"Con là, muốn hỏi ta, vì cái gì con đột nhiên hỏi vấn đề này."
Nghe Lăng Tịch nói như thế, Tần Tường trên mặt hơi chút tốt lên, tiếp tục hướng nam nhân đòi
đáp án,
"Này người đừng quản, con muốn đáp án của người."
"Con là con ta, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không rời con đi."
"Khẳng định?"
Dù không vừa lòng câu "con là con ta ", nhưng đối với đáp án này, Tần Tường vẫn tiếp nhận được. Cho nên có thể nghe được nam nhân hứa hẹn không rời hắn, hắn vẫn vừa lòng.
"Vâng, khẳng định."
"Người phải nhớ kỹ lời người nói hôm nay, nếu về sau người đổi ý, hừ..."
Tần Tường uy hϊếp
"hừ"
một tiếng, không có tiếp tục nói tiếp.
"Sẽ không."
Tần Tường uy hϊếp làm cho nam nhân cười cười, cảm thấy được trước mắt Tần Tường so sánh với trước đáng yêu
hơn rất nhiều.
"Con hiện tại không có tiền, cũng không quyền, có thể nói là cái gì cũng không có, cho nên về sau, người phải nuôi con."
"Hả?"
"Như thế nào? Không chấp nhận sao?"
Nam nhân chần chờ làm cho Tần Tường mất hứng, trong nháy nổi lên hờn giận.
"Con có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?"
Kỳ thật từ ngày hôm qua Tần Tường bị thương chạy đến nhà, nam nhân
đã cảm thấy rất không bình thường, đã cảm thấy có xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà Tần Tường không chịu nói.
Hiện giờ Tần Tường nhắc tới vấn đề này, vậy nam nhân
cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
"Người muốn biết à? Được, con cho người biết. Lần trước hai ta làm chuyện đó bị Mạn Ny phát giác nên con cũng liền thuận tiện cùng Mạn Ny nói rõ ràng, cha nuôi cảm thấy không thích, đem con đi giáo huấn
một chút, sau đó lấy lại tất cả đuổi con ra khỏi cửa. Nói cách khác, con hiện thất nghiệp, trắng tay, chỉ còn một bộ quần áo trên người này thôi. Bất quá... được tự do."
Nói đến tự do, Tần Tường khóe môi cong lên, mang theo nụ cười nhìn không ra nửa điểm lo lắng.
"Con..."
Quả nhiên là bởi vì lần đó, khó trách ngày đó cảm thấy Mạn Ny vẻ mặt kỳ lạ. Mạn Ny là người tốt, mà lại bị xúc phạm như vậy.
Ôi...
Nam nhân nhíu mày, lâm vào tự trách.
"Sao lại có biểu hiện đó? Người không vui cho con sao?"
Hắn hiện tại không cần vì cha nuôi mà bán mạng, không cần phải sống cuộc sống chém gϊếŧ, hắn có thể đi theo đuổi hắn cái mình muốn, ngẫm lại cũng rất tốt đẹp. Vì cái gì người nam nhân này lại một vẻ buồn bã, là không hy vọng hắn thoát ly khỏi bên kia sao?
"Không phải. Ta chỉ nghĩ.. Mạn Ny tốt như vậy, mà ta..."
"Không liên quan đến người, không cần tự trách."
Tần Tường yêu thương bắt lấy tay nam nhân, lại dùng lực lôi kéo, đem nam nhân tựa vào đầu vai hắn, sau đó đem cằm gác lên hõm vai nam nhân, ôn nhu trấn an nói:
"Muốn trách, cũng chỉ có thể trách con, ai kêu con đã yêu người làm chi? Nhất định phụ lòng Mạn Ny. Mạn Ny là cô gái tốt, nhưng tâm của con đã có
người, không có biện pháp lưu lại cô ấy. Sớm một chút nói rõ ràng
cũng tốt, như vậy sẽ không chậm trễ
Mạn Ny, cô ấy cũng có thể sớm hơn bứt ra, đi tìm người chân chính thích hợp với cô ấy. Người nói, con nói đúng chứ?"
Tần Tường bày tỏ làm cho nam nhân thân mình cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy Tần Tường ra. Nhưng vừa mới cử động, Tần Tường giống như là đoán được, ôm chặt hơn nữa. Nam nhân sợ giãy mạnh sẽ động đến vết thương trên người Tần Tường, nên cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể tùy ý Tần Tường ôm như vậy.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Tần Tường nói rất đúng, nếu không có yêu thì sớm một chút đem sự tình nói rõ ràng, đối với Mạn Ny mà nói cũng là một chuyện tốt.
Nhưng mà Mạn Ny tốt như vậy, Tần Tường lại đối đãi như vậy thật không công bằng. Nam nhân cảm thấy rất băn khoăn, đồng thời, cũng giận
chính mình.
Bất quá chuyện bây giờ cũng đã xảy ra, nghĩ nhiều hơn nữa, cũng là sự vô bổ.
Ai da...
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, đó đã là quá khứ."
Tần Tường đưa tay khoát lên lưng nam nhân, vỗ về trấn an tâm tình của nam nhân.
"Về sau chúng ta cùng nhau sống chung được không? Con hiện tại, chỉ có người."
Người nam nhân này, là thân nhân duy nhất của hắn trên thế giới này, cũng là chỗ dựa duy nhất hắn không thể để mất đi được.
Cảm giác được Tần Tường khẩn trương, nam nhân hơi chút sửng sốt, nhẹ nói
‘ được ’
, đáp ứng Tần Tường.
Tần Tường tâm tình rất tốt, vuốt tóc nam nhân, cười nói:
"Vậy cứ như vậy đi, về sau người nuôi con."
"Được."
"A? Người đồng ý như vậy, không cần suy xét lại sao?"
"Không cần, nếu con muốn, ta nuôi con."
"Đúng vậy sao? Con thế nhưng rất khó nuôi. Mỗi ngày ăn rất nhiều thịt, sau khi ăn xong còn muốn ăn món điểm tâm ngọt, buổi tối còn muốn ăn khuya. Quần áo cũng không thể mua ở ven đường, con chỉ mặc loại cao cấp, còn có..."
Mặc kệ nam nhân có thể nhớ hay không, Tần Tường nói nhanh một tràng, chờ hắn sau khi nói xong, mới phát giác nam nhân đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, nhìn xem trong lòng hắn một trận sợ hãi.
"Khụ...Người đã nhớ kỹ chưa?"
"Á... Nhớ một ít, có quên. Không bằng... con lại cùng ta nói một lần nữa đi?"
"Thôi... Quên đi, sau khi xuất viện
sẽ nói cho người biết, đến lúc đó dùng bút ghi lại, nếu lại quên con sẽ nhắc nhở. Dù sao, về sau người nuôi con là được."
"À."
Nam nhân gật gật đầu.
Vừa rồi Tần Tường nói rất nhanh, có rất nhiều điều không có nghe rõ, nhưng nói chung, Tần Tường yêu cầu rất cao. Cũng đúng, Tần Tường lúc trước tuy rằng không phải sống an nhàn sung sướиɠ, nhưng sinh hoạt hàng ngày tiêu chuẩn rất cao.
Xem ra về sau muốn nuôi Tần Tường, phải tìm thêm mấy phần công việc, bằng không căn bản là không có biện pháp nuôi nổi Tần Tường.
Cũng may Tần Tường lúc trước trả tiền lương rất cao cho nam nhân, trả xong viện phí còn có dư, có thể dùng để ứng phó một thời gian, trong thời gian tìm công việc.
"Con muốn ăn táo, người cắt cho con một trái đi, con không muốn ăn vỏ."
"Ăn táo?"
Nam nhân vừa định nói không có táo, liền thấy được một giỏ trái cây to đặt trên giường trống bên cạnh. Bên trong có táo, cam quýt, bánh bích quy, thậm chí còn có vài quả đông lạnh.
Mấy thứ này, từ đâu đến?!
Giống như là hiểu được nam nhân nghi hoặc gì, Tần Tường liền giải
đáp:
"Vừa rồi y tá kia mang tới, nói là tâm ý của chị em họ. Chỉ sợ con nhàm chán, còn tặng cái máy chơi game cho con chơi đây."
"À, là như vậy, lúc nào đó cũng nên đi cảm ơn người ta."
Nam nhân chọn
một trái táo to, cầm lấy dao ngồi ở bên giường chậm rãi gọt vỏ. Nam nhân tư thế rất đẹp, rất nhanh, một dây dài bằng vỏ táo lơ lửng giữa không trung trung, nhìn thật là hay.
"Cầm lấy."
Nam nhân đem táo đưa cho Tần Tường, lại đem vỏ cho vào thùng rác, cầm tờ khăn giấy chà lau con dao vừa gọt trái cây, lại để sang một bên.
"Cám ơn."
Tần Tường nhìn quả táo vừa lòng nheo lại
mắt.
Cắn một miếng, táo rất ngọt.
Ăn hơn phân nửa trái táo, Tần Tường nói:
"Vậy thì... Người có thể ở lại chỗ này cùng con hay không?"
"Hả? Ta không phải đang ở trong này cùng con sao?"
"Con nói không phải ý này. Con là nói... Người buổi tối đừng đi trở về, ở lại ngủ bên cạnh con, con không muốn ở một mình trong này."
"Á... Như vậy được chứ?"
"Có cái gì không được? Bên này không phải còn có một giường trống sao? Đi đóng thêm tiền, lĩnh chăn gối lại đây là được. Hay là người không muốn ở lại cùng con?"
Không có đợi cho nam nhân trả lời, Tần Tường trên mặt không khỏi trầm xuống.
"Vậy được rồi, ta đi lo liệu thủ tục."
Tuy rằng ở tại bệnh viện có chút phiền phức, nhưng lại không muốn nhìn thấy Tần Tường buồn, cho nên, ở lại thì ở lại đi, cũng thuận tiện chăm sóc Tần Tường.
"Dạ, vậy người mau đi đi. Nhớ rõ phải chọn chăn dày, miễn cho bị lạnh."
"Được."
Các nữ y tá khi nghe nam nhân muốn ở lại phòng bệnh, tất cả đều rất thích thú, thậm chí còn chọn
hai cái chăn mềm mại cho nam nhân.
Vừa mới bắt đầu nam nhân nghĩ người ở bệnh viện này thật tốt.
Sau đó mới phát giác
mình
được đãi ngộ tốt tất cả đều là vì hào quang của Tần Tường.
Cứ như vậy, nam nhân bắt đầu kiếp sống bạn giường. Trong phòng bệnh hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cũng không có cái gì không ổn.
Mấy ngày này, Diệp Vân Tiêu có tới vài lần, phần lớn đều là thừa dịp Tần Tường đang ngủ. Diệp Vân Tiêu hỏi han mọi việc cũng tỏ vẻ nếu nam nhân cần gì thì cứ nói hắn sẽ giúp. Nhưng mà Tần Tường vừa thức, Diệp Vân Tiêu sẽ trở nên rất khẩn trương,
nhanh nói vài câu sẽ vội vàng trốn đi. Tần Tường đều sẽ hừ lạnh một tiếng, cũng ra lệnh ép buộc nam nhân ít tiếp xúc cùng Diệp Vân Tiêu.
Nam nhân mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian ở lại trong phòng bệnh làm bạn
với Tần Tường, trừ thời gian Tần Tường đi kiểm tra thân thể, còn lại thời gian nam nhân đều bên cạnh Tần Tường, cùng hắn trò chuyện, hoặc là im lặng nhìn Tần Tường. Đương nhiên, đây là yêu câu của Tần Tường,
nam nhân phải luôn ở bên người hắn, cho dù hắn ngủ trưa, nam nhân cũng không thể rời đi.
Bởi vì Tần Tường động tác không có tiện, cho nên các sinh hoạt
cá nhân đều do nam nhân phụ trách. Nam nhân cảm thấy được không có gì không ổn, nhưng thật ra Tần Tường có chút kháng cự, cảm thấy rất không tự nhiên.
Sau vài lần kinh nghiệm, Tần Tường cũng tự nhiên hơn, thậm chí còn kề sát bên người nam nhân, sờ trên mặt hoặc là nghiêng qua hôn lên môi, quấy rầy nam nhân.
Nam nhân đều sẽ trực tiếp đẩy Tần Tường ra, nhưng khi nhìn thấy Tần Tường nhíu mày thống khổ, nam nhân không khỏi hoảng hốt lên, cân nhắc
có phải mình làm đau
Tần Tường.
Thừa dịp nam nhân còn sững sờ, Tần Tường trộm cười, không cho nam nhân phát hiện hắn là cố ý, hắn cũng không có lại tiếp tục đi chọc ghẹo nam nhân.
Khi thấy Tần Tường ngủ, nam nhân muốn đi về nhà một chút. Cầm quần áo mang về giặt, thuận tiện cũng có thể nấu món ăn ngon cho Tần Tường.
Nam nhân vừa đi vừa cúi đầu nghĩ nên làm món gì cho Tần Tường ăn, mấy ngày nay đều là canh Tần Tường ăn đã muốn chán.
"Lăng Tịch."
Đột nhiên nghe được một giọng nói nhẹ nhàng gọi mình, nam nhân giật mình ngẩng đầu lên, khi thấy cách đó không xa chính là người quen thuộc, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Lăng thúc, đã lâu không gặp."
"Ừ, con gần đây tốt chứ? Sao lại đến bệnh viện? Ở đâu không thoải mái sao?"
Lăng lão gia hướng về phía nam nhân đi vài bước, thân thiết đánh giá mặt của nam nhân.
"Con không có gì, là Tần Tường ở trong này, cho nên..."
Nghe được nam nhân cũng không có sinh bệnh, Lăng lão gia gật gật đầu hỏi:
"Tần Tường? Hắn làm sao vậy?"
"Hắn... cũng khó mà nói hết, bất quá không có gì lớn, chỉ cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe."
"Như vậy à, vậy là tốt rồi."
Lăng lão gia không có lại tiếp tục truy hỏi, chỉ cười kéo Lăng Duệ, mở miệng nói:
"Tiểu Duệ, sao không chào ba của con một tiếng?"
"Hừ!"
"Đứa nhỏ này, sao không lễ phép như vậy?!"
Đứa nhỏ này, mấy ngày này không phải luôn lải nhải
bên tai ông tên Lăng Tịch
sao? Vì sao hiện tại gặp mặt, lại làm bộ lạnh lùng như vậy chứ? Thật đúng là không được tự nhiên.
"Lăng thúc, người đừng ép Tiểu Duệ, muốn trách, thì trách con."
"Con thật... Thật không biết nên nói như thế nào cho tốt. Rõ ràng không liên quan đến con, con lại cố tình muốn lãm trên người mình."
Lăng lão gia lắc đầu, quyết định không đi nhúng tay vào nữa,
"Đúng rồi, con là muốn đi đâu?"
"À, con hiện tại tính về nhà một chuyến, đem quần áo đi giặt, lại làm vài món ăn đưa lại đây. Lăng thúc, người là lại đây kiểm tra thân thể sao? Có cần con cùng người đi kiểm tra, con về nhà sau?"
"Cũng được, ta vừa lúc muốn cùng con tâm sự, nếu đã gặp vậy đi cùng ta đi."
"Dạ."
Nam nhân tiến lên đỡ lấy Lăng lão gia đi về phía trước, cũng hỏi
một ít câu về tình hình gần đây. Trong khi cùng Lăng lão gia nói chuyện với nhau, nam nhân thỉnh thoảng nhìn về phía Lăng Duệ, nhưng mà mỗi lần, đều phát giác Lăng Duệ nhìn sang một bên, cũng không có nhìn lại mình