Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 223

"Ngươi muốn mang ta đi sao? Ta... Ta còn chưa cùng Lăng Tịch nói một tiếng đâu."

Bị Thương Huyền cầm lấy tay dẫn ra cửa, Trọng Thần có chút không được tự nhiên nói.

"Nói cái gì nói! Có cái gì cần nói đâu? Ngươi hiện tại là người của ta, nam nhân kia mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi cùng hắn có cái gì nói."

Gặp Trọng Thần còn quay đầu lại nhìn, Thương Huyền cưỡng ép đem đầu Trọng Thần xoay lại, kéo hắn đi đến chỗ đậu xe.

Thương Huyền đi một chiếc xe máy. Cũng không biết hắn là cố ý không, mà thấy Trọng Thần cầm lấy góc áo không chịu ôm hắn, hắn đem tốc độ xe tăng cao gấp đôi, làm Trọng Thần sợ tới mức ôm chặt thắt lưng hắn, vì sợ chính mình từ trên xe rớt xuống đất.

Trọng Thần cứ ôm như vậy, cũng đã quên buông tay. Thương Huyền khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, cũng có chút hồi hộp.

Thương Huyền dừng lại trước một cửa vịt quay, nghiêng đầu, trêu tức nói:

"Này! còn không buông tay?"

"A?"

Nhất thời không hiểu được Thương Huyền nói gì, Trọng Thần " a " một tiếng, đợi phục hồi tinh thần lại, Trọng Thần buông tay khoác bên hông Thương Huyền ra, không được tự nhiên xuống xe, thậm chí mặt có điểm nóng.

Thương Huyền mua xong thức ăn, lại chở Trọng Thần đi.

Trên đường, Trọng Thần kéo kéo áo Thương Huyền, chần chờ nói:

"Vậy thì... Thương... Thương Huyền, ta..."

"Muốn nói cái gì? Có chuyện thì nói đi, đừng có dông dài."

"Ngươi không phải mới vừa nói muốn đi Lăng gia một chuyến sao? Có thể... Có thể mang ta cùng đi hay không?"

"Ngươi đi theo đi làm gì? Sao, ngươi sợ ta chỉ nói mà thôi à?"

"Không phải, ta không nghĩ như vậy. Ta chỉ.. Chỉ là sợ bọn họ không tin, muốn chính miệng nói mấy câu mà thôi."

Có lẽ là muốn chỉnh hắn, Thương Huyền lại tăng tốc xe, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước. Trọng Thần đành phải ôm chặt Thương Huyền, khẩn cầu nhanh đến nơi.

Đợi cho xe lại dừng ở cổng Lăng gia, Trọng Thần thân mình đã đông lạnh, không còn cảm giác. Nếu không có Thương Huyền vỗ tay hắn nói đã đến, hắn vẫn ôm chặt Thương Huyền.

"Phát ngốc cái gì? Đi theo ta."

Hắn cứ như vậy tay không đến đây, cái gì cũng chưa mua, nếu như bị ba hắn biết được, khẳng định tránh không được bị mắng.

Thương Huyền vừa mới ấn chuông cửa, lập tức có người hầu vội tới mở cửa. Hắn mới nói tên của mình, người hầu liền vội vàng cung kính đưa hắn cùng Trọng Thần mời đi vào.

Vừa vào cửa, Thương Huyền liền nhìn thấy Lăng lão gia nghiêm mặt ngồi ở trên ghế sa lon, còn hai người kia vẫn hôn mê.

"Lăng bá bá."

"Thương tiểu tử, cháu đã đến rồi. Cháu cũng thật là, nhiều năm như vậy cũng chưa tới thăm Lăng bá bá. Nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy cháu, chính là còn mặc tã lót."

Đây là xảy ra chuyện gì? Sao ôn thần cùng Lăng lão gia kia quen nhau? Vậy tại sao hai người phụ nữ này lại không biết ôn thần?

Trọng Thần mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thế cho nên Lăng lão gia nghi hoặc nhìn về phía Trọng Thần, cũng hướng Thương Huyền hỏi:

"Vị này chính là?"

"Hắn là một bằng hữu. Lăng bá bá, người xem mặt hắn, còn có trên người hắn, là con gái bảo bối cùng con dâu của người đánh."

Thương Huyền chu miệng, mang theo khuôn mặt ngây ngô, giống là bị ủy khuất rất lớn, làm cho người ta nhịn không được muốn đi yêu thương hắn.

Nhìn Thương Huyền, Trọng Thần nhịn không được run rẩy, trong lòng nghĩ hắn thật đáng sợ.

"Vậy là có chuyện gì? Là Khả Hinh cùng Phương Văn đánh? Thương tiểu tử, cháu nói một lần cho ta nghe."

Thương gia cùng Lăng gia cũng có chút giao tình. Chính là Thương gia đi nước ngoài, mới giảm bớt qua lại.

Lần này Thương gia trở về, do trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, nên không có tinh lực đi gặp bạn già. Không nghĩ tới thiếu gia Thương gia đến nhà, còn sai người mang con gái cùng con dâu trói lại mang tới.

Trong lòng nghi hoặc đứng ngồi không yên, ông muốn mau chóng làm rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Nghe xong Thương Huyền đơn giản nói, ông bị chấn kinh rồi.

Bọn chúng dám...