-Cái gì?!!! Đi học chung với Y Nhã?
Di Thiên gần như hét lên vào điện thoại, Quách Hùng bên kia thiếu chút nữa ngã khỏi ghế. Con nhỏ này làm cái quái gì mà hét lớn quá vậy? Muốn hù chết lão già này sao? Quách Hùng tức giận, đến râu cũng run lên, giọng nói thập phần bất mãn:
-Mày có ý kiến gì?
Di Thiên đầu dây bên kia im lặng không nói, đi học thì cô chẳng ý kiến gì rồi, ở đâu cũng như nhau thôi. Nhưng là...trong tình tiết không hề có chuyện Di Thiên học chung với Y Nhã!!! À mà tình tiết đại tướng quân vốn đã ngã xuống nơi sa trường rồi, chúng ta không nên đề cập đến người đã mất, vấn đề là-cái-ngôi-trường-khỉ-gió-đó!!!!
Ngôi trường dành cho những cậu ấm, cô chiêu. Đi học như đi nhảy đầm, giáo viên thì toàn trông như siêu mẫu còn học sinh thì như hoa hậu. Một ngày đi học không bôi ba tấn phấn lên mặt thì không được gọi là đi học, váy không ngắn qua đầu gối thì bị giữ lại ở cổng. Không biết trang điểm aka làm đẹp thì không đủ tiêu chuẩn xét học sinh năm tốt. Đm, rốt cuộc chúng mày là trường kinh tế hay trường sân khấu điện ảnh?!!!!
Hơn thế nữa, ở tại ngôi trường có một không hai này, Y Nhã sẽ đối đầu với một nữ phụ nguy hiểm, tên gì quên mất tiêu rồi. Một bạch liên hoa chân chính trong hàng ngàn bạch liên hoa, mười Y Nhã cũng không đấu lại cô ta. Di Thiên nhớ rõ, khuôn mặt cô ta không có gì nổi bật, chỉ có thân thể mê người, ai dùng qua một lần, sẽ, không, bao, giờ, quên. Trời sinh tính lẵng lơ, thấy trai là sáng mắt, nhiều nam nhân đã chết dưới thân thể làm người khác dục tiên dục tử này. Cũng may là Chấn Phong là nam chính, bàn tay vàng xuất hiện cực kì đúng lúc, bên cạnh đó là tâm trung trinh, một lòng với Y Nhã, không thì...
Di Thiên rùng mình, cô rất tin tưởng, nếu mình bị lôi vào cái trường này thì mọi rắc rối của Y Nhã sẽ chia một phần sang cô. Nói cách khác, cô nằm không cũng trúng đạn!!! =="
-Con không đồng ý.
Di Thiên nói chắc như đóng cột.
Quách Hùng nghe cô cự tuyệt, hỏa lại càng bốc lên cao. Không nhiều lời mà chặn đứng tia hi vọng cuối cùng của cô.
-Mày không đồng ý cũng vô dụng. Hồ sơ tao đã chuyển sang đó rồi. Ngày mai lập tức đi học.
Cuộc gọi kết thúc 2 phút 30 giây...cô có nên ăn mừng vì nó lâu hơn bình thường không nhỉ?
Lần này tới lượt Di Thiên phát hỏa, kiểu nói chuyện này là thế nào? Hậm hực đi xuống lầu tìm thứ gì đó uống cho bớt nóng, liền thấy X vừa mới khép cửa tủ lạnh. Hắn đi đâu mấy ngày nay nhỉ? Bị thương mà còn chạy đông chạy tây, cũng thật năng động đi. X quay sang bắt gặp vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô, trong lớp mặt nạ khẽ cười "Ai lại chọc đến vị tổ tông này rồi?"
-Sao vậy?-Hắn rất có tâm mà hỏi.
Di Thiên đang nóng giận, vừa nghe có người hỏi, hơn nữa nói ra cũng không ảnh hưởng gì, liền không kiêng dè tuông ra hết bao nhiêu ức chế. Kể xong hết một lượt, cô rất kiên quyết, oai phong lẫm liệt phun ra một câu :
-Tôi sẽ không đi học, ít nhất là sẽ không học cái trường quái quỉ đó.
X bật cười " Cô giống như mấy đứa nhỏ chống đối cha mẹ ấy-con không đi học đâu, không muốn đi học..."
Di Thiên còn định phản bác, X đã tiếp lời "Hình như là Tôn Điệp Hạ là giáo viên dạy quân sự ở đó"
Di Thiên có chút dao động...
-Còn có kho vũ khí thật để học.
Dao động lớn một chút...
-Tuy nó không tốt về mặt kỉ luật nhưng những món ăn được xếp hàng đầu. Toàn những món tuyệt hảo, giả dụ như bánh Flan, Pudding,...
-Tôi- sẽ - đi - học!!!
Nhìn vẻ mặt hận không thể trực tiếp nhào vào đống đồ ăn kia, X cười đến vui vẻ " Dễ dụ thật". Hai người trò chuyện một lúc, Di Thiên như bừng tỉnh. Chạy đi đến tờ lịch xem ngày, chỉ thấy cô dò một chút liền nở nụ cười. Hí hửng chạy sang X, khuôn mặt đều toát lên ý cười.
-Hôm nay anh rãnh không?
X suy nghĩ một chút, thẳng thắng lắc đầu.
-Không có việc gì.
-Tuyệt! Tối nay chúng ta sẽ đi lễ hội hóa trang a~~~~.
Di Thiên vỗ tay vui mừng, lăn tăn đi chọn đồ. X dở khóc dở cười nhìn cô:
-Tại sao tôi cũng phải đi?
-Đương nhiên là anh phải đi. Anh chưa từng đi chơi thề này phải không? Hơn nữa ở đó ai cũng đeo mặt nạ nên anh không phải lo đâu. Hôm nay cứ xõa hết ra đi, tôi biết anh làm việc rất áp lực.
Nói rồi hi hi ha ha chạy đi mất, để lại một nam nhân đứng yên lặng ở đó.
"Cứ tốt với nhiều người như vậy, rồi cũng sẽ có ngày rắc rối mà thôi".
...
Nhìn cánh cổng được trang trí hoa lệ, dòng người tấp nập, ai nấy đều hóa trang thành một nhân vật nào đó hay biến mình thành khác thường với vẻ ngoài độc và lạ ( cosplay ấy ), nên việc X đeo mặt nạ cũng trở thành quá đỗi bình thường. Hai người đi song song, cùng bước hòa vào đám đông, X quay sang nhìn Di Thiên :
-Bạn trai cô sẽ không ghen chứ?
Có cần nhấn mạnh hai chữ "bạn trai" không thanh niên?
-Anh ta sẽ không ghen với anh đâu...
Di Thiên vừa nói vừa cười hắc hắc, X chẳng hiểu cô đang suy nghĩ cái gì, quả quyết không hỏi tiếp vấn đề này nữa. Tuy rằng không thấy mặt, nhưng vóc dáng cao lớn cùng khí chất trời sinh trên người hắn cũng thu hút vô số ánh nhìn, nhiều người còn bạo dạn tới xin chụp ảnh. Ban đầu X còn từ chối khéo, sau đó dưới sự nài nỉ, lôi kéo, dụ dỗ của Di Thiên, hắn đầu hàng thỏa hiệp chụp hình, nhưng là...chỉ chụp với Di Thiên. Di Thiên chẳng cần ngại ngùng gì cả, rất tự nhiên mỉm cười và tạo dáng siêu mẫu!!!
X "..." Cô nghĩ đây là liveshow của cô hay sao? Làm ơn lui vào sau cánh gà giùm cái đi!!!
Đi được hơn một nửa lễ hội, bao nhiêu quầy hàng đồ ăn Di Thiên đều "ghé hỏi thăm sức khỏe" một lần, cuối cùng sáng mắt nhìn quầy hàng bán takoyaki thiếu chút nữa chảy cả nước miếng. Một hàng dài người xếp hàng làm cô ngán ngẩm, X thở dài, rất đàn ông mà nói :
-Cô ra đằng kia ngồi chờ đi. Để tôi mua cho.
Di Thiên thoăt cái biến thành đứa trẻ ngoan, gật đầu như giã tỏi. Chạy nhanh ra băng ghế đá ngồi chờ hắn. X đỡ trán cũng không thềm chấp nhặt với cô, liền hòa vào hàng người dài, lập tức liền không thấy hắn nữa. Di Thiên chờ được 10 phút liền chán nản, cầm điện thoại lên gọi vào số máy của Sở Ngạo.
Chuông đổ rất lâu bên kia mới bắt máy, giọng nói trầm thấp vang lên :
-Có việc?
-Hôm nay tôi đi lễ hội hóa trang, vui lắm đó!!!
-Cô thích mấy trò trẻ con này nhỉ?
-Haha, đương nhiên. Lâu lâu mới có một lần, hơn nữa có X đi chung với tôi.
-Kể về một thằng đàn ông khác cho bạn trai mình là chuyện một người bạn gái nên làm sao? Còn là đi riêng nữa.
-Anh là người nhỏ nhen như vậy à? -Nói rồi cô cười hắc hắc rất vui vẻ.
Di Thiên để xa điện thoại ra một chút, tự mình lảm nhảm "Sao X lâu quá vậy ta?". Song để điện thoại lên trò chuyện tiếp, gần 5 phút sau X xuất hiện với một hộp takoyaki trên tay, Di Thiên thấy đồ ăn quên bồ, gần như ngay lập tức ném Sở Ngạo ra sau đầu.
-X đến rồi, tạm biệt anh.
X lúc này đã đứng trước mặt Di Thiên, đưa hộp takoyaki trước mặt cô, rất hiểu ý mà không phát ra tiếng nào.
-Đồ ăn đã đến trên tay à? - Sở Ngạo đầu dây bên kia khẽ cười.
-Anh đừng có mà chọc tôi.
-Được rồi, tạm biệt.
Sau khi Di Thiên đặt điện thoại xuống, X như có như không nhìn cô trầm mặc, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó. Còn Di Thiên chỉ biết cắm mặt vào đồ ăn, hơi đâu mà quan tâm tới hắn. Cuối cùng, buổi tối hôm đó cũng kết thúc, hai người trở về. Mặc dù ai cũng có cảm xúc riêng nhưng tối nay chắc chắn họ đã vui vẻ cùng nhau.