"Thật đắng."
Đem ly nước uống xong để đầu giường, Lạc Phi lại vươn tay khoác thắt lưng đầu vào vai Lăng Tịch, nũng nịu nói.
Bình thường rất ít có cơ hội cùng nam nhân tiếp xúc thân mật, thật vất vả có cớ đường đường chính chính thân mật, làm sao bỏ qua được?! Cho nên, muốn thừa dịp sinh bệnh để làm nũng rồi ôm nam nhân.
"Rất đắng sao?"
Gặp Lạc Phi làm nũng, nam nhân sắc mặt trở nên nhu hòa. Vuốt tóc Lạc Phi, sau đó nam nhân đưa tay vói vào túi lấy ra một vài viên kẹo đủ màu sắc,
"Đắng thì ăn kẹo đi."
Nhìn những viên kẹo, Lạc Phi nhẹ nhàng chớp mắt. Nhớ đến khi còn bé. Có lần cậu bị bệnh Lăng Tịch đã dùng kẹo dụ dỗ
"Con ngoan ngoãn uống xong, ta liền cho kẹo."
"Á, con uống."
Nắm chặt cái mũi đem bát thuốc Đông y uống xong, bé Lạc Phi nhăn mặt, khổ sở, thè lưỡi hướng nam nhân mỉm cười
"Con uống xong rồi. Kẹo đâu?"
"Đi, mang con đi mua."
Nam nhân đưa cậu bé đến một cửa hàng nhỏ gần viện cô nhi mua kẹo. Sự việc qua nhiều năm như vậy, hương vị kẹo sớm đã quên, nhưng những tờ giấy gói màu sắc rực rỡ vẫn còn giữ đến nay. Hắn muốn chờ đến thời điểm thích hợp sẽ đem cái kia hộp gỗ có chứa giấy gói kẹo cùng lễ vật ngõ lời với nam nhân.
Lạc Phi liếʍ liếʍ môi, sau đó cầm một viên kẹo, cúi đầu lột giấy gói kẹo ra, để vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào chảy dọc theo miệng xuống cổ họng, sau đó lại tiến vào đáy lòng của hắn.
"Không đắn nữa?"
Nhìn vẻ vẻ mặt Lạc Phi nam nhân chậm rãi nở nụ cười, không che dấu sự sủng nịnh.
"Dạ. Ba, người cũng ăn một viên."
"Được."
Nam nhân miệng, để Lạc Phi đem kẹo nhét vào.
Lúc này, theo bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, giọng Bạch Tiểu Hàn cũng truyền vào,
"Ba."
Tiểu Hàn đã trở về. Nam nhân muốn đi xem một chút, lại bị Lạc Phi một lần nữa kéo lên giường, tay hắn lại khoác thắt lưng nam nhân
"Ba, ở với con một lát."
"Được "
Nam nhân gật đầu, nói vọng ra ngoài
"Tiểu Hàn, ba ở trong này."
"Á."
Rất nhanh, Bạch Tiểu Hàn liền đi đến, trong tay của hắn, còn mang theo cặp sách. Khi nhìn thấy nam nhân bị Lạc Phi ôm, Bạch Tiểu Hàn hơi chút sửng sốt, nhưng rất nhanh, trên mặt của liền nổi hiện lên nụ cười,
"Lạc ca ca, anh khỏe rồi sao?"
Tối hôm qua hắn bị Lạc Phi làm tỉnh. Vốn có chút không vui, nhưng nam nhân nói Lạc Phi là bị bệnh, nên hắn bỏ qua cho, cũng ngoan ngoãn ngủ chăn đệm dưới đất. Buổi sáng, hắn sờ trán Lạc Phi thấy rất nóng, hắn không khỏi có chút lo lắng.
Nghe người ta nói, nếu vẫn phát sốt, sẽ cháy hỏng đầu óc. Lạc Phi thông minh như vậy, nếu đầu óc cháy hỏng, liền thảm. Nghĩ vậy một chút, Bạch Tiểu Hàn dùng cặp mắt tràn ngập lo lắng nhìn về phía Lạc Phi, cảm thấy được Lạc Phi rất đáng thương.
"Vâng, tốt hơn nhiều, cám ơn Tiểu Hàn quan tâm. Ngày hôm qua có làm phiền đến em không?"
"Có một chút, bất quá không sao, Lạc ca ca sớm hết bệnh là tốt rồi. Sớm hết bệnh, ba cùng Tiểu Hàn an tâm."
"Tiểu Hàn ngoan. Có muốn ăn kẹo hay không?"
"Á..."
Nhìn kẹo, Bạch Tiểu Hàn liếʍ liếʍ môi. Hắn rất muốn ăn cái kia, nhưng là nam nhân không cho hắn ăn, nói sẽ sâu ăn răng. Hắn hiện tại rất mâu thuẫn, muốn ăn, lại không dám ăn.
"Làm sao vậy? Ăn nha."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn, nam nhân hơi chút suy nghĩ, rất nhanh liền hiểu được vấn đề. Cho nên, bật người cười trấn an Tiểu Hàn,
"Tiểu Hàn, con ăn đi. Ăn một hai cái, sẽ không sâu răng."
"Á."
Có nam nhân nói vậy, Bạch Tiểu Hàn an tâm. Tiếp nhận kẹo trong tay Lạc Phi, Bạch Tiểu Hàn vui vẻ ngồi vào mép giường, mở giấy nhét kẹo vào trong miệng, cũng vui vẻ nói
"Ăn thật ngon."
"Ăn từ từ, đừng để nghẹn. Nếu thích, nơi này còn đó."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi nhẹ nở nụ cười, cũng buông nam nhân ra, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn.
Lúc mới bắt đầu còn có chút lo lắng về Bạch Tiểu Hàn. Từ trước đến nay ở cùng nam nhân sẽ giống mình đối với nam nhân có cái loại ý tưởng kia, hơn nữa nam nhân đối với Bạch Tiểu Hàn tốt lắm, thậm chí, so sánh năm đó đối với hắn còn tốt hơn. Cho nên, trong lòng có một chút bài xích Bạch Tiểu Hàn, chỉ là sợ Bạch Tiểu Hàn chiếm trái tim nam nhân trước.
Nhưng hôm nay nhìn Bạch Tiểu Hàn lo lắng quan tâm mình. Biểu hiện trên mặt Bạch Tiểu Hàn cũng luôn như trước, không có công kích. Hơn nữa nam nhân thương Bạch Tiểu Hàn như con, cũng không có ý khác, cho nên tâm trạng lo lắng của hắn cũng hoàn toàn buông xuống.
Xem ra, lúc trước mình suy xét nhiều. Nghĩ đến lúc mình không ở bên, có Bạch Tiểu Hàn ở cùng nam nhân làm cho nam nhân vui vẻ, hắn yên tâm không ít. Nghĩ như vậy, Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn thái độ ôn hòa không ít, trên mặt mỉm cười, cũng không có nửa điểm dối trá, rất chân thật.
Xem ra, Phi Phi đã hoàn toàn tiếp nhận Tiểu Hàn, nam nhân từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Từ đầu đã nhìn ra được, Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn có ý bài xích, tuy trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Lạc Phi từ nhỏ ít thân cận với người khác. Cho nên Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn có điều nghi ngại, cũng là bình thường, nam nhân chỉ có thể ở một bên lo lắng. Dù sao, Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn đều là con, nam nhân không muốn làm cho bọn họ cảm thấy được nặng bên bên nhẹ. Nếu hiện tại Lạc Phi đã không hề bài xích Bạch Tiểu Hàn, lo lắng tựa hồ cũng có thể bỏ qua một bên.
"Tiểu Hàn, con đi ra ngoài cất cặp sách được không? Đừng quấy rầy Lạc ca ca nghỉ ngơi."
Đợi Bạch Tiểu Hàn đáp ứng cầm cặp sách đi ra ngoài, nam nhân quay lại cùng Lạc Phi dặn dò:
"Phi Phi, con lại nằm một lát được chứ? Ta đi nấu cơm."
"Dạ."
Cầm kẹo còn lại trong tay để vào ngăn tủ, lại thay Lạc Phi đem chăn đắp tốt, nam nhân mới rời phòng ngủ, đi phòng bếp.
Hiện tại Lạc Phi còn chưa hết sốt, xem ra, chỉ có thể thử nói cùng Tần Tường xin phép nghỉ.