Nhìn Lăng Gia An đưa tay về phía mình, Lăng Tịch thong thả chớp mắt, không có đáp lại.
"Tiểu Tịch, em sao không để ý tới anh?"
Gặp nam nhân không có động tĩnh, Lăng Gia An tay hạ xuống chậm rãi đi tới gần nam nhân,
"Tiểu Tịch, anh rất nhớ em."
Khi đi đến gần nam nhân, Lăng Gia An muốn đem nam nhân ôm vào trong lòng, lại bị nam nhân tránh được một bên, cũng lui lại mấy bước, bảo trì khoảng cách nhất định.
"Tiểu Tịch, nghe ba nói, em có chuyện gì muốn nói với anh."
Vừa rồi ba gọi cho hắn, nói là Lăng Tịch có chuyện gì muốn nói với hắn, bảo hắn mau về nhà. Tuy có hoài nghi, nhưng hắn vẫn vội vàng trở về.
"Gia An, ngươi đừng hỏi ai tìm ta tới, điều này không quan trọng. Ngươi nói cho ta biết, ngươi có thể đừng ly hôn Phương Văn được hay không?"
"Không thể. Tiểu Tịch, nếu em là muốn ôn chuyện xưa, anh thật vui. Nhưng là nếu muốn khuyên anh đừng ly hôn, thật xin lỗi, chúng ta không có lại tiếp tục nói nữa."
Hắn thật vất vả mới hạ quyết tâm cùng với Phương Văn ly hôn,
Hắn trước đây rất yếu đuối, mới buông bỏ hạnh phúc. Hắn đã phụ bạc một người, không nghĩ lại hại Phương Văn. Phương Văn là người tốt, không thể để Phương Văn bất hạnh. Cho nên, hắn muốn Phương Văn tự do. Có lẽ hiện tại Phương Văn không tiếp thụ được chuyện này, nhưng Phương Văn thông minh như vậy, chờ thêm một thời gian ngắn tỉnh táo lại, cô ấy hẳn là có thể cảm nhận được dụng ý của hắn.
"Gia An. Ta cũng không phải muốn quản chuyện nhà của ngươi, nhưng là Lăng thúc mở miệng cầu ta, ta không thể không quản."
"Tiểu Tịch, em chẳng lẽ không biết, nghe em nói lời này, sẽ làm anh cảm giác rất đau lòng sao?"
"Ta..."
Nam nhân hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
"Gia An, ta biết, ta không thích hợp cùng ngươi nói chuyện này. Nhưng Lăng thúc lớn tuổi như vậy, ông hy vọng nhìn thấy một nhà hòa thuận, làm con, không phải nên tôn trọng ý nguyện cha mình sao? Ônh là người ta luôn rất tôn kính, nhìn ông muốn quỳ xuống trước mặt ta, ta thật là không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của ông."
"Ba... ông, ông ấy quỳ xuống trước mặt em?"
Lăng Gia An ngẩn ra, trên mặt cũng hiện lên mấy phần khϊếp sợ.
"Vâng. Ta chưa từng thấy ông cầu xin ai, khí sắc ông cũng không tốt lắm, phỏng chừng là gần đây quá mức lo lắng đi."
Gặp Lăng Gia An thần sắc bắt đầu có điểm dao động, nam nhân nói tiếp:
"Còn có, vợ của ngươi, Phương Văn, nước mắt đầm đìa, làm cho ta nhìn thấy có chút không đành lòng. Cô ấy thật sự rất yêu ngươi, vì giữ lại ngươi liền quỳ gối trước mặt của ta, để nhờ ta tới khuyên ngươi bỏ ý định ly hôn. Người vợ như vậy, ngươi không nên phụ tấm lòng của cô ấy."
"Văn Văn..."
"Gia An, ta cũng không biết nên khuyên ngươi như thế nào, ta không có khả năng làm, chỉ là đem chuyện đã xảy ra nói cho ngươi biết. Còn ly hôn hay không, là do chính ngươi quyết định. Không cần bởi vì nhất thời xúc động, mà làm cho sau này mình hối hận."
"Tiểu Tịch."
Trầm mặc một hồi, Lăng Gia An ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân, hoang mang nói:
"Ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lăng Gia An giọng nghe có chút yếu ớt, ánh mắt của hắn, thoạt nhìn cũng rất mờ mịt. Hắn nên làm cái gì bây giờ?! Nói đến tột cùng làm như thế nào cho phải?!
"Gia An, chính ngươi quyết định, ta không thể cho ngươi đáp án."
Nhìn hành động Lăng Gia An, nam nhân không có tiến lên khuyên giải an ủi, mà là ở một bên chậm rãi nói:
"Chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận, lại cùng bọn họ ngồi xuống, nói ra quyết định của ngươi. Ta nghĩ, bọn họ sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi. Ta chỉ hy vọng, lần này ngươi có thể hiểu rõ, đừng làm cho mình hối hận nữa. Một mình ngươi ở đây trong chốc lát đi, ta đi trước, không quấy rầy ngươi."
Nói xong, nam nhân liền bỏ lại Lăng Gia An ngồi chồm hổm ôm đầu dưới đất, đi về phía tòa nhà.