Lăng Khả Hinh là đem hết toàn khí lực tát làm cho Lăng Tịch mặt lệch một bên, khoang miệng nổi lên một cỗ hương vị mằn mặn, trên mặt cũng bị móng tay cắt một đường, mang đến đau đớn.
Lăng Khả Hinh lắc lắc lòng bàn tay, căm giận mắng một câu,
"Tiện nhân!"
Nghe được Lăng Khả Hinh trong miệng nói câu " tiện nhân ", nam nhân nắm bàn tay lại nhẹ rung động vài cái, sau đứng lên, run run.
Phía xa xa có những người tụ lại xem náo nhiệt, nam nhân đã không thèm để ý, chỉ là bên cạnh những người quen thuộc này, đã đủ để cho nam nhân cảm thấy lạnh người.
"Khả Hinh, đủ rồi, đừng náo loạn nữa."
"Ba! Người cũng giúp đỡ tiện nhân này, hắn chẳng qua là một người ngoài mà thôi, sao các người lại nói đỡ cho hắn?"
"Lăng Khả Hinh, đủ rồi!"
Nhìn Lăng lão gia tức giận, Lăng Khả Hinh hơi chút sửng sốt, nhưng rất nhanh, liền phản ứng lại,
"Ba, người la mắng con! Vì tiện nhân la mắng con!! Con mới là con của người biết không?!"
Thấy Lăng Khả Hinh không chịu yên tĩnh, ông giơ tay lên quăng cho Lăng Khả Hinh một cái bạt tai, đôi môi vì tức giận mà không ngừng run run.
"Ba..."
Trên mặt truyền đến đau đớn làm cho Lăng Khả Hinh không dám tin, gọi Lăng lão gia một tiếng, ánh mắt đầy khϊếp sợ. Rất khϊếp sợ, đồng thời, cũng rất ủy khuất.
Nghe được Lăng Khả Hinh giọng có chút run rẩy, lại nhìn có vẻ khϊếp sợ, Lăng lão gia hơi chút chần chờ trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói:
"Con câm miệng! Còn ngại chưa điên đủ sao? Nơi này là bệnh viện, muốn điên về nhà điên. Lăng Tịch có chỗ nào thật có lỗi với con? Việc hắn làm cho cho còn chưa đủ sao? Con sao lại nhục nhã hắn, làm vậy con mới vui sao?!"
Lời nói của Lăng lão gia làm cho Lăng Khả Hinh sắc mặt cứng đờ, ông thật sự nổi giận, rất giận.
Hiện tại Lăng lão gia đang tức giận, cô cũng không dám tái phạm lần nữa, nhưng hôm nay bị một tát cùng với chịu ủy khuất, tất cả đều ghi tội nam nhân kia, một ngày nào đó, sẽ hoàn trả gấp đôi.
Thấy Lăng Khả Hinh im lặng, ông ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Duệ, quở trách:
"Còn có con, Lăng Duệ. Lăng Tịch là cha của con, lần sau nhìn thấy hắn nhớ rõ lễ phép, đừng để cho người khác nói chúng ta Lăng gia không gia giáo."
Thấy Lăng Duệ không có phản ứng, Lăng lão gia đề cao giọng,
"Lăng Duệ, có nghe hay không?!"
"Dạ nghe."
Lăng Duệ không quá tình nguyện lên tiếng, sau đó đem tầm mắt bất mãn mắt chuyển qua một bên. Thái độ Lăng Duệ làm cho Lằng lão gia thở dài, ông biết nhất thời cũng không có khả năng làm cho Lăng Duệ thay đổi thái độ đối với Lăng Tịch. Ông cũng không có lại lằng nhằng, mà là đem tầm mắt trở về nhìn nam nhân, xin lỗi:
"Lăng Tịch, ủy khuất cho con."
"Không có việc gì."
"Nếu không... Nếu không con hãy đi về trước đi. Hôm nay đã làm phiền con, lần sau ta lại hẹn con ra uống trà, chính là thuần túy uống trà, sẽ không có gì khác."
"Dạ, con đi trước, Lăng thúc tạm biệt."
Nghe được Lăng lão gia nói, nam nhân hơi chút sửng sốt, sau đó đứng lên cùng ông nói lời từ biệt, nhanh chóng đi ra.
Đợi cho bước ra khỏi cổng bệnh viện, nam nhân mới hơi chút thả lỏng. Bên ngoài ánh sáng có chút chói mắt, nam nhân không tự giác nheo lại mắt.
Trải qua chuyện vừa rồi trong bệnh viện, Lăng Tịch đã nghĩ thông suốt một việc -- chỉ cần là liên quan Lăng Gia An, vô luận thế nào, trong mắt bọn họ, mình đều là sai, đều là mang theo mục đích không tốt. Có lẽ, nên là cách bọn họ xa một chút. Nếu còn cùng Lăng gia liên hệ, có phải cái loại phiền toái này kia sẽ lại tìm tới nữa hay không?