Có người? Miêu Lan bị tiếng thét chói tai của Vu Diêu cả kinh, trước vách núi trụi lủi đâu có bóng người? Là mắt ông có vấn đề, hay mắt Vu Diêu có vấn đề?
Vu Diêu hoảng loạn gấp đến độ dĩ nhiên muốn nhào lên dùng thân mình ngăn cản xe Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay trái anh.
Vu Diêu giãy một hồi, giãy không ra, một con dao màu bạc rơi khỏi ống tay áo phải, trở tay đâm vào mắt cậu.
Chó cắn Lã Động Tân! Mắt Huyền Huyễn rét lại, quay đầu, tay trái đánh ra, một cạnh tay kích trên cổ tay Vu Diêu, buộc anh buông dao, song song tay phải vừa lật, cướp dao vào tay để ở động mạch Vu Diêu.
Vu Diêu hoảng sợ, thế nhưng chỉ giật mình một giây, lập tức quay đầu nhìn vách núi, hoàn toàn không quan tâm con dao dán cổ rạch xuống vết máu thật sâu.
"Chi..." Xe việt dã hiểm hiểm sát vách dừng lại.
Theo tiếng phanh bén nhọn, dị tượng nổi lên, sơn cốc vốn chỉ có cỏ dại cao nửa người dĩ nhiên biến thành cảnh khác.
Đình thai lâu các, lâm ấm tiểu đạo, phi lưu giản thủy, mỹ lệ như họa.
Trước xe việt dã, là một người đàn ông mặc Tạng phục màu vàng, thân hình cao lớn, mặt mày uy nghiêm, đầu gối gã hầu như dán lên đèn xe.
Huyền Huyễn thu hồi dao, Vu Diêu cũng không quan tâm lau máu tươi trên cổ, vội vàng chạy về phía người đàn ông tử, khẩn trương hỏi: "Tông chủ, ngài, ngài có sao không?"
Người đàn ông không để ý Vu Diêu, xuyên qua lớp kính chắn gió, nhìn thẳng Nguyệt Vũ trong xe, một lát sau mới âm trầm nói một câu: "Miêu gia quả nhiên danh bất hư truyền."
Nguyệt Vũ đáp lại: "Vu gia các vị không kém."
Vu Tân Tử nhìn Huyền Huyễn và Miêu Lan, dặn dò Vu Diêu: "Trước dẫn bọn họ tới Khôn Ốc gặp Miêu Mộ Linh, sau đó——" Gã lại nhìn Nguyệt Vũ: "Nếu là Miêu gia các vị không thể khiến chúng tôi thoả mãn, đừng mong rời khỏi đây."
Nói xong, không chờ Nguyệt Vũ tỏ vẻ, xoay người rời đi, rất nhanh biến mất ở đầu cùng đường nhỏ.
Vu Diêu cung kính nhìn Vu Tân Tử đi rồi, mới nói với bọn Nguyệt Vũ: "Mời đi theo tôi."
Thẳng đến khi lên xe, ngang qua cổ mộc xanh um tươi tốt, Miêu Lan mới hồi thần từ dị biến xung quanh, ông khiêm tốn thỉnh giáo Huyền Huyễn: "Huyền thiếu gia, vì sao lại như vậy, vừa nãy rõ ràng——"
"Kỳ Môn Độn Giáp." Huyền Huyễn nói ra bốn chữ.
"Kỳ Môn Độn Giáp, trên đời thật có thuật số kỳ diệu này?" Miêu Lan thán phục lại thấy không thể tin được.
Huyền Huyễn cười cười, "Kỳ thực Kỳ Môn Độn Giáp cũng không thần bí khó lường như ông nghĩ, đơn giản mà nói, là thay đổi vị trí vật thể và lợi dụng tia sáng chiết xạ tạo thành ảo ảnh, cây và lối đi hiện tại thấy, khi đổi vị trí cho nhau, ông còn cảm thấy cây là cây, lối đi là lối đi sao?"
Miêu Lan nhìn lối đi và cây cối trước mắt, đích xác tưởng tượng không được hai vị trí ấy có thể trao đổi, "Thứ tôi ngu dốt, không rõ."
Nguyệt Vũ ngắt lời: "Tôi cũng không rõ, chỉ là cảm ứng được chỗ đó có vật sống."
Huyền Huyễn nói: "Vạn vật thiên nhiên dưới ánh sáng chiếu rọi, màu sắc khác nhau phản xạ sáng tối cũng khác nhau, những tia phản xạ này thông qua giác mạc, dịch kính thể, thủy tinh thể chiết xạ, hiện lên võng mạc, tạo thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh sách, tế bào cảm quang ở võng mạc khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trải qua một chuỗi phản ứng hoá học vật lý, biến đổi thành xung động thần kinh, được thần kinh thị giác truyền vào trung khu ở màng đại não, dẫn đến chúng ta có thể thấy, những tia phản xạ này vốn là cố định, nhưng không phải không thể thay đổi, Kỳ Môn Độn Giáp là thông qua việc tính ra tia sáng biến hóa ở một thời gian nào đó, mà thay đổi vị trí cảnh vật ở hoàn cảnh cố định, do đó khiến cây thoạt nhìn không phải cây, là vách núi, tuy nói rất dễ, nhưng chân chính làm được cực kỳ khảo nghiệm tâm lực, chỉ cần nhầm một bước sẽ mãn bàn đều thua, tông chủ kia là một cao thủ." Nói xong lời cuối, Huyền Huyễn không khỏi bội phục Vu Tân Tử.
Miêu Lan nghiêm túc nói: "Tôi thấy Huyền thiếu gia cũng là cao thủ, cậu nhìn thấu ảo ảnh gã bố trí."
Huyền Huyễn lắc đầu, "Đó là vì gã bố trí không đủ hoàn mỹ, tôi tự hỏi cũng không làm được như gã, cường long bất áp địa đầu xà, chúng ta cẩn thận là trên hết."
Nguyệt Vũ gật đầu, "Vu Tân Tử cố ý canh ở đây hạ mã uy, nói không chừng Vu gia đã chuẩn bị một loạt bẩy rập chờ chúng ta giẫm phải, nếu có cơ hội phá huỷ Miêu gia, bọn họ tuyệt đối không buông tha."
Cái gọi là Khôn Ốc, kỳ thực là sân do bốn tiểu lâu cao ba tầng cấu thành.
Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn vừa xuống xe còn chưa kịp đứng vững, một người đã như lốc xoáy nhào đến trước mặt.
"Miêu Đại anh rốt cục tới rồi, sớm hơn em dự tính một ngày!"
Không hiểu ra sao bị ôm Huyền Huyễn hỏi Nguyệt Vũ sắc mặt xanh đen bên cạnh: "Tôi giống Đại ca anh chỗ nào?"
"Di, Miêu Đại, sao giọng anh thay đổi, người cũng lùn đi?"
Nhìn Miêu Mộ Linh trèo trên người Huyền Huyễn sờ tới sờ lui, Nguyệt Vũ không nhịn được nữa, nắm cổ áo anh kéo ra, "Miêu Nhị chết tiệt, nhìn rõ cho em!"
Nghe tiếng Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Linh giật mình, bỗng nhiên buông Huyền Huyễn ra xoay người chạy.
Nguyệt Vũ lại kinh lại giận: "Anh đứng lại cho em! Anh, mắt anh là sao vậy?"