Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 9-3

Không biết ngủ bao lâu, chờ đến khi Hồ Bất Thích mơ mơ màng màng mở mắt, cậu rơi vào đôi mắt màu xanh trong veo của Liên.

Hồ Bất Thích hoảng hốt nghĩ, Liên có đôi mắt xanh xinh đẹp tinh khiết nhất mà cậu từng gặp qua.

Khác với màu mắt xanh của người địa cầu, mắt Liên không mang một chút tạp chất, ngay cả đồng tử cũng là màu xanh đậm, nhìn kỹ, lông mi Liên cũng là màu xanh đậm đến cực hạn, thật dài, cong cong, Hồ Bất Thích nghĩ, nếu hiện tại có một giọt giọt sương rơi trên lông mi của Liên, nhất định sẽ không rơi xuống.

Nhìn chằm chằm mắt Liên, Hồ Bất Thích cảm thấy bản thân giống như bị thôi miên, mơ mơ hồ hồ cậu cảm thấy mình lại ngửi thấy được hương hoa quen thuộc.

Hoa…

Hồ Bất Thích mở to hai mắt!

Trời ạ!

Tôi muốn nở một bông hoa xinh đẹp nhất, đặt ở trước mặt em.

Tình cảnh trong câu nói kia, hiện giờ hiện ra trước mắt cậu——

Ngày hôm qua vì sử dụng thuốc sinh trưởng, tóc Liên qua một buổi tối nghỉ ngơi đã đã ra, bởi vì không có tu bổ, hiện tại rất dài, tóc Liên là một màu đỏ rực rỡ, hiện tại trong màu đỏ kia, lại nở rộ một đóa hoa màu đỏ!

Hồ Bất Thích vẫn cảm thấy hoa là độc quyền của nữ tính, nam nhân nếu cài hoa sẽ thực nương, nhưng mà hiện giờ Liên được hoa bao quanh tạo cho người ta có cảm giác hợp nhau đến kỳ lạ.

Hoa đỏ rực rỡ, đôi con ngươi màu xanh long lánh, làm nổi bật làn da trắng kia, Hồ Bất Thích nhịn không được sờ sờ mũi.

Hoàn hảo, không chảy máu mũi.

Cậu vốn thích nam nhân, hồi học tiểu học, đối tượng yêu mến đầu tiên là cậu bạn bàn trên, thời điểm cậu nói chuyện này cho ba ba, ba ba khóc.

Một khắc kia, cậu mới biết mình tựa hồ không gống với những người khác, vì thế về sau cậu liền đem tình cảm của chính mình cẩn thận giấu ở trong lòng.

Nhưng tính hướng thật sự là vô pháp thay đổi, cậu không biết nói như thế nào với cha mẹ, cho nên vẫn luôn không dám về nước, sợ đến tuổi kết hôn bị cha mẹ thúc hôn, đến lúc đó ngược lại khiến cha mẹ thương tâm.

Nhiều năm như vậy, cậu tuy rằng không có cách nào thích con gái, nhưng cũng chưa bao giờ gặp được ngươi đàn ông nào khiến cậu yêu thích, cho nên có một thời gian cậu đại khái cho là mình suy nghĩ nhiều, bản thân nói không chừng chỉ là rất trạch, không am hiểu giao tiếp với người khác mà thôi.

Hiện giờ, nhìn thấy Liên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, phản ứng của cậu chứng minh cậu quả nhiên là trời sinh đồng tính luyến ái.

“Thích không?” Cậu nhìn đối diện hai phiến môi mỏng manh kia của Liên mở rồi đóng.

“Thích…” Giống như bị dẫn dụ, cậu nói ra suy nghĩ bản thân vẫn luôn dấu trong lòng.

“Anh cũng biết hoa của anh rất xinh đẹp, em xem, đóa hoa rất cân đối a, cánh hoa mỗi một tầng so với tầng dưới đều nhiều hơn, màu sắc nhụy hoa cũng đặc biệt…” Liên mỹ tư tư nói.

Hồ Bất Thích: “…”

Vì thế, anh nằm trên giường thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bày ra cái tư thế hấp dẫn này nhìn chằm chằm tôi, chính là vì khoe khoang với tôi hoa của anh rất xinh đẹp sao? Anh không muốn làm gì gì sao?

Hồ Bất Thích trong lòng khó được có một loại cảm xúc gọi là u oán.

Nhìn Hồ Bất Thích nhìn mình chằm chằm, Liên nghiêng đầu, một lúc lâu sau từ trên đầu ngắt xuống một bông hoa.

“Cho em.”

Cầm hoa trong tay, Hồ Bất Thích đánh một cái hắt xì.

“Cám ơn.” Hồ Bất Thích vì thế hút hút nước mũi.

Đem hoa Liên đưa cắm vào bình, Hồ Bất Thích mặc quần áo tử tế, sau khi bảo đảm dáng vẻ bản thân có thể gặp người, cậu nhìn thoáng qua Liên phía sau còn đang soi gương, cảm thấy hiểu biết của bản thân về vẻ ngoài của Liên ra vẻ lại tiến thêm một bước.

Hồ Bất Thích quan sát vách tường trong chốc lát, sau đó trên vách tường ấn xuống một cái, mặt vách tường kia bỗng nhiên biến thành trạng thái kim loại lỏng, trạng thái kim loại lỏng rất nhanh đọng lại thành — cửa tự động ở trước mặt cậu mở ra, cậu đi ra cửa, liền thấy nhóm thực vật vội vội vàng vàng.

Hồ Bất Thích một đường đi vừa hướng mỗi người đi ngang qua cậu mỉm cười, đối phương tuy rằng mới đầu thường thường sửng sốt, bất quá rất nhanh đều sẽ đáp lại cậu một nụ cười tốt lành.

Hiện tại trên người cậu đeo máy phiên dịch mini Liên cho cậu, cho nên cậu có thể nghe hiểu nhóm thực vật ven đường nói chuyện với nhau.

“Đây không phải là thực vật trên tinh cầu kia sao?” Ở một nơi giống như nhà kính, Hồ Bất Thích dừng. Bên trong có hai người đang vội vàng dời gốc cây.

“Mau tới đây hỗ trợ a!” Người ở bên trong thấy Hồ Bất Thích đứng ở cửa, lớn tiếng gọi cậu lại.

“Được.”

Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, hỗ trợ liền hỗ trợ, Hồ Bất Thích vì thế vén lên tay áo.

Ngay thời điểm cậu đặt chậu hoa xuống, một người nhân viên công tác trong đó dùng âm lượng phi thường lớn hét lên: “Cậu như thế nào không mang bao tay?”

“A? Tôi không có bao tay.” Hồ Bất Thích không rõ nguyên cớ vỗ vỗ bùn đất trên tay.

“Rất không cẩn thận, vậy cậu trước dùng bao tay của tôi.”

Người kia tuy rằng ngữ khí tựa hồ không tốt, bất quá vẫn từ trong túi tiền lấy bao con nhộng cho cậu, ngoại hình Hồ Bất Thích nhìn rất quen mắt, thoạt nhìn rất giống đồ vật phòng dị ứng Liên gửi cho cậu.

Vừa nghĩ tới công hiệu đáng sợ của bộ trang phục sau khi mở ra kia, Hồ Bất Thích có chút do dự, bất quá tính đối phương nôn nóng, nhanh chóng giúp cậu mở ra, sau đó một bộ cái bao tay liền tự động khóa lại trên tay cậu.

“Ra ngoài không mang áo mưa, cậu muốn mang thai sao!” Người nọ dùng giọng điệu rất bình thường, nói ra lời cực kỳ không bình thường.

Hồ Bất Thích: = khẩu =!

Được rồi, nguyên lai thứ này là áo · mưa!

Lúc này, nhớ tới Liên đưa cho cậu một rương “Bao con nhộng”, Hồ Bất Thích tâm tình có chút phức tạp.

Sau đó, tựa hồ muốn tìm hiểu giới hạn tiếp thu của cậu rốt cuộc ở nơi nào, Hồ Bất Thích bị người dặn dò một chuyện phi thường đáng sợ.

“Tôi cho cậu mang chỉ là bản tinh giản, tính phòng hộ không bằng loại tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, cậu trở về nhớ rõ kiểm tra một chút, vạn nhất không cẩn thận mang thai còn có thể xoá sạch trước.”

Hồ Bất Thích vì thế cứng ngắc gật gật đầu.

Một bên dựa theo hai nhân viên công tác phân phó mà làm trợ thủ, Hồ Bất Thích một bên chậm rãi tìm hiểu một ít tình huống của cổ tháp cùng ba tư tinh hệ.

Tỷ như tỷ suất trẻ con ở cổ tháp cùng ba tư tinh hệ biến hóa giảm dần theo từng năm.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân cổ tháp cùng ba tư tinh hệ mấy năm gần đây liên tục phát động chiến tranh ẩn hình: đến tinh hệ khác đi! Thu thập mẫu gien của nhóm thực vật nguyên thủy!

Hồ Bất Thích nghe bọn họ cũng nói tới địa cầu, người hành tinh thực vật cảm khái khoa học kỹ thuật của người địa cầu thế nhưng phát triển như vậy: thực vật học gia của các quốc gia trên địa cầu (đương nhiên bao quát nông học gia) đều tận sức tìm cách để thực vật sinh nhiều con, sinh nhiều đứa bé khỏa, một số quốc gia thế nhưng còn ban luật: chính sách để cây cối giảm khả năng thụ phấn kinh người!

“Cho nên chuyện Nguyên soái phu nhân là người địa cầu, chúng ta đều rất cao hứng.” Nhân viên công tác A kết luận.

Nguyên soái phu nhân? Hồ Bất Thích chớp chớp đôi mắt.

“Bất quá bộ dạng Nguyên soái phu nhân tựa hồ không dễ nhìn, ngày hôm qua tôi từ xa xa nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy một người đen thui, còn bọc da thú cái loại đồ vật không thưởng thức này.” Nhân viên công tác B quơ quơ đầu, một bộ biểu tình Nguyên soái hy sinh.

Hồ Bất Thích lại chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên nghĩ tới bản thân ngày hôm qua khi đi lên phi thuyền, hình như đúng là bọc da thú tự chế đi lên, hơn nữa không có rửa mặt chải đầu, quả thật đen thui…

Vì thế, Nguyên soái phu nhân, chính là chỉ mình?

“Bất quá Nguyên soái phu nhân rất lợi hại, ngài ấy lúc trước không phải đã để Nguyên soái ký một kiện hàng sao? Al trung tướng nghe nói cầm một chai đồ uống bên trong đi uống, kết quả…”

Đó chính là thuốc trừ sâu a! Ngàn vạn lần đừng uống! Từ từ —— đã uống rôi? Sẽ không uống đến mức chết người đi?

Hồ Bất Thích khẩn trương tiếp tục nghe lén.

“… Kết quả, Al trung tướng cao thêm 3mm!” Nhân viên công tác A công bố đáp án, “Anh không phát hiện hắn đối với việc đi địa cầu đặc biệt tích cực sao? Đều là hướng về phía thuốc tăng chiều cao đi!”

… Quên bọn họ là thực vật.

Hồ Bất Thích yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Đồ uống bọn họ nói tới, hẳn là thuốc trừ sâu kiểu mới sở nghiên cứu nghiên cứu ra, lúc ấy khi gửi hạt giống qua bưu điện thuận tiện bỏ vào một chai. Hiệu quả của thuốc trừ sâu thường thường chỉ có thể dựa vào quan trắc trong thời gian dài, sở nghiên cứu bên kia thẳng đến bây giờ còn không đưa ra được báo cáo công hiệu đầy đủ, hiện giờ những thực vật này ngược lại có thể nói là chính miệng nói ra tâm đắc khi thử dùng, Hồ Bất Thích trong lòng có loại cảm giác vi diệu.

Trong lòng cậu tổng cảm thấy thực vật kỳ thật là có tình cảm.

Tựa như người bị thương sẽ đau, được người chiếu cố sẽ cao hứng, cậu tổng cảm thấy, thực vật đại khái cũng là có những tình cảm như vậy. Tuy rằng, chúng sẽ không nói.

Chịu thương tổn, chúng sẽ không nói, được chăm sóc cẩn thận, chúng vẫn cứ vô pháp nói ra. Mọi người thường thường sẽ giải quyết chuyện động vật nhỏ bị vứt bỏ, chỉlà rất ít người đi giải quyết chuyện thực vật ven đường bị nhổ tận gốc.

Hồi tiểu học, bạn học ban bọn họ phát hiện một con cún con bị vứt bỏ, được giáo viên đồng ý, mọi người quyết định nuôi cún con ở khu đất trống sau trường học, nói là đất trống, kỳ thật nơi đó còn có vài cái cây nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ do nhà trường trồng.

Sau đó, mọi người liền đồng tâm hiệp lực đem đào cây non ra, làm cái phòng nhỏ đơn sơ cho cún con cư trú ở khu đất trống.

Lúc ấy, tất cả mọi người cao hứng phấn chấn đùa cún con, chỉ có Hồ Bất Thích, cảm thấy cây non bị ngạnh sinh sinh đào ra thật đáng thương.

Đại bộ phận đồng học đối với suy nghĩ của Hồ Bất Thích khinh thường chú ý, Hồ Bất Thích cũng không tìm thấy phương pháp phản bác người khác, nhưng mà hiện giờ ——

Nhóm thực vật quả nhiên là có tình cảm! Bọn họ sẽ bởi vì cành lá bị cắt uể oải không thôi, cũng sẽ vì uống nông dược mới cao lên mà hưng phấn, thật thú vị!

Hồ Bất Thích trong lòng kích động nho nhỏ, cậu dựng thẳng lỗ tai nghe.

Kế tiếp là thời gian bát quái, hai vị người thực vật bắt đầu nhiệt liệt thảo luận mấy chuyện thiếu muối, bọn họ thảo luận có thể so với tư thiếu tướng gặp phải phiền toái, mỗi ngày đều bị con cún ở lầu trên đi tiểu trên thân cây, sau lại thống khổ bất kham biến thành hình người, kết quả ngày hôm sau vẫn bị con chó đó tìm được đi tiểu lên ống quần…

Chờ bọn hắn thảo luận xong, Hồ Bất Thích đã hoàn thành di dời toàn bộ cây, dùng tay lau lau mồ hôi, cậu không chú ý tới bùn đất dính trên cánh tay toàn bộ bị cậu cọ lên trên mặt.

“Chuẩn bị cho tốt, còn có chuyện gì khác không?” Hồ Bất Thích gãi gãi đầu.

“A!?” Hai vị người thực vật nghe vậy quay đầu lại nhìn, nháy mắt nhìn thấy Hồ Bất Thích, ngây dại.

“Không… Có… …” Nhân viên công tác A lắp bắp nói.

“Tôi đây đi chỗ khác nhìn xem, cám ơn của anh … áo mưa.” Phất phất tay, Hồ Bất Thích tiêu sái tiêu sái đi ra.

Hai vị người thực vật nhìn bóng dáng Hồ Bất Thích, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đó là Nguyên soái phu nhân đi?”

“Đúng a! Trên mặt dính đất, tôi mới nhận ra.”

“Chúng ta chưa nói Nguyên soái nói bậy đi?”

“Hẳn là… Không có đi?”

“Vậy đi.”

“Ân ân.”

“Vừa mới bắt đầu Nguyên soái phu nhân không có mang bao tay, sẽ không mang thai đi?”

“…”

Hai người thực vật mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhìn nhau trong chốc lát, sau đó tầm mắt của hai người dừng ở thực vật mới vừa được Hồ Bất Thích di dời đến trong máy.

Một lúc lâu bọn họ nhất tề ra tay, thủ đoạn độc ác, hủy thi diệt tích.