Sốt dần dần hạ xuống, sắc mặt Khấu Quý Dược cũng trở nên hồng hào hơn. Khấu Thu giấu đi đôi tay bự tròn, trở lại phòng mình.
|Khấu Thu: ta muốn mau chóng biến trở lại bình thường. Nếu ta bị bắt đi, ngươi cũng không có ý nghĩa tồn tại.|
|Hệ thống: có ba phương án cho kí chủ lựa chọn: thứ nhất biến thành người cá, đối nguyệt lưu châu dùng nước mắt tích đủ 100 viên trân châu liền biến thành người. Thứ hai biến thành bạch long mã, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp, khôi phục hình người. Thứ ba, khô mộc phùng xuân, một lần nữa làm người.|
Khô mộc phùng xuân: cây khô gặp mùa xuân
|Khấu Thu: khô mộc phùng xuân?|
|Hệ thống: xin đưa ra lựa chọn. Đề nghị kí chủ bảo trì kiên nhẫn, trải qua nghi thức chính quy cướp đoạt thần cách. Qua ba đợt trình tự, sau một tuần, chân lừa sẽ biến mất.|
Hắn không có khả năng một tuần không bước ra khỏi cửa, cái này không thực tế. Sau khi do dự thật lâu, quyết định chọn cái thứ ba. Hai cái trước nghe rất huyền huyễn đô thị, chỉ có cái thứ ba tương đối bình dân.
Sau khi hắn đưa ra lựa chọn, tay chân bỗng đau đớn, như là có dòng điện chạy quanh mạch máu. Khấu Thu không thể nhúc nhích, cảm giác như có cái gì đó trong thân thể muốn nổ tung —
Khát, vô cùng khát. Loại khát nước, cạn kiệt nước này làm người thống khổ khó tả. Hắn xé nát quần áo, thân thể lỏa lồ dán lên sàn nhà lạnh lẽo, muốn dùng hơi lạnh xoa dịu đi loại khô nóng này…
Mặt trời đẩy đi mây mù, lộ ra bánh mì tròn vàng ươm cỡ lớn, vạn vật chúng sinh nghênh đón một ngày mới.
Trên bàn cơm, trước mặt Khấu Quý Dược chỉ có một chén cháo hoa. Khấu Manh Trân hỏi: “Cha, cơm không hợp khẩu vị sao?”
“Không cần quản ta.” Khấu Quý Dược hỏi Tả Nhất: “Khấu Thu đâu?”
Tả Nhất: “Còn ở trên lầu.”
“Ngài mới đón Khấu Thu về?” Khấu Bân Úc kinh ngạc thốt lên. Thời gian này, Khấu Thu vẫn luôn ở nhờ Lận gia, tính ra cũng đã một khoảng thời gian không gặp hắn.
Khấu Quý Dược: “Ngày mai ta đi nói với cùng Lận Ngang, cuối tuần này Khấu Thu sẽ về nhà ở.”
Một câu vừa cất lên, thần thái mọi người đều khác nhau. Trong lòng không có tư vị nhất thuộc về Khấu Nguyên. Lời đồn Khấu Thu cùng Lận An Hòa sinh ra tình cảm như có như không vẫn luôn là một cái đinh trong lòng hắn.
Cái đinh này không phải theo thời gian chậm rãi biến mất mà ngược lại, lại cắm rễ thật sâu trong lòng, chôn cùng huyết nhục.
Dường như mỗi lần Khấu Thu về Khấu gia, là mỗi lần sân khấu hắn bước lên đều làm mọi người kinh diễm. Nhưng bất luận là rung động gì thì so với lần này lại kém xa.
Kinh diễm có hay không thì không biết, kinh hách ngược lại thật sự có.
Khi tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, mọi người nhìn lên. Phản ứng đầu tiên là Tả Nhất, làm ra tư thế cảnh giới: “Người nào?”
Trả lời hắn chính là một giọng nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng có thể nghe ra là giọng Khấu Thu. Chỉ thấy toàn thân hắn quấn đầy băng vải màu trắng, chỉ lộ ra một đôi ánh mắt đen láy, còn có chóp mũi cùng môi mỏng.
Giờ ăn sáng, khu nhà cấp cao chợt xuất hiện một xác ướp biết đi.
Khấu Manh Trân trực tiếp che miệng lại nhưng vẫn không thể ngăn cản được tiếng thét chói tai vì kinh sợ.
Khấu Bân Úc nuốt nước miếng, thăm dò kêu: “Tam đệ?”
Khấu Thu gật đầu, đi tới, ngồi vào vị trí của mình.
Khô mộc phùng xuân, một lần nữa làm người, xương trắng hóa da thịt, từ xác ướp sống lại làm người.
Khấu Bân Úc thử tìm về giọng mình: “Cậu muốn đi tham gia vũ hội hóa trang?”
Halloween hình như có một khoảng thời gian nữa.
Khấu Thu thản nhiên nói: “Đến trường.”
Đừng a! Ngàn lần đừng đi! Ngươi luẩn quẩn trong lòng ở đâu lại muốn đi ra ngoài dọa người nữa à. Học viện Egger làm sai cái gì sao? Có rất nhiều học sinh vô tội dữ dội đó!
Khấu Nguyên bởi vì kinh ngạc vẫn duy trì tư thế vừa rồi, đôi đũa kẹp lấy chân giò hun khói bên cạnh.
Băng vải hơi động một cái, đây là Khấu Thu đang nhíu mày. Chân giò hun khói mà hắn yêu nhất chỉ còn lại có hai miếng cuối cùng. Một đôi mắt tối như mực nhìn chằm chằm Khấu Nguyên, Khấu Thu thử cười một chút nhưng lại thất bại bởi vì băng vải có vẻ đặc biệt khủng bố: “Ăn từ từ, lát nữa tôi còn muốn theo hai người cùng nhau đến trường.”
Khấu Nguyên trực tiếp thả đôi đũa xuống: “Con no rồi.” Nói xong nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, hôm nay con đi xe bus.”
Nói xong, ôm cặp chạy như bay xông ra ngoài.
“Từ từ, chờ em với.” Khấu Manh Trân vội vàng đổi giầy rồi chạy theo.
Hòa Phi Trân đi du lịch Nhật Bản, An Lôi mang Khấu Uấn Lương về nhà thăm cha mẹ. Trên bàn chỉ còn lại có Khấu Quý Dược, Khấu Bân Úc cùng Khấu Thu.
“Quậy đủ rồi, ăn cơm.” Khấu Quý Dược nói.
Khấu Bân Úc nhìn cha mình thế mà lại còn có thể mặt không đổi sắc húp cháo trắng, trong lòng không khỏi kính nể vì sự bình tĩnh này.
“Hôm qua lão Trương xin phép về nhà, hôm nay ngươi đưa Khấu Thu đến trường.”
Tay Khấu Bân Úc run lên, cải củ muối rớt trên bàn.
“Ngươi không muốn?” Khấu Quý Dược hỏi, giọng không nặng nhưng Khấu Bân Úc nhanh chóng đổi thái độ: “Đương nhiên muốn.”
Đương nhiên không phải là không muốn mà hắn là không dám.
Sau bữa ăn
“Nhị ca.”
Nghe thấy Khấu Thu gọi mình, Khấu Bân Úc nhanh chóng làm vẻ mặt ôn nhu nghiêng mặt, ra vẻ lắng nghe. Đối với đứa bé này, sau này nhất định phải hữu cầu tất ứng, phải truyền đạt nhân gian có chân tình, trên đời có chân ái. Ngàn vạn lần không thể ra trả thù xã hội cùng ánh mắt quần chúng.
“Giúp tôi cài dây an toàn một chút.” Hắn thử nâng tay nhưng ngặt nổi băng vải hệ thống rất cố định, phạm vi hoạt động đã bị thu hẹp cực hạn.
Khấu Bân Úc giúp hắn cài dây an toàn, nhấn ga, đi ra.
Học viện Egger tựa như biết hôm nay sẽ nghênh đón một vị khách không mời mà tới, bốn chữ to rực rỡ hôm nay đều trở nên ảm đạm: “Cậu xác định cứ như vậy mà xuống xe?”
Khấu Thu gật đầu.
Khấu Bân Úc thở dài, giúp hắn mở cửa xe ra.
Khấu Thu xuống xe, Khấu Bân Úc đột nhiên mở miệng gọi hắn, Khấu Thu quay đầu lại.
Khấu Bân Úc nghiêm túc nói: “Yêu thương xã hội, trân trọng thầy cô, quan tâm bạn học.”
…
Dưới ánh mắt e ngại, kinh ngạc, không hiểu đi đến phòng học, bạn học ban A đều ngớ người. Nếu là bình thường, một người bọc thành dạng bánh chưng, nói không chừng sẽ còn mở miệng cười nhạo. Nhưng người này trên người mang theo khí tức âm trầm, tựa như ma quỷ sống dậy trong mấy bộ phim thập niên 70 – 80.
Khấu Thu đi đến chỗ ngồi, mọi người sôi nổi lùi về phía sau. Sau đó hắn đứng trước mặt Cơ Chi, thả cặp xuống bàn, ngồi vào vị trí.
Cơ Chi: “… Nơi này có người ngồi.”
Khấu Thu: “Vị trí này thật sự là của tôi.”
“Khấu… Khấu Thu” Trần Nhạc Thiên kịp phản ứng.
Khấu Thu: “Ân.”
Trần Nhạc Thiên quay đầu nhìn. Má ơi, rất dọa người. Một lát sau, ‘tách’ một tiếng, Trần Nhạc Thiên chụp hình, lần thứ hai quay lên.
Bị phẫn nộ làm hôn mê, hắn nhanh chóng đăng QQ: bạo lực gia đình đều là kẻ khốn kiếp.
Đăng xong, Trần Nhạc Thiên cất di động, cảm thán. Kẻ sĩ chết vì tri kỉ, trên mộ hắn nhất định phải khắc bốn chữ ‘Dũng sĩ truyền thuyết’.
Trong khách sạn
“Muốn trả phòng ạ?” Lễ tân lễ phép hỏi.
“Đúng vậy.” Người nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, đội mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt. Thân thể hắn thực gầy yếu, thân thể cũng không được khỏe lắm, nói vài chữ liền ho khan một hồi.
Lễ tân cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn làm thủ tục trả phòng, thuận tiện trả lại tiền thế chấp cho hắn.
Da thịt thật lạnh. Trong nháy mắt chạm phải, lễ tân nhanh chóng rụt tay lại.
Ý thức được mình có khả năng thất lễ, cô đang muốn nói lời xin lỗi, người nọ đã đi xa.
Trước cổng, thiếu niên ngẩng đầu. Trần Chu, nếu anh đã luyến tiếc xuống tay, em nhất định sẽ gϊếŧ hắn.
_________________