"Quỷ ơi, quỷ ơi, tao ngay bên cạnh, ngay bên tay mày..."
Văn Tiểu Quân trái phải nhìn một chút, phòng học vắng vẻ, căn bản không có chỗ trốn.
Văn Tiểu Quân rất không hiểu hỏi Trầm Liễu, "Chúng ta vì sao phải trốn ở đây? Ở đây như cậu nói liếc mắt đã nhìn rõ!"
Trầm Liễu trung thực làm theo lời khuyên của Thượng Quan Hiên, thi hành chính sách "một hỏi ba không đáp".
Văn Tiểu Quân thử vài lần, đều lấy thất bại cáo chung, Trầm Liễu không đáp lại.
Văn Tiểu Quân thật hận, lúc trước Trầm Liễu tuy thường dùng mặt lạnh dán mông nóng, nhưng tốt xấu cãi a cãi, nháo a nháo với mình, thế nhưng Trầm Liễu hiện tại hoàn toàn coi mình như không khí, là không nhìn!
Cảm giác bị bỏ qua này khiến Văn Tiểu Quân oán khí bao phủ, mở miệng trề môi, đều là lỗi của chú mặt than, Trầm Liễu không để ý cậu.
Uể oải một hồi, Văn Tiểu Quân chuyển a chuyển mắt, phồng hai má hối hận.
"Tôi thật đáng thương! Mèo con lưu lạc ven đường cũng hạnh phúc hơn tôi, chí ít nó có chú lưu lạc ôm a ôm, có cún lưu lạc cọ a cọ, sờ a sờ, đáng thương đến Tiểu Liễu cũng không nhìn tôi, tôi quả thật đáng thương! Trên đời này đáng thương nhất là tôi!..."
Văn Tiểu Quân vừa giả khóc, vừa lén từ khe hở nhìn Trầm Liễu.
Tuy biết Văn Tiểu Quân giả vờ giả vịt, nhưng thấy Văn Tiểu Quân như chú cún bị người vứt bỏ, Trầm Liễu vẫn nhịn không được nở nụ cười.
Vừa nở nụ cười một tiếng, Trầm Liễu lại phát hiện không đúng, lập tức khôi phục.
Văn Tiểu Quân là điển hình "đánh rắn theo côn", Trầm Liễu vừa cười Văn Tiểu Quân đã cười tươi như hoa, lao qua ôm Trầm Liễu.
"Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, cậu đừng không để ý tôi, cậu tôi nói chiến tranh lạnh thương tổn tình cảm, chúng ta là bạn tốt, hôn một cái!"
Trầm Liễu một tát đẩy ra cái miệng Văn Tiểu Quân chu đến, uy hϊếp nói: "Nếu bôi nước bọt lên mặt tôi, tôi nhất định không để ý cậu!"
Văn Tiểu Quân biết nghe lời, lập tức nói: "Úc, không hôn thì không hôn, chúng ta nắm tay được không?"
Trầm Liễu miễn cường tiếp nhận, đưa bàn tay nhỏ qua.
Văn Tiểu Quân "bẹp" một tiếng hôn một cái trên bàn tay nhỏ thịt nộn vù vù.
Trầm Liễu giận, vỗ đầu Văn Tiểu Quân, "Đã nói không được hôn, cha nói, nước bọt bẩn."
Văn Tiểu Quân uỷ khuất nói: "Thế nhưng tôi xem TV các cô dì chú bác biểu thị thân thiết đều hôn mu bàn tay!"
"Cha nói, TV không thể hoàn toàn tin, heo!"
Trầm Liễu lại vươn tay đánh Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân che đầu, oa oa kêu to, "Quân tử động khẩu bất động thủ, cậu thế nào luôn đánh tôi?"
"Vậy cậu đừng thân cận tôi! Ai hiếm lạ!"
"Không cần, không cần." Văn Tiểu Quân ôm Trầm Liễu cọ cọ, khổ mặt nói: "Cậu thích đánh thì đánh, tôi là Chu Du nguyện ai, Hoàng cái gì nguyện đả, tôi nhận!"
Trầm Liễu niết mặt Văn Tiểu Quân, khinh bỉ: "Là Chu Du nguyện đả, Hoàng Cái nguyện ai, không kiến thức!"
"Phải phải phải, Tiểu Liễu thông minh hơn tôi!" Văn Tiểu Quân vội vã gật đầu.
"Đây rõ ràng là sự thật!"
"Phải phải phải."
Cậu nói, mèo phải thuận lông, bằng không sẽ cắn! Cậu, cậu thật sự rất anh minh!
"Chúng ta vì sao phải trốn ở đây? Ở đây không có chỗ trốn nha?"
Văn Tiểu Quân kéo Trầm Liễu ngồi trên ghế, chân ngắn với không tới đất, lắc a lư.
"Trốn ở bụi hoa không phải chuyện lạ, cậu cho Tiểu An nghĩ không ra, đã chơi nhiều lần như vậy, ở đây không giống, bình thường bọn họ nghĩ ở đây không chỗ trốn, cho nên không tới, tự nhiên không tìm được chúng ta." Trầm Liễu phân tích đạo lý rõ ràng.
"Tiểu Liễu, cậu thật lợi hại!" Văn Tiểu Quân mắt đầy ánh sao.
Ai không thích tán dương, huống chi đứa bé, Trầm Liễu đắc ý dào dạt, "Đó là đương nhiên! Tôi là con cha!"
Hai người dựa vào nhau cao hứng bừng bừng nói chuyện, hưng phấn chờ Trương Tiểu An hô chịu thua.
Thế nhưng chờ thật lâu, không có động tĩnh.
Văn Tiểu Quân nói: "Tiểu An thật bướng bỉnh, vậy còn không chịu thua."
Trầm Liễu không cho là đúng, "Đổi lại là cậu, cậu cũng chấp nhất!"
Văn Tiểu Quân quyệt miệng, nghĩ thầm: tôi mới không chấp nhất việc nhỏ như trốn tìm.
Lại chờ một hồi, dù là Trầm Liễu có tính nhẫn nại cũng ngồi không yên.
"Chúng ta ra xem."
"Ừ."
Hai người nắm tay nhảy xuống ghế, vừa định ra phòng học, bỗng nhiên nghe Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hi kinh hoảng lo lắng kêu to: "Anh ơi, anh ơi, anh ở đâu, ở đâu, đi ra, anh ơi..."