Hạ Nhược Hải mặt đỏ tai nóng, quát khẽ: "Tiểu Hồng, đừng nói lung tung!"
Huyền Giáng Hồng không phục, "Cái gì nói lung tung, thích là thích, rõ ràng thích muốn chết, còn làm bộ không quan tâm, dối trá! Lẽ nào hai người tính đợi đến thất lão bát thập sắp vào quan tài mới nói ra lời trong lòng, lúc đó nói không chừng con trai anh và cháu ngoại trai cậu đều sớm thành ngọt ngào, hai lão già các anh ở bên cạnh phát chua đi."
Không tí khách khí quở trách, nói đến Trầm Dương và Hạ Nhược Hải nâng không nổi đầu, theo sau Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nhìn Huyền Giáng Hồng rõ ràng không phải nhân loại, lại nhìn Tiểu Thỏ Tử bên cạnh, thầm nghĩ: Huyền đại sư bao thuở lại thu đồ đệ? Miệng thật lợi hại!
Tiểu Thỏ Tử bên cạnh ngắt lời: "Thật không rõ nhân loại các anh, cứ thích giấu lời trong lòng, chẳng lẽ không khó chịu sao?"
Hạ Nhược Hải trộm liếc Trầm Dương, khó chịu sao? Đương nhiên khó chịu, thế nhưng cậu sợ một ngày đâm rách tầng giấy, nếu Trầm Dương không thích mình, quan hệ giữa bọn họ không thể trở lại như trước, nói không chừng Trầm Dương sẽ dọn đi, nếu thật vậy, cậu tình nguyện duy trì quan hệ chủ thuê nhà và khách thuê nhà hiện tại, còn có thể mỗi ngày thấy anh, còn có thể hưởng thụ chiếu cố của anh.
Cậu thích là cẩn thận, khi chưa xác định tâm ý đối phương, cậu tình nguyện ở phía xa xa mà nhìn, cũng không cố lấy dũng khí tiến lên.
"Trầm heo anh nói mau, lần trước anh nói anh cũng thích Tiểu Hạ, thích thì nói, giờ không bắt lấy Tiểu Hạ, qua mấy năm anh thành ông già không có mị lực, cẩn thận Tiểu Hạ bỏ anh."
Phốc! Tống Tiếu Ngự không cẩn thận bật cười, hồng y thiếu nữ này nói thật thú vị.
Huyền Giáng Hồng trừng, "Anh cười cái gì, tôi không nói sai."
Tống Tiếu Ngự vội vàng xua tay, "Cô nói rất đúng, thầy Trầm, vị tiểu thư này——"
"Gọi cô nương." Huyền Giáng Hồng sửa đúng.
"Vị cô nương này nói đúng, nếu hai người thích nhau thì đừng kéo dài, không duyên cớ thiếu một đoạn ngày có thể tương thân tương ái."
Trầm Dương nhìn Hạ Nhược Hải rủ đầu không dám nhìn mình, nhìn bàn tay cậu siết chặt tay vịn xe lăn, tay kia nhẹ nhàng run rẩy, tiết lộ chờ mong, khẩn trương và sợ hãi.
Huyền Giáng Hồng âm thầm đá Trầm Dương một cái, vung nắm tay.
Trầm Dương dở khóc dở cười, cô bé này thật là thích Nhược Hải, sợ anh cô phụ cậu. Anh tới cạnh Hạ Nhược Hải, cầm tay cậu, ngồi xuống nhìn mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu thích tôi, nếu cậu nguyện ý, sau này chúng ta bên nhau, được chứ?"
Đôi mắt Hạ Nhược Hải trừng to, vui sướиɠ ngập trời bao phủ lấy cậu, chỉ biết ngơ ngác nhìn Trầm Dương, một câu không nói nên lời.
Thầy thích mình, thầy cũng thích mình...
Huyền Giáng Hồng đỏ mắt, cô xoay người đuổi bọn Thượng Quan Hiên đi, "Đi đi, đừng e ngại bọn họ."
Tống Tiếu Ngự và Thượng Quan Hiên thức thời sờ mũi, Huyền Giáng Hồng kéo Tiểu Thỏ Tử đi, đi vài bước, cô quay đầu, thấy Trầm Dương nắm tay Hạ Nhược Hải, cười thay cậu lau đi nước mắt ở khóe, nước mắt Huyền Giáng Hồng lập tức không chịu thua kém rơi, Tiểu Hạ sau này phải hạnh phúc...
...
"Ô ô ô..."
Huyền Giáng Hồng ôm hộp khăn giấy một mình chiếm lấy sô pha thương tâm khóc rống, bọn sóc chuột ngồi đối diện nhìn cô, thật là sợ hãi cô dĩ nhiên có thể khóc lâu như vậy.
Tiểu Thỏ Tử ôm hộp khăn giấy khác đứng kế bên, chuẩn bị chờ hộp trong tay Huyền Giáng Hồng dùng hết, đưa cái mới cho cô.
Huyền Huyễn bất đắc dĩ ngoáy lỗ tai, "Cô khóc xong chưa? Thích Hạ Nhược Hải thì cướp cậu ta về."
"Cướp không được," Huyền Giáng Hồng hít mũi nói, "Cướp về Tiểu Hạ cũng không vui, cậu ấy chỉ thích Trầm heo."
"Đó đương nhiên, chân chính thích một người, chỉ cần người đó hạnh phúc, cô sẽ thấy hạnh phúc."
"Tôi cũng nghĩ vậy, thế nhưng tôi vẫn thương tâm, sao các anh không an ủi tôi?"
Huyền Huyễn trợn trắng, nói với Tiểu Thỏ Tử: "Mau an ủi cô ấy, đừng khóc nữa, bằng không tôi đều muốn rời nhà trốn đi."
"Vậy chúng ta rời nhà trốn đi, tôi đáp ứng Đại ca phải đi Tây Tạng tìm Nhị ca, chúng ta đi nào." Nguyệt Vũ tích cực nói.
Huyền Huyễn liếc trắng, "Tôi chưa tính sổ với anh đâu, biết đầu mối quan trọng vậy dĩ nhiên không rên một tiếng đã đi cảnh cục đá quán."
Nguyệt Vũ từ phía sau ôm cậu lắc lắc, lấy lòng nói: "Vì tôi không muốn Tiểu Nguyệt chịu bất luận ủy khuất gì, hơn nữa, sau đó tôi cũng chủ động cung khai."
"Tôi nào chịu ủy khuất, cho dù có, cũng là anh làm. Lại nói tiếp Đại ca anh thật lợi hại, nửa buổi tối đã điều tra xong chuyện Nghiêm Trạch và Lý Lam, thậm chí Nghiêm Triết."
"Đó là vì Tiểu Nguyệt nói Nghiêm Trạch rất khả nghi, có phương hướng, tự nhiên thiếu đi đường vòng, bất quá Lý Lam bị Nghiêm Triết phụ thân thật là ngoài ý muốn, tôi còn tưởng là Nghiêm Trạch thay Nghiêm Triết báo thù mới gϊếŧ bọn Đỗ Minh."
"Tôi còn một chuyện không rõ, sợi tơ Nghiêm Triết dùng để chế tác khôi lỗi từ đâu mà ra?" Về điểm này, Huyền Huyễn thủy chung nghĩ mãi không ra, cậu cầm cái túi chứa tơ, mở, lại phát hiện bên trong trống rỗng, Huyền Huyễn giật mình, vội hỏi: "Bọn mày có ai động vào cái túi này không?"
Các tiểu động vật lắc đầu, Nguyệt Vũ nói: "Tôi cũng không động vào."
Huyền Huyễn lật qua lật lại, sợi tơ tính chất đặc biệt biến mất, không hiểu ra sao biến mất.
Cậu kinh ngạc không thôi, Nguyệt Vũ nói: "Tôi xem tư liệu Đại ca cho, phía trên nhắc tới Lý Lam từng dùng năm mươi vạn tiền mặt không biết mua gì, có thể liên quan tới những sợi tơ này không."
Huyền Huyễn nghi hoặc: "Ý anh là những sợi tơ này là Nghiêm Triết mua về từ tay kẻ khác?"
"Rất có thể."
Huyền Huyễn trầm ngâm, nếu thật vậy, kẻ bán những sợi tơ này cho Nghiêm Triết là ai? Những sợi tơ kỳ dị này là làm sao chế tạo?
Huyền Huyễn có chút hối hận siêu độ Nghiêm Triết, sớm biết nên hỏi rõ, hiện tại nguồn gốc những sợi tơ này tựa hồ chỉ có thể là mê.
Tiểu Thỏ Tử thấy Huyền Giáng Hồng đặt tâm tư vào đối thoại của Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ mà quên khóc, vội nhân cơ hội nói: "Chị xem chỗ bọn em náo nhiệt vậy, chuyện không vui rất nhanh sẽ quên, nếu chị còn thích Hạ Nhược Hải, có thể tùy thời về thăm anh ta, Huyền Huyễn là người tốt, sẽ không hạn chế hành động của chị, hơn nữa ở đây bọn em không bị cái gọi là vệ đạo sĩ trừ yêu khu ma thu."
Huyền Giáng Hồng suy nghĩ một chút, thâm sâu chấp nhận, cô lau nước mắt, vươn tay tới trước mặt Huyền Huyễn, "Lục bảo thạch anh nói tặng tôi đâu?"
Huyền Huyễn mím môi cười, "Nhận cô sẽ là của nhà chúng tôi."
"Được!" Huyền Giáng Hồng gật đầu đáp ứng.
Huyền Huyễn ha hả nở nụ cười, tìm ra lục bảo thạch đặt vào tay Huyền Giáng Hồng, thật tốt, thêm một trợ thủ kiếm tiền đắc lực, chỉ là mị này lai lịch phải chờ điều tra, bất quá thời gian còn nhiều không sợ không cơ hội, ha hả...
...