàng lướt về phía một gốc đào.
Trương Viễn Vọng kéo quần lên chạy tới, nhìn xung quanh lại không trông thấy có ai.
Hắn nhỏ nước miếng, mắng câu" Xúi quẩy" mang theo Tôn Tiêm Tiêm trở về phòng.
Trên cây, Nam Bảo Y vẫn bị Tiêu Dịch ôm vào trong ngực.
Nàng đưa mắt nhìn đôi cẩu nam nữ kia đi xa, tức giận đến toàn thân phát run.
Nàng biết Trương Viễn Vọng sủng ái Tôn Tiêm Tiêm, có thể dù sao hắn cũng là người đọc sách, liền không thể muốn chút mặt mũi giải quyết trong phòng sao?
Vừa nghĩ tới đại tỷ tỷ nàng ôn nhu thuần lương như vậy, thế mà phải gả cho loại nam nhân bẩn thỉu này. Trong nội tâm nàng từng đợt kinh tởm , hận không thể chém Trương Viễn Vọng vài đao.
Tiêu Dịch lại chỉ thấy nàng.
Hắn mang nàng tới bắt gian, tiểu cô nương quả nhiên tức giận không nhẹ.
Nhìn một cái, mắt phượng ngập nước mắt, phẳng phất muốn ủy khuất khóc lên.
Hắn lạnh lùng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,"Nam Kiều Kiều."
Nam Bảo Y bị ép ngẩng đầu lên, " Làm gì?"
Tiêu Dịch mi tâm chau lại, trầm mặc thật lâu, nói:" Không đáng."
Trương Viễn Vọng, không xứng với nàng.
Cũng không đáng nàng vì hắn rơi nước mắt.
Nam Bảo Y tức giận:" Việc liên quan đến hạnh phúc chung thân, làm sao không đáng?"
Đối với Trương Viễn Vọng mà nói, đại tỷ chỉ là đồ chơi mỹ lệ, hắn có thể tuỳ ý chi phối.
Nhưng đối với đại tỷ mà nói, mối hôn sự với Trương gia này mà nói chính là ký thác tuổi già của nàng.
Nàng nhớ kiếp trước lúc về nhà ngoại, đại tỷ gầy trơ cả xương nằm trên giường bệnh, nước mắt như mưa lôi kéo tay của nàng, thều thào từng tiếng:"Sĩ chi đam hề, hãy còn nhưng nói cũng, nữ chi đam hề, không thể nói cũng..."
Đây là danh ngôn trong , nói chính là nữ tử thường dễ sa vào tình yêu, nhưng Nam tử sẽ không.
Thế gian có bao nhiêu cô nương tốt, bị nam nhân làm trễ nải tuổi thanh xuân, chờ tới lúc lấy lại tinh thần, già nua đi, mỹ mạo tàn phai, cái gì cũng không còn.
Không muốn phát sinh bi kịch lần nữa, nàng là vì đại tỷ mà suy tính, làm sao không đáng giá?
Tiêu Dịch biểu tình túc sát.
Nàng nói, sự tình liên quan đến hạnh phúc chung thân....
Quả nhiên, nàng thích Trương Viễn Vọng.(ahr)
Vạt bào huyền y bay phấp phới, phảng phất tuỳ thời sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi," Nam Bảo Y..."
Nam Bảo y không lo được trấn an tâm tình của hắn, nhấc lên váy áo, tức giận chật vật bò xuống cây, nhặt lên đèn l*иg đi thẳng tới bụi cỏ.
Nàng cẩn thận tìm kiếm, may mắn tìm được đai lưng của Trương Viễn Vọng cùng trâm cài đầu của Tôn Tiêm Tiêm !
Đây chính là chứng cứ quan trọng.
Tiêu Dịch theo tới, trông thấy tiểu cô nương cũng không chê bẩn ôm đai lưng nam nhân.
Không chỉ có như thế, thậm chí khoé miệng còn cong lên lộ ra vui vẻ.
Nàng cứ như vậy thích Trương Viễn Vọng sao?
Nhặt được đai lưng của đối phương lại có thể cao hứng đến dạng này?
Sắc mặt hắn âm thầm như nước, đoạt đi đai lưng kia, tức giận mắng:" Nam Bảo Y, ngươi còn không biết cái gì là kiểm điểm?"
" Ngươi làm gì vậy?" Nam Bảo Y cũng bực, gắt gao túm chặt đai lưng kia," Đây là đồ rất quan trọng, ngươi trả lại cho ta."
Đồ rất quan trọng?
Tiêu Dịch tức giận đến nói không lên lời.
Sau một lúc, hắn nhớ tới vật cực tất phản, thế nên chậm rãi hoà hoãn cảm xúc, " Nếu như ngươi muốn đai lưng, chỗ của ta có rất nhiều."
Nam Bảo Y giận quá thành cười" Ta muốn đai lưng của ngươi làm gì? Treo cổ ?"
Tiêu Dịch:"......"
Nam Bảo Y kéo đai lưng lại, ghét bỏ nghiêng mắt liếc hắn một cái," Chỉ toàn cho ta thêm phiền toái...."
Nàng liền nhấc chân rời khỏi.
Tiêu Dịch ngoan lệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, rốt cục không nhịn được nữa:" Trương Viễn Vọng là vị hôn phu của Nam Bảo Châu, ngươi lưu luyến Trương Viễn Vọng, bảo nàng phải làm như thế nào?"
Nam Bảo Y đột nhiên quay người.
Con mắt của nàng trừng lớn, không thể tưởng tượng chỉ vào chóp mũi mình, " Ta, lưu luyến si mê Trương Viễn Vọng? Ta lưu luyến si mê hắn?!"