"Ba, người đang suy nghĩ gì?"
Gặp Lăng Tịch ngây người, Bạch Tiểu Hàn ngồi vào bên cạnh, lấy tay khuỷu tay đυ.ng cánh tay nam nhân nhỏ giọng hỏi
"Thật có lỗi, con không cần nuôi chó là được, người đừng nóng giận."
"Ta không giận. Tiểu Hàn, con chó đó rất đẹp phải không? Con thật sự rất thích à?"
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn vừa nói xong, mới nhớ tới nam nhân không cho hắn nuôi chó, liền mau phủ quyết nói:
"Không phải, con không thích."
"Đứa ngốc. Nếu con thật sự thích, chờ con quay xong bộ phim này, ba mua cho con một con được không?"
"Thật vậy chứ? Dạ. Ba, người đối với con thật tốt."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn ôm cổ nam nhân, sau đó trên mặt của nam nhân hôn một cái " chụt ".
"Tiểu Hàn, con lớn rồi, không thể hôn ta như vậy, biết không?"
"Vì cái gì?"
Đây là phương thức biểu đạt yêu thích, hắn thích nam nhân ở trước mắt, cho nên mới muốn hôn. Nếu bắt hắn đi hôn những người khác, hắn mới không cần đâu!
"Ta không phải đã nói rất nhiều lần cùng con sao? Con đã lớn, không thể cứ giống một đứa bé thích hôn hôn. Nếu như bị người khác thấy được, người khác sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Vì cái gì sẽ hiểu lầm?"
"Bởi vì... Bởi vì... Quên đi, dù sao con chỉ cần nhớ rõ, không thể hôn như vậy là được. Đối với ta không được, đối với những người khác, cũng không nên như vậy, nghe hiểu không?"
Cũng không biết làm sao giải thích để Bạch Tiểu Hàn hiểu, nam nhân đành cưỡng ép Bạch Tiểu Hàn làm theo. Chính là hy vọng lần này Bạch Tiểu Hàn có thể nghe nhớ lời đi.
"Á, nghe hiểu."
Bạch Tiểu Hàn rất không vui lên tiếng. Vì cái gì luôn không cho hắn hôn? Hắn hôn rất vui. Lúc đó cảm giác thật kỳ diệu, hắn lại phát giác tim đập thật nhanh, rất hồi hộp.
"Tiểu Hàn, con ở đây quen chưa? Chăn có đủ ấm hay không? Muốn ta về nhà mang một cái lại đây hay không?"
"Không cần, con không lạnh. Bên này rất tốt, ăn ngon, ngủ tốt, Triệu đạo diễn bọn họ cũng tốt lắm."
"Vậy là tốt rồi. Tiểu Hàn, cơ hội này rất khó có được, con nên cố gắng làm tốt nhất biết không? Còn nữa, nhớ rõ không cùng người khác xung đột, phải nghe lời một chút."
"Dạ, đã biết. Ba, muốn xem hình hay không?"
"Hình chụp?"
"Người chờ một chút nhá. "
Bạch Tiểu Hàn nhảy xuống giường, chạy đến ngăn tủ lấy ra một quyển album,
" Dì Triệu cho con, nói là cho con lưu làm kỷ niệm."
Lại là Triệu Tử Kỳ. Cô ấy đối với Tiểu Hàn, đúng thật là tốt.
"Ba, người xem, đây chính là chú chó kia, có phải thật đáng yêu hay không?"
"Hả? Vâng, rất đáng yêu."
"Hì hì, con cũng biết được nó thật đáng yêu! Ba, đây là khi đi học diễn. Này trang phục cũng là đạo cụ, con mặc ở trên người có phải đẹp hay không?"
"Tiểu Hàn mặc cái gì cũng đẹp."
Bạch Tiểu Hàn lật hết quyển album xem rất vui vẻ. Còn nam nhân ngồi ở một bên thì lâm vào trầm mặc.
"Tiểu Hàn, con có phải rất thích dì Triệu không?"
Không biết vì cái gì, nam nhân cảm thấy được có chút lo lắng. Kẻ có tiền thích chơi trò mập mờ như vậy. Bài học tại Lăng gia, cũng như đã thấy qua không ít. Mà tình hình hiện tại của Bạch Tiểu Hàn là một loại cảm giác không ổn.
Cũng không biết Triệu Tử Kỳ muốn gì, với tuổi này cô ấy đã kết hôn hay ít nhất cũng từng trải qua rất nhiều lần tình cảm. Còn Bạch Tiểu Hàn thì hoàn toàn là tờ giấy trắng, bọn họ không thích hợp.
Nếu thật sự như vậy, kết quả nhất định là Bạch Tiểu Hàn sẽ bị thương tổn. Cho nên, hiện tại còn kịp ngăn chặn kéo trở về.
"Đúng vậy a, dì Triệu tốt lắm, con rất thích."
"Con có bao nhiêu thích?"
"Rất thích? Chính là rất thích rất thích. Khi dì đến thăm sẽ thật vui."
"Mà... dì có nói qua thích con hay không?"
Bạch Tiểu Hàn trả lời làm cho nam nhân tâm trầm xuống, giọng cũng nghẹn lại.
"Có a! Dì nói Tiểu Hàn thật biết nghe lời, rất thích Tiểu Hàn. Dì còn nói qua một thời gian ngắn, dì lại mang con đi nhà dì chơi. Ba! Con có xem qua ảnh chụp nhà dì thật lớn thật lớn, có một bể bơi thật to nhìn rất đẹp."
Nam nhân khẩn trương nắm chặt chăn, dưới đáy lòng tự hỏi nên khuyên bảo Bạch Tiểu Hàn như thế nào.
"Ba, người làm sao vậy?"
"Tiểu Hàn, ta..."
"Ba, làm sao vậy? Có phải con làm không tốt, chọc giận người mất vui hay không?"
"Cũng không phải."
Bạch Tiểu Hàn thích Triệu Tử Kỳ có lẽ nguyên nhân vì thiếu tình thương của mẹ không thể đi trách cứ Bạch Tiểu Hàn, muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính mình. Nếu cho Bạch Tiểu Hàn một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ Bạch Tiểu Hàn có thể sinh hoạt giống người bình thường.
"Tiểu Hàn, con... con có thể đừng thân thiết dì Triệu như vậy không? Ta là nói, con bây giờ còn nhỏ, không nên suy nghĩ sự tình sâu xa gì. Con hiện tại cần làm là học tập, sau đó đi quay phim được chứ?"
"Á...Ba, ý của người là, con không nên đi chơi, phải học tập tốt đúng không? Con rất nghiêm túc học tập. Người đã nói như vậy, con cũng không đi nhà dì Triệu, rảnh rỗi có thể làm việc khác."
"Còn nữa, dì Triệu bề bộn nhiều việc, lần sau có trở lại thăm con, con cùng dì tán gẫu vài câu là tốt rồi, đừng chậm trễ chuyện của dì, biết không?"
"Dạ đã biết. Ba, người có phải không thích con cùng dì Triệu ở chung một chỗ không?"
Nghĩ nghĩ, Bạch Tiểu Hàn hỏi một câu làm cho nam nhân thần kinh nháy mắt căng thẳng.
"Con... con sao đột nhiên hỏi như vậy?"