"Thế nào? Vì sao mà chết?"
Hàn Vũ ngẩng đầu, "Một đao mất mạng, hung thủ hạ đao rất chuẩn, thẳng vào trái tim, những người này không chút thống khổ đã chết."
"Phần da không thấy ở ngực là lột trước khi chết hay sau khi chết?"
"Trước khi chết, tuy cũng đau đớn tận xương, thế nhưng chịu khổ ít hơn năm người đàn ông trước."
Thượng Quan Hiên mắt trầm như nước, tầm mắt tựa hồ nhìn những cô gái đã chết, lại tựa hồ xuyên qua bọn họ nhìn một nơi không biết, nói: "Đau dài và đau ngắn đôi khi không khác."
"Khó được thấy cậu nói chuyện thâm trầm như vậy." Hàn Vũ trêu chọc.
Thượng Quan Hiên không phủ nhận.
"Bảo bối của cậu đâu?"
"Đi thăm anh trai."
"Ác, thi thể là phát hiện ở phòng làm việc anh cậu ấy?"
"Ừ, cậu ấy luôn quan tâm anh trai, vừa nãy chạy như bay."
Hàn Vũ lột bao tay, vừa rửa sạch dao giải phẫu, vừa cười hỏi: "Cậu ghen sao?"
Thượng Quan Hiên tức giận liếc trắng, "Nhàm chán."
Hàn Vũ định nói tiếp, cửa đã bị người dùng lực mở, Tiêu Xuân Thu vọt vào.
"Tình huống thế nào? Người vì sao mà chết? Có manh mối không?" Tiêu Xuân Thu liên thanh hỏi.
"Người chết bị một đao vào tim, tuy không giống năm người đàn ông trước bị lột da toàn thân, thế nhưng phần da ở ngực không có. Về phần manh mối, tạm thời không." Thượng Quan Hiên nhất nhất giải đáp vấn đề.
"Úc!" Tiêu Xuân Thu nhụt chí.
Hàn Vũ vừa thấy Đường Vân phía sau Tiêu Xuân Thu, lập tức nhào tới, "Tiểu Vân!"
Đường Vân nhanh nhẹn né tránh, ghê tởm nói: "Hàn Vũ chết tiệt, đừng dùng bàn tay sờ người chết chạm vào tôi, bằng không tôi dùng dao thủ thuật làm thịt anh!"
Hàn Vũ vô tội nói: "Tôi đã dùng nước rửa tay rửa mười lần, tay tôi tuyệt đối là bàn tay sạch nhất trên đời, không tin cậu hỏi Thượng Quan?"
Nhìn Hàn Vũ buồn nôn vờ thuần khiết hướng mình chớp mắt, Thượng Quan Hiên khoé miệng nhịn không được co quắp, rửa mười lần? Thật biết nói dối, không phải chỉ có hai lần sao.
Đường Vân nhìn Thượng Quan Hiên hỏi.
Thượng Quan Hiên trái lương tâm gật đầu.
Thừa dịp Đường Vân buông lỏng, Hàn Vũ nắm chặt thời cơ lao lên treo trên người Đường Vân, ngọt chết người nói: "Tiểu Vân, chúng ta đã lâu không gặp! Tôi rất nhớ cậu!"
"Đã lâu không gặp? Mỗi ngày đều gặp đồ biếи ŧɦái! Cút ngay! Tổ trưởng, cứu mạng!"
Tiêu Xuân Thu đối Đường Vân thảm liệt gọi có tai như điếc.
Đường Vân tâm đều lạnh, vươn ngón tay run run chỉ Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu.
Thói đời nóng lạnh! Anh cư nhiên có một thủ trưởng thấy chết không cứu!
"Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh, cứu mạng, cứu mạng!"
Đường Vân ngược lại đối Tiểu Cảnh kêu cứu.
Vừa làm cảnh sát Tiểu Cảnh đầy ngập chính nghĩa, định tiến lên cứu, Tiểu Thường một tay kéo lại, bâng quơ nói: "Cứu cái gì cứu? Đó là nhiệt tình chỉ có giữa bọn họ, mỗi lần gặp đều vậy, cậu đừng phá huỷ tình cảm của người ta."
Đường Vân hô to: "Tiểu Thường, cậu bẻ cong sự thật, Tiểu Cảnh, đừng nghe cậu ta, cứu tôi!"
Tiểu Cảnh cũng không nhìn lại, cảm kích Tiểu Thường nói dối mặt không đỏ, khí không suyễn: "Sư huynh! Cảm ơn đề điểm của anh!"
Tiểu Thường trên mặt bảo trì nụ cười huynh trưởng thân thiết, vỗ vai Tiểu Cảnh, lời nói thấm thía: "Tiểu sư đệ, đôi khi thấy cũng không phải sự thật, hiểu không?"
Tiểu Cảnh vội gật đầu, càng thêm cảm kích sư huynh.
Đường Vân tức muốn ói máu, không thể làm gì khác hơn độc thân chiến đấu, liền mạng né tránh lại né tránh Hàn Vũ.
Nhìn bọn họ thân mật dây dưa, Huyền Diệu Khả không mất cơ hội lấy ra điện thoại chụp một tấm thân mật giữa hai người, ha hả, cảnh cục quả nhiên là chỗ tốt!
Thượng Quan Hiên nhìn thoáng Tống Tiếu Ngự cười tủm tỉm, lại nhìn Tiểu Thường lừa gạt đệ tử, thẫn thờ.