Tổng Tài Bớt Giỡn Chút!

Chương 2: Đến Lôi Viễn

Tại tòa một tòa cao ốc hùng vĩ ở Newyork.

Một thân ảnh cao lớn tuấn tú đang đứng ở tầng cao nhất mà nhìn ra phía xa. Trên khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đầy mê hoặc. Những kẻ ở gần hắn thật không dễ để nhìn thấy hắn nở một nụ cười.

Lôi Dực - Người đàn ông độc thân hoàng kim của thế giới, nổi tiếng là cao ngạo lạnh lùng nhưng là một thiên tài xuất chúng. Lôi Viễn là do một tay Lôi Dực tạo dựng nên.

Ở thời đại này, việc lập công ty riêng đã không là chuyện lạ nữa. Nhưng vấn đề là tập đoàn này do Lôi Dực dựng nên khi hắn chỉ mới 16 tuổi! Từ những năm đầu mới thành lập nó đã trở thành một hiện tượng, một chấn động lớn với thế giới, vì lúc Lôi Viễn bước vào năm thứ ba hoạt động nó đã có tên trong danh sách một trăm công ty có lợi nhuận cao nhất.

Đến nay đã được mười một năm, Lôi Viễn đã thành một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới và vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Ở Châu âu và Châu Mĩ, có thể nói nó hoạt động ngang tầm với những công ty mạnh nhất nhưng ở Châu Á, Lôi Viễn là một con rồng vàng, thật khó để mà soán ngôi vị trí đứng đầu đó.

Hắn đã trở thành nam thần trong mắt các cô gái khi sở hữu gương mặt nam tính điển trai, cùng hình thể không thể hoàn hảo hơn được nữa. Đẹp trai lại giàu có, dù là người thường hay minh tinh cũng mơ ước được hắn để mắt tới dù chỉ một lần.

Vậy mà hắn lại không gần nữ sắc, những cô gái bám theo hắn nếu bỏ mặc những lời cảnh cáo đều không có kết cục tốt đẹp gì. Lại thêm nếu cánh nhà báo muốn phao tin quấy rối, thì hai từ thôi: 'Thảm rồi!'. Lôi Dực là một người quyết đoán và tàn nhẫn, chính vì thế hắn mới có ngày hôm nay đứng trên đỉnh cao của thành công, cho nên đừng dại gì mà chọc tới hắn!

"Chờ tôi thêm một thời gian nữa thôi, Vũ Vũ..."

--------------------

Hôm nay là ngày Trân Vũ đến Lôi Viễn, tâm trạng phải nói là hồi hộp không tả xiết, cũng may nó không hồi hộp như đi thi đại học.

Định ra cửa thì Trân Nghiêm ngoắc ngoắc tay bảo cô tới chỗ hắn. Trân Vũ nghe lời em trai lại gần thì bị búng một cái rõ đau trên trán:

"Chị đi thi à? Hay đi phỏng vấn? Họ là tuyển thẳng chị mà, sợ gì chứ?" Trân Nghiêm cái mặt nghênh ngang tự đắc thấy rõ, hếch mũi lên mà 'dạy' Trân Vũ.

Trân Nghiêm từ nhỏ lớn lên đẹp trai, cao lớn, thật sự thì Trân Vũ thấy hắn làm biểu tình gì cũng không xấu xí. Chả bù với cô, người bình thường của bình thường.

Trân Nghiêm là sinh viên y khoa, thành tích vô cùng nổi bật, nhưng hắn là thuộc loại một: không học cũng giỏi!

"Biết rồi mà!" Nói xong còn dí nắm đấm lên ra vẻ hung dữ với Trân Nghiêm.

Cô thật sự thương chết đứa em này, nó mà là anh cô thì hay rồi, tha hồ làm nũng ~

---------------------

Lớn thật a ~

Mặc dù đã thấy nhiều trên báo chí và tivi nhưng được chứng kiến tận mắt vẫn mang cho người ta cảm xúc đặc biệt.

Ngoài tòa cao ốc 50 tầng ra, sát bên còn có hai khu 20 tầng. Toàn bộ bề mặt đều được làm bằng kính cường lực và có chống tia cực tím. Được thiết kế theo phong cách hiện đại, hơi hướng công nghệ cao vì Lôi Viễn có một mảng rất mạng về phần mềm công nghệ.

Vào đến quầy tiếp tân, thì họ nhiệt tình hướng dẫn cô đến phòng nhân sự, làm Trân Vũ cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc đầu chỉ tưởng phòng nhân sự là một hai phòng thôi, ai ngờ tới nơi mới biết nguyên một tầng làm việc điều dành cho bộ phận này.

Đón cô là một ông chú trung niên nhìn rất phúc hậu, thấy cô từ xa đã cười niềm nở giới thiệu:

"Cháu chắc là Trân vũ. Ta là Trần Đông, trưởng phòng nhân sự."

"Dạ xin chào! Cháu là Trân Vũ, rất vui được gặp ạ"

"Chuyên ngành của cháu là marketing, nên lát sau ta sẽ dẫn cháu đến chỗ trưởng phòng Marketing. Còn bây giờ ta sẽ đưa cháu đi tham quan công ty làm quen trước."

Nghe vậy Trân Vũ rất hào hứng, cười tươi làm lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, cũng không quên hỏi lại cho kĩ càng:

"Vậy là cháu không cần phỏng vấn ạ?"

"Đương nhiên, thành tích cháu rất xuất sắc, Lôi Viễn cho cháu vào thời gian thử việc luôn, không cần phỏng vấn gì cả!" Trần Đông cười nhẹ, giải thích ôn tồn với Trân Vũ.

Ông ta thật tình cũng không muốn nói cho cô biết là mình được may mắn đến thế nào. Hôm trước có một thông báo từ cấp trên nói là chọn ra vài sinh viên xuất sắc của trường Trân Vũ để tuyển thẳng. Thật chất có rất nhiều người thành tích hơn hẳn Trân Vũ nhưng không hiểu sao lại nhất quyết chọn cô. Vả lại trước giờ không hề có vụ chọn này, những nhân viên làm ở đây khôg phải có tài năng thực sự thì đừng hòng được nhận vào

Ông ta cũng nghĩ tới khả năng Trân Vũ là con ông cháu cha, nhưng nhìn cô lại vô cùng lễ phép lại trông giống như có chí cầu tiến cho nên ông ta không thấy khó chịu

Trần Đông là một người công tư phân minh, mặc kệ là ai chỉ cần làm sai ông vẫn không chần chừ dạy dỗ. Nếu Trân Vũ là người kiêu căng, thà từ chức chứ ông cũng không muốn cúi đầu.