Nguyệt Vũ chớp mắt với Huyền Huyễn, đáy mắt lộ ra giả dối.
Huyền Huyễn nhìn bọn Sở Hoàn còn nhai nhóp nhép, lại nhìn Nguyệt Vũ không hề áy náy, hết chỗ nói rồi.
Người này thật không phải bình thường ác liệt! Bất quá, cậu và anh cấu kết với nhau là được! Ha hả!
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau cười, rất có ăn ý lấy đi cái đĩa trước mặt các tiểu động vật.
Sóc chuột không kháng nghị, liếʍ móng vuốt, lộ ra thỏa mãn rượu no cơm say.
Chưa không ăn đủ tiểu hồ ly, Cún Đen và Tiểu Tiểu Lục đáng thương nhìn Huyền Huyễn, lăng xăng bên chân cậu, liếc mắt nhìn cái đĩa trong tay.
Huyền Huyễn chọt cái bụng tròn vo của chúng, trách: "Ăn nữa tụi mày sẽ lết không nổi."
Cún Đen cắn ống quần Huyền Huyễn, chưa từ bỏ ý định thấp giọng nức nở.
Huyền Huyễn một tay ôm lấy nó, nặng thật!
"Sau này không cho mày ăn nhiều vậy, mập đến không thấy chân."
Nguyệt Vũ dùng giọng bác sĩ nói: "Từ mai bắt đầu giảm béo, bằng không sớm muộn gì cũng mắc bệnh tim."
Cún Đen cứng lại, cảm giác trước mắt tối đen.
"Là cần giảm béo." Huyền Huyễn tán thành.
Rốt cục ăn no Tiêu Xuân Thu sờ tiểu hồ ly, cười nói: "Tiểu hồ ly cũng vậy, nhất định là Huyền Huyễn rất sủng tụi mày, mỗi ngày căng bụng, nhìn xem, đứa nào cũng mập."
Yến Dương vuốt cái bụng to phình, vừa ợ, vừa nói: "Làm sủng vật của Huyền Huyễn quả là hạnh phúc."
Sở Hoàn vỗ bụng Yến Dương, nói đùa: "Vậy cậu ở lại nhà Huyền Huyễn đi."
Yến Dương ai yêu một tiếng, "Anh Sở, đừng vỗ, khó chịu."
Nhìn cái bụng dưa hấu của Yến Dương, Sở Hoàn mắng: "Ai bảo cậu ăn nhiều vậy, lát nữa đi không nổi đừng hy vọng tôi cõng."
Yến Dương rầm rì, "Anh ôm là được, cõng cũng khó chịu, đè lên bụng."
"Huyền Huyễn quả nhiên giáo dục có cách, trù nghệ Nguyệt Vũ tăng lên một bậc, có thể nói đột nhiên tăng mạnh." Tiêu Xuân Thu giỡn.
Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Tôi không dạy anh ta, là bản thân anh ta giỏi về bàng môn tả đạo."
Mọi người cười văng, bất quá những lời này của Huyền Huyễn rất có đạo lý, "đại tiệc" khác người như vậy phỏng chừng chỉ có Nguyệt Vũ mới có thể làm ra.
Huyền Huyễn nhìn thoáng đầy bàn chén đĩa, nhướng mày, "Rồi, cơm các anh ăn, hẳn nên tìm người rửa chén?"
Rửa chén?
Vừa nghe rửa chén, bọn Tiêu Xuân Thu mượn cớ chạy thoát, nói gì đã khuya, là lúc nên về.
Đi ở cuối cùng Thượng Quan Hiên còn chút lương tâm, rất chân thành nói câu "cảm ơn" mới đóng cửa.
Huyền Huyễn mặt đều tái rồi, "Đám khốn kiếp trứng gà rang trứng vịt này! Tốt xấu hỗ trợ thu dọn!"
Nguyệt Vũ hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, "Đừng giận, lát nữa có bọn họ chịu."
"Lại nói, bữa Miêu Cổ toàn tịch này của anh có huyền cơ gì?" Huyền Huyễn rốt cục hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Tiêu chảy——"
"Thiết! Bọn họ ăn nhiều vậy, tiêu chảy cũng là bình thường." Huyền Huyễn không cho là đúng.
"Tôi chưa nói xong," Nguyệt Vũ cười tà ác, nhìn cực kỳ gian trá, "Tiêu chảy không phải thống khổ nhất, tiêu chảy đi không ra cũng không phải thống khổ nhất——"
"Vậy gì là thống khổ nhất?"
"Ha hả, tối nay, bọn họ sẽ thấy rất nóng, không ngừng đổ mồ hôi, tìиɧ ɖu͙© bạo phát, mà đâu, song song có cảm giác tiêu chảy, rất muốn đi WC, kết quả, WC đi không ra, cứ thế tuần hoàn, thẳng đến khi dược tính biến mất, có gì buồn bực hơn làm phân nửa đã làm không được, ha ha!"
Huyền Huyễn đầu đầy hắc tuyến, "Anh không sợ ngày mai bọn họ gϊếŧ anh."
Nguyệt Vũ vô tình nói: "Tuy là khiến bọn họ khó chịu, bất quá cũng có chỗ tốt."
"Chỗ tốt gì?" Huyền Huyễn không giải thích được.
"Mai cậu sẽ biết." Nguyệt Vũ vừa nói, vừa đẩy Huyền Huyễn vào phòng tắm.
"Làm gì? Chén chưa rửa."
"Chén để tôi rửa, trước giải độc cho cậu."
"Giải độc?"
"Đương nhiên, cậu ăn đều là độc vật."
Huyền Huyễn giật mình.
Nguyệt Vũ mở đầy bồn nước nóng, về phòng ôm một đống chai lọ đổ vào.
Huyền Huyễn nhàn nhã dựa bên nhìn anh bận rộn.
"Được rồi." Nguyệt Vũ lau mồ hôi, gọi cậu đi tắm.
Nhìn bồn nước nóng ánh màu quỷ dị, Huyền Huyễn cực độ hoài nghi tắm xong cậu có thể biến thành quái nhân đủ màu không.
Nguyệt Vũ thấy Huyền Huyễn bất động, buồn cười nói: "Tiểu Nguyệt cần tôi giúp cậu cởi đồ sao?"
Huyền Huyễn nhìn anh, giang tay, "Có gì không được?"
Nguyệt Vũ sặc nước bọt, một lát sau, hồi phục tinh thần, hôn một cái lên môi cậu, cười nhẹ: "Tuân lệnh, vương tử điện hạ của tôi."
Ôm Huyền Huyễn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào bồn tắm, Nguyệt Vũ sờ gương mặt đỏ bừng của cậu, hí ngược nói: "Tiểu Nguyệt, mặt cậu đỏ quá nha!"
Huyền Huyễn trừng anh, "Đi rửa chén."
Nguyệt Vũ tính nói gì, sóc chuột bỗng nhiên chen vào, bám thành bồn tắm tính nhảy, Nguyệt Vũ tóm lấy đuôi nó, gõ đầu: "Không được! Bồn của mày ở đó!"
Sóc chuột kêu hai tiếng, ủy khuất nhảy vào chậu rửa mặt Nguyệt Vũ chuẩn bị cho các tiểu động vật.
Huyền Huyễn kinh ngạc, "Sao Tiểu Hoa tự giác vậy?"
"Vì trước đây tôi từng đút cho nó, bằng không cậu nghĩ nó có gan ăn mấy thứ kia, nó thông minh lắm, thử qua một lần đã biết phải tắm, lần trước chết sống không chịu xuống nước!"
Chi!
Sóc chuột bị nói bất mãn.
Nguyệt Vũ bắn cái đầu nhỏ của nó, ra phòng khách ôm bọn tiểu hồ ly vào bỏ vào chậu rửa mặt.
"Tiểu Nguyệt, cậu trông chúng, nhất định phải tắm đủ nửa giờ, tôi đi rửa chén."
Huyền Huyễn gật đầu.
Nghe phòng khách truyền đến tiếng chén đĩa va chạm, cậu cúi đầu nói với sóc chuột: "Ai, chủ nhân của mày bị tao huấn luyện càng ngày càng giống gia đình chủ phu, rất không hợp với khí chất, sau này vẫn đừng để anh ta làm gia vụ."
Chi!