Đường Vân rất tích cực, tích cực chiếu cố bệnh nhân Hàn Vũ.
Cuối cùng có thể không buồn chán, cuối cùng có chuyện để làm, lệ!
Đối bệnh trạng của Hàn Vũ, bác sĩ tuyệt bút vung lên, cho bốn chữ: hư hỏa quá thịnh.
Hư hỏa quá thịnh? Đường Vân mị mắt trừng Hàn Vũ sắc mặt ửng đỏ, tên này làm gì?
Hàn Vũ có chút chột dạ, không dám nhìn vào ánh mắt Đường Vân.
"Vậy phải chú ý gì?"
"Đừng thức đêm, làm việc nghỉ ngơi đúng lúc." Bác sĩ đề nghị.
Dù sao không có việc gì làm, Đường Vân thẳng thắn đưa Hàn Vũ về nhà.
Vừa lấy chìa khóa trên người Hàn Vũ ra mở cửa, Đường Vân vừa nói thầm: "Anh buổi tối nhất định lưu luyến nightclub, hư hỏa quá thịnh? Hừ!"
Hàn Vũ thầm kêu oan, tôi là nhất đẳng lương nam, chỉ chuyên tâm với cậu, chưa từng có ham mê bất lương gì.
Hàn Vũ bĩu môi, "Tôi không có đi nightclub. Không tin, cậu mỗi ngày ở nhà canh tôi."
Đường Vân quay đầu thấy động tác bĩu môi của Hàn Vũ, nhất thời da gà nổi đầy tay, hung hăng nhéo mặt anh, "Đừng làm động tác ghê tởm như vậy!"
Ác, rất ghê tởm, động tác đàn bà này cư nhiên khiến mình nghĩ anh ta khả ái! Mình là biếи ŧɦái sao! Đường Vân thầm mắng.
"Tôi là bệnh nhân." Hàn Vũ kháng nghị.
"Loại bệnh không nói rõ nguyên nhân này của anh tính cái gì bệnh nhân."
Miệng tuy nói vậy, Đường Vân vẫn buông tay.
Ngoài ý muốn, nhà Hàn Vũ rất có cảm giác cổ điển.
Đường Vân trên dưới quan sát Hàn Vũ nhìn như vô lại, thật không ngờ kẹo cao su này có mặt cao thượng thế.
"Tiểu Vân, cậu muốn uống gì?"
"Tùy tiện, tự tôi làm là được, bệnh thì ngồi xuống nghỉ ngơi, anh lăn qua lăn lại cái gì."
"Không ngại."
Tự nhiên không ngại, tôi vốn không đau không bệnh, bất quá thấy Tiểu Vân quan tâm mình vậy, rất đắc ý a, kỳ thực Tiểu Vân cũng thích mình đi, bất quá không thừa nhận mà thôi, ha hả. Hàn Vũ tự kỷ nghĩ.
Uống trà, nhìn đồng hồ, nhớ tới chưa ăn cơm trưa, Hàn Vũ đứng dậy định đi làm chút đồ ăn.
"Làm gì?"
"Nấu cơm."
"Anh không phải bệnh sao? Để tôi làm."
"Nga." Hàn Vũ cười nở hoa.
Nấu cơm làm canh Đường Vân không am hiểu, thế nhưng nấu cháo lại có một bộ, cho dù cháo trắng cũng nấu ngon hơn người khác, càng đừng nói dưới điều kiện có nguyên liệu.
Tủ lạnh Hàn Vũ xác thực không ít, xem ra bình thường là tự nấu. Đường Vân đối vô lại này có chút đổi mới.
Nhìn một loạt dao kéo lóe sáng cắm trong bếp, Đường Vân mao cốt tủng nhiên, ló đầu hỏi Hàn Vũ ở phòng khách: "Anh làm chi để nhiều dao vậy? Nhìn đã thấy sợ."
"Dao khác nhau có cách dùng khác nhau, tỉa hoa, gọt vỏ, cắt thịt cá, cắt hoa quả--"
"Đủ, đừng nói nữa." Đường Vân xanh mặt cắt đứt Hàn Vũ miệng lưỡi lưu loát.
Chú ý vậy làm chi? Một con dao là đủ!
Không nguyên do, Đường Vân nhớ tới nghề nghiệp của Hàn Vũ -- pháp y, lẽ nào khi giải phẫu thi thể anh ta cũng xoi mói vậy, bộ vị khác nhau dùng dao khác nhau? Ngẫm lại đáy lòng đều phát lạnh.
Hàn Vũ liếc Đường Vân đang chuyên tâm nấu cháo trong bếp, thừa dịp Đường Vân không để ý, rón ra rón rén về phòng ngủ, tiến hành hành động tiêu diệt chứng cứ.
Phải biết, máy tính của anh còn bảo tồn ảnh diễm của Đường Vân, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như bị Tiểu Vân phát hiện, đáng tin chết rất thảm, tuy rằng đầu sỏ sau cùng không phải anh.
Đường Vân lơ đãng quay đầu phát hiện Hàn Vũ không thấy, trong lòng kinh ngạc, "Hàn Vũ, Hàn Vũ!"
Không ai đáp lại, đang đóng cửa phòng "hủy thi diệt tích" Hàn Vũ không nghe được Đường Vân gọi.
Đường Vân gọi lại hai tiếng, vẫn không ai đáp.
Đường Vân không khỏi lo lắng, nhớ tới Hàn Vũ gương mặt tái nhợt, sợ anh có thể té xỉu.
Suy nghĩ một chút, Đường Vân tắt bếp, lau khô tay, ra ngoài tìm người.
Tai vạ đến nơi...