Nguyệt Vũ ngược lại không phủ nhận, khi anh biết Thiên Nhãn La Hán ở Trịnh gia, trên cơ bản có thể xác định bốn cha con Trịnh gia đều chết dưới tay La Hán.
Trịnh Hoa, Trịnh Huy, Trịnh Lôi là bị hấp huyết biên bức hút khô máu, Trịnh Minh là bị nhục trùng ăn tươi thịt. Thế nên anh mới nóng lòng thu hồi La Hán như vậy, cho dù không được cũng phải đoạt cổ hồn bên trong về, đồ của anh không phải dùng để gϊếŧ người.
Đèn sáng, tia sáng thình lình xuất hiện khiến Huyền Huyễn nheo mắt.
Nguyệt Vũ lẳng lặng đứng đó, anh vẫn là phong lưu quý công tử cho người ấn tượng ôn nhuận như ngọc, thế nhưng lần đầu tiền, Huyền Huyễn thấy được đạm bạc, cuồng ngạo và sát khí siêu việt sinh tử, coi rẻ thiên địa trên người anh.
Người này trước này vẫn không đơn giản, bất quá lúc trước bất phàm bị che giấu dưới diện mạo quá phận xinh đẹp và nụ cười khiêm tốn, để lại giả tượng mông lung, mà giờ này khắc này lại khiến người hay lạnh lùng và ngạo nghễ thượng vị giả của anh.
Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu ngây người.
Cả phòng vắng vẻ, giọng Thượng Quan Hiên vang lên: "Vậy bốn cha con Trịnh gia--"
Biểu tình Nguyệt Vũ có chút kỳ lạ, âm điệu lộ ra lãnh tĩnh: "Trăm phần trăm là do bốn La Hán."
Tiêu Xuân Thu cảm thấy yết hầu khô khốc, nuốt nước miếng, "Là hấp huyết biên bức và nhục trùng?"
"Hẳn là vậy."
Tiêu Xuân Thu rùng mình, vốn dĩ không thấy, hiện tại càng nhìn càng nghĩ con mắt huyết hồng trên tượng La Hán âm trầm đáng sợ.
"Lẽ nào nói hung thủ là bốn La Hán? Vậy không khỏi--"
"La Hán chỉ là vật chết, chúng sẽ không hại người, không có cổ sư điều khiển, chỉ là bốn vật bài biện, còn là bài biện không ai thích." Nguyệt Vũ nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Hiên chần chờ, "Ý cậu là Trịnh gia có kẻ là cổ sư?"
"Không ngoại trừ là người làm vườn."
"Nguyên nhân?"
"Chí ít ông ta hiểu được thuật dịch cổ. Nếu Yến Dương tối qua thấy là thật."
"Yến Dương? Ai là Yến Dương?" Tiêu Xuân Thu vội hỏi.
"Hỏi Sở Hoàn, tôi chỉ biết tên cậu ấy, mặt khác không biết."
Tiêu Xuân Thu nghi hoặc tầng tầng, chuyện này sao lại dính tới Sở Hoàn?
"Sao cậu không sớm nói người làm vườn là hung thủ? Nói không chừng ông ta còn có thể gϊếŧ Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã."
Vẫn luôn im lặng Huyền Huyễn bỗng nhiên nói: "Nếu người làm vườn dùng La Hán gϊếŧ người, nếu Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã cũng là người ông ta muốn gϊếŧ, vậy vì sao ông ta chủ động trả La Hán cho Nguyệt Vũ, đây là một nghi vấn, hơn nữa tôi không cảm thấy người làm vườn là hung thủ, thậm chí, cho dù phải, các anh cũng không có chứng cứ."
Tiêu Xuân Thu giật môi, muốn phản bác, nhưng lại không thể, Huyền Huyễn nói rất đúng trọng tâm, trên tay bọn họ đích xác không có chứng cứ.
Tiêu Xuân Thu nhụt chí, "Nguyệt Vũ, vì sao cậu tạo ra thứ đáng sợ như vậy?"
Nguyệt Vũ không cho là đúng, "Cổ hồn này không đáng sợ, chỉ là có kẻ dùng sai. Vận dụng tốt, chúng còn hơn cả bác sĩ nhất lưu."
Thượng Quan Hiên móc điện thoại, "Trước không nói cái này, nhắc nhở Lưu Phỉ lưu ý người làm vườn kia."
Nguyệt Vũ không phản đối, tìm rương bỏ La Hán vào.
Huyền Huyễn hỏi: "Anh nói La Hán này thú vị, lẽ nào chỉ biết phát sáng?"
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Đương nhiên không phải, cổ hồn này có thể làm rất nhiều chuyện."
"Cái tên Thiên Nhãn La Hán là anh lấy?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì? Tôi nghĩ tên này rất chuẩn xác."
"Tôi hỏi anh, có phải chỉ có cổ sư mới có thể khiến La Hán phát sáng?"
"Phải, còn cần là cổ sư cấp bậc nhất định."
"Cho nên La Hán này trong mắt tôi chỉ là Độc Nhãn La Hán." Huyền Huyễn kết luận.
Nguyệt Vũ ế.
"Thật?" Âm lượng của Thượng Quan Hiên thoáng cái tăng cao, khiến Tiêu Xuân Thu ghé mắt.
"Ừ, được."
"Chuyện gì? Kinh ngạc như vậy?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Thượng Quan Hiên bỏ di động vào túi áo, ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói: "Người làm vườn kia đã chết."