Tuy lại bị Đường Vân cắn, thế nhưng Hàn Vũ kiên trì bế Đường Vân ra ngoài.
"Anh thả tôi xuống, tôi tự đi."
Đường đường đàn ông con trai bị người ôm, mất mặt!
"Không cần, ôm, tôi thích ôm cậu!"
Đường Vân biết lý luận với một kẻ bướng bỉnh trỗi dậy là uổng phí, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chôn mặt mình vào lòng Hàn Vũ, thẳng thắn đến một cái mắt không thấy tâm không phiền.
Chỗ Hàn Vũ ở là khu dân cư độc lập loại biệt thự nhỏ, Đường Vân vốn nghĩ Hàn Vũ chỉ là ôm mình đến hoa viên, ai biết vẫn ôm ra ngoài.
"Uy, anh muốn đi đâu?"
"Đi ngồi thuyền."
"Ngồi thuyền?"
"Đúng vậy, bên ngoài có một con sông nhân công, có thể ngồi thuyền vòng quanh khu phố một vòng."
Đường Vân mặt đều xanh, hai người đàn ông chèo một con thuyền, có thể nhìn sao?
"Tôi mặc kệ, trở về!"
Hàn Vũ tính nỗ lực khuyên bảo, thế nhưng bị ánh mắt gϊếŧ người của Đường Vân dọa, không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ: "Vậy chúng ta ngồi ở hoa viên."
...
Đường Vân nằm trên ghế dựa, càu nhàu: "Còn không thoải mái bằng nằm trên giường."
"Trong nhà không có hoàng hôn, tôi vẫn muốn thử cảm giác chúng ta nằm bên nhau ngắm hoàng hôn, là thế nào."
Đường Vân không hé răng, một lát, anh hỏi: "Vậy anh có cảm giác gì?"
"Hạnh phúc, rất muốn cậu vẫn có thể bên tôi."
"Anh không thu tiền thuê nhà, tôi dọn tới ở." Đường Vân nhỏ giọng nói.
"Cậu nói gì?" Hàn Vũ kinh hỉ.
"Hoàn cảnh ở đây tốt, tôi muốn ở lại, anh có ý kiến?"
"Không! Tôi hiện tại lập tức dọn đồ cậu tới." Hàn Vũ kích động nhảy dựng.
Đường Vân vội kéo cái tên ý nghĩ nóng lên này lại, "Anh phát điên gì? Ngày mai đi, hiện tại trời đã tối."
"Nga, tốt, tốt, ngày mai! Ha hả!" Hàn Vũ cười đến như đứa ngốc, lao tới ôm Đường Vân hôn.
"Uy, sẽ có người thấy."
"Yên tâm, lúc này--"
"Chú ơi, hai chú đang làm gì?"
Thanh âm thình lình hoảng sợ cả hai, Đường Vân vội vàng đẩy Hàn Vũ ra, nhìn lại, chỉ thấy một cô bé chừng bốn năm tuổi không biết khi nào chui qua khe hở hàng rào, lúc này chớp mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Đường Vân đẩy Hàn Vũ một cái, dùng ánh mắt nói: đều là anh loạn phát tình gây họa, tự xử lý.
Hàn Vũ sờ sờ mũi, hỏi cô bé: "Bé gái, cháu từ đâu tới?"
"Cháu là Lâm Lâm, không gọi bé gái, cháu từ sát vách tới."
"Cha mẹ cháu đâu? Bọn họ biết cháu tới đây?"
"Cha mẹ không rảnh, tự cháu tới đây."
"Vậy cháu mau về đi, bằng không cha mẹ sẽ lo lắng."
"Chú ơi, cháu đói bụng, có thể mời cháu ăn không, ăn xong cháu sẽ về, được không?" Lâm Lâm che bụng cầu xin nói.
Hàn Vũ và Đường Vân nhìn nhau, Đường Vân nói: "Lâm Lâm, chú có thể mời cháu ăn, thế nhưng đói bụng không phải hẳn là tìm cha mẹ sao?"
"Bọn họ không rảnh," Lâm Lâm cường điệu, "Chú ơi, cháu rất đói."
Đường Vân và Hàn Vũ không khỏi nghi hoặc, cho dù không rảnh, thế nhưng làm vài món cho con cũng không mất bao nhiêu thời gian? Dù thực sự rút không ra, trong nhà hẳn có gì có thể ăn? Trẻ con là không thể chịu đói, làm cha mẹ chẳng lẽ không biết?
"Trước để cô bé ăn no rồi tính." Đường Vân nói.
Hàn Vũ gật đầu.
...
Nhìn Lâm Lâm lang thôn hổ yết, Hàn Vũ nói: "Xem ra cô bé đói thảm."
"Thế nhưng anh không thấy kỳ quái sao? Có thể sống ở đây, kinh tế hẳn không kém, sao có thể để con mình bị đói, lại là đói đến ra ngoài tìm ăn?" Đường Vân ngạc nhiên nói.
Hàn Vũ quan sát tay chân lộ ra của Lâm Lâm, "Cô bé không giống bị ngược đãi?"
"Tay chân nhìn không ra không có nghĩa không có, anh hỏi thử, xem có thể hỏi ra gì không."
"Tuân lệnh, thân ái Tiểu Vân."
"Muốn ăn đòn sao?"
"Đánh là yêu."
"Cút!"