Tô Yên đang trên đường đi Giang thị thì nhận được điện thoại của bạn tốt Vạn Dập gọi tới.
"Tiểu Yên, tớ vừa mới tan tầm, cậu ở nhà à?" Vốn Vạn Dập muốn buổi chiều gọi điện thoại cho Tô Yên, bất đắc dĩ vừa đi làm liền bận rộn như chó, lúc này tan tầm mới vội vàng gọi điện thoại cho Tô Yên, muốn nói chút chuyện buổi trưa hôm nay với cô.
"À, tớ không có ở nhà, có chuyện gì sao?" Phản ứng đầu tiên của Tô Yên chính là chuyện Trầm Bồi Nhiên, trước đó cô cùng Vạn Dập tán gẫu qua, bây giờ cô ấy tìm tới, chỉ có thể là bởi vì việc này, nhất thời lòng có chút thấp thỏm, không biết Vạn Dập nói cho cô chính là tin tốt hay tin xấu.
"Là như vầy, hôm nay Trầm Bồi Nhiên tới tìm tớ, tớ liền đem lời cậu nói cùng tớ nói cho hắn, có thể tớ thật không am hiểu đàm phán đi, còn cảm thấy rất hỏng bét, bộ dạng Trầm Bồi Nhiên cũng không giống như là nghe lọt, ngại ngùng a, Tiểu Yên, không chỉ không có giúp được cho cậu, nói không chừng còn kéo chân sau cậu."
Vạn Dập nghĩ tới nghĩ lui, ngay cả khi đi làm, ngẫu nhiên tâm tư bay xa, đều nghĩ đến vẻ mặt cuối cùng của Trầm Bồi Nhiên, thật sự không giống như là người muốn buông tay, cô lại tự mình hồi tưởng một chút lời nói nói cùng Trầm Bồi Nhiên, càng nghĩ càng không đúng, chỉ có thể gọi điện thoại nhận lỗi, hơn nữa nhắc nhở Tô Yên cẩn thận một chút.
Tô Yên không biết Vạn Dập nói gì, nhưng loại tình huống trước mắt này cũng ở trong dự liệu của cô, thử nghĩ một chút, người yêu của mình cùng đàn ông khác phát sinh quan hệ, dù cho người yêu cùng người đàn ông đó là quan hệ hợp pháp, cũng không có mấy người đàn ông có thể cắn răng chịu đựng đây?
Lúc trước khi cùng Vạn Dập nói việc này, vốn chính là hạ hạ sách, nhưng cẩn thận tưởng tượng, tình huống bây giờ cũng chỉ có cái hạ hạ sách này có thể dùng, căn bản là không có biện pháp nào khác có thể hóa giải loại cục diện bế tắc này, cho nên chỉ có thể bí quá hóa liều, bây giờ chó cùng rứt giậu, trách không được ai.
"Ừ, tớ biết, vẫn là cám ơn cậu." Tô Yên lần này là chân thành cảm ơn, Vạn Dập đều có thể không cần lội vũng nước đυ.c này, nhưng cô ấy vì quan hệ bạn bè mà làm việc này, cho dù kết cục thật xấu, cũng phải cảm ơn cô ấy.
Vạn Dập trầm mặc phút chốc, nói: "Tiểu Yên, chỉ cần cậu thật tốt là được, chỉ là, cậu đã hạ quyết tâm, không cần nửa chừng bỏ dở, như vậy đối với ba người các cậu cũng không tốt." Sở dĩ nói lời nói này, Vạn Dập vẫn là có chút lo lắng Tô Yên đối với Trầm Bồi Nhiên còn chút tình cảm, nếu như thấy hắn thương tâm như thế, nếu là mềm lòng thì làm sao bây giờ?
Tô Yên hất mặt nhìn về phía ngoài cửa xe, bây giờ đang giữa hè, ngày dài đêm ngắn, giờ phút này mặt trời chiều chiếu vào tòa nhà cao tầng, giống như mạ một lớp ánh sáng vàng, nhóm người đi làm trải qua một ngày chiến đấu hăng hái, trên mặt khó nén mỏi mệt, từng cảnh chân thật như vậy xuất hiện trong sinh hoạt của cô, cô có chút mê muội.
"Tớ biết, cậu không biết bây giờ đầu óc tớ rõ ràng bao nhiêu đâu."
Cô đột nhiên ý thức được, cô không còn là Tô Yên kiêu ngạo tùy ý trước đó ở trong hậu cung.
Tất cả mọi thứ toàn bộ chết rồi lại sinh, cái gì cũng thay đổi, chỉ riêng không có thay đổi là, cô vẫn như cũ, vô cùng rõ ràng biết mình muốn cái gì.
Vạn Dập nghe Tô Yên nói, trong lòng hơi hơi buông lỏng một chút, hai người tán gẫu chút ít sau đó Vạn Dập nói: "Bây giờ tớ phải đón xe về nhà, nếu cậu có chuyện gì có thể bất cứ lúc nào gọi điện thoại cho tớ, tuy rằng có lẽ cái gì cũng không thể giúp."
"Ừ, cám ơn cậu." Trong lòng Tô Yên có chút ấm áp, cô có thể cảm giác được cô gái này đối với nguyên thân là quan tâm thật, loại quan tâm không mang bất luận mục đích cùng ích lợi gì, chỉ thuần túy như thế.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên đã không còn hoảng loạn giống như trước kia, nói đến cùng trong lòng cô là cái người nhìn quen nhân tình ấm lạnh, nếm hết ngươi lừa ta gạt, một khi chân chính tỉnh táo lại, cái cục diện bế tắc trước mắt này đối với cô mà nói cũng không tính là gì.
Kỳ thật người thật đang đứng ở vị trí bị động không phải cô, cũng không phải Giang Cảnh Xuyên, mà là Trầm Bồi Nhiên.
Chuyện đã phát triển đến nước này, thái độ của cô đã rõ ràng như thế, cuối cùng Trầm Bồi Nhiên lại có thể làm gì đây?
Trong lòng cô thật hi vọng Trầm Bồi Nhiên có thể nghĩ hiểu rõ, sau đó buông tay, cuộc đời của hắn còn rất dài còn rất tốt đẹp, thật sự không cần bởi vì một việc như vậy mà bị trễ nãi.
Bây giờ chiếm cứ thân thể này là một người khác, cô đối với Trầm Bồi Nhiên không có tình cảm, cho dù hao tổn cũng là thương tâm của Trầm Bồi Nhiên, sao không sớm buông ra đây?
Tô Yên đã quyết định, cô sẽ nói sự việc này với Giang Cảnh Xuyên, cho dù Trầm Bồi Nhiên tiếp tới sẽ bởi vì xúc động mà làm ra cái gì, chí ít Giang Cảnh Xuyên sẽ sớm phòng bị, cô không có ý định một mình mình gánh vác loại lo sợ bất an này, nói đi nói lại, cái này cũng là cô đang đối đãi thẳng thắn với Giang Cảnh Xuyên đi?
Nếu bây giờ biết có thể sẽ có nguy hiểm chưa biết phát sinh, cô không muốn một người che giấu, miễn cho đến lúc đó khóc không ra nước mắt.
Lục Dạng ở phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên ngồi một hồi liền đi, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ đến mấy bức tranh chữ đó, mãi cho đến khi từ thang máy đi ra ngoài, đi về phía chỗ dừng xe, hắn mới giật mình phục hồi tinh thần lại, tựa hồ nghĩ quá nhiều, không khỏi tự giễu cười một tiếng, lắc đầu, hắn chỉ là không có nghĩ đến, thế nhưng Giang phu nhân có thể viết chữ đẹp như vậy.
Kỳ thật sau khi Lục Dạng hiểu rõ bối cảnh của Tô Yên, hắn đối với người phụ nữ này là thật lòng bội phục, xác thực, bộ dạng Tô Yên rất đẹp, nhưng người ở hào môn thế gia, loại mỹ nhân nào chưa từng thấy qua, nhưng những người đó đồng dạng cũng là người tinh tế, vui chơi thì thôi, nào đâu sẽ thật lấy về nhà, Tô gia liền không giống, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, có thể làm cho hai lão Giang gia tự mình mở miệng, có thể quang minh chính đại gả vào Giang gia, hơn nữa còn đạt được tôn trọng của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên này tuyệt đối không đơn giản.
Vừa mới cầm chìa khóa xe ra, lúc đến gần ghế ngồi, đột nhiên một chiếc xe lái tới, ngay sau đó vững vàng ngừng lại bên cạnh hắn, không đầy một lát sau, thấy một người trên ghế lái xuống, cung kính vòng đến phía sau, mở cửa xe.
Lục Dạng thấy đầu tiên là bắp chân thon thả cong đều, màu da trắng nõn, mang giày cao gót màu nuy, hắn còn chưa có nhìn đủ, chủ nhân đùi đẹp này liền xuống xe.
Tô Yên phát hiện ra có người nhìn cô, ngẩng đầu nhìn, liền nhận ra là Lục Dạng, phản xạ có điều kiện giương môi cười một tiếng, "Lục tiên sinh? Thật khéo."
Nói rồi cô liền đi về phía bên Lục Dạng, hắn đã là người nối nghiệp của ông Trần, lại là bạn cùng trường của Giang Cảnh Xuyên, lẽ ra cô nên hàn huyên mấy câu cùng hắn.
Lục Dạng chỉ cảm thấy Tô Yên này tại sao càng nhìn càng đẹp, bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, cũng không phải không có thấy người đẹp mắt hơn so với Tô Yên, chỉ là người đó đẹp hơn cô, sau khi nhìn vài lần cũng không còn kinh diễm như vậy nữa, Tô Yên ngược lại, sau lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của hắn đối với cô là có chút mơ hồ, chỉ nhớ là một mỹ nhân tướng mạo tinh xảo, theo số lần gặp mặt gia tăng, hình tượng của cô cũng càng lúc càng rõ ràng, nhìn cô đến gần, hắn cũng có thể không chớp mắt nhìn cô, không muốn di động ánh mắt.
Lục Dạng cười gật đầu, "Giang phu nhân, chào cô."
Tô Yên từ nhỏ bị thái hậu nghiêm khắc dạy bảo,ở trên mặt lễ nghi và quản lý vẻ mặt chưa từng phạm qua sai lầm, lúc này trên mặt tươi cười cũng là vừa đúng, "Lục tiên sinh đây là tới tìm Cảnh Xuyên sao?"
"Ừ. . ." Lục Dạng liếc qua hộp đựng cơm tài xế xách trong tay, không khỏi cười nói: "Cảnh Xuyên thật may mắn, có phu nhân đưa cơm cho hắn, thật làm người ta hâm mộ."
Nghe giống như là khen tặng, nhưng lúc này Lục Dạng nói là lời thật, hắn thật hâm mộ Giang Cảnh Xuyên, có vợ tướng mạo đẹp lại không mất tình thú quan tâm hắn, cũng khó trách Giang Cảnh Xuyên sẽ coi trọng cô như vậy.
Nếu đây là vợ hắn. . . Khụ khụ! Lục Dạng đúng lúc đình chỉ liên tưởng trong lòng.
Tô Yên cười một tiếng, cũng không có nói chuyện.
"Giang phu nhân, không biết cô có biết Lục Giai Doanh hay không?" Lục Dạng cũng không biết mình là như thế nào, còn muốn cùng Tô Yên nói thêm một lúc, trong lúc nhất thời liền nghĩ đến em họ nhà mình.
Tô Yên nỗ lực hồi tưởng một chút, ngày đó dạo phố cùng Giang Tinh Tinh, hình như người bạn học đó của con bé liền kêu cái tên này, thế là chần chờ gật đầu.
Lục Dạng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói tiếp: "Giai Doanh là em gái tôi, ngày đó con bé cùng tôi nói việc này, cô không biết, con bé có bao nhiêu hưng phấn đâu, thế giới này cũng quá nhỏ, tôi cũng không có nghĩ đến người hai năm trước giúp em gái tôi thế nhưng là Giang phu nhân."
Thế giới này xác thực quá nhỏ!
Tô Yên cũng không có nghĩ đến người nguyên thân giúp thế nhưng là em gái của Lục Dạng!
"Không thể nào? Khéo như vậy?" Tô Yên vẫn là có chút mờ mịt.
Mắt nhìn Tô Yên lộ ra vẻ mặt như vậy, chọc cho Lục Dạng không nhịn được cười, hắn gật đầu nói: "Ừ, đúng, khi nghe em gái tôi nói tôi rất kinh ngạc, Giang phu nhân, việc này cả nhà chúng tôi đều rất cảm ơn cô, cô chú tôi còn nói mời cô ăn bữa cơm biểu hiện lòng biết ơn."
"Ách, cái này, không cần đi, không cần khách khí như vậy." Lòng biết ơn như vậy cô nhận có chút xấu hổ, giúp Lục Giai Doanh rõ ràng là nguyên thân.
Ý cười trên mặt Lục Dạng càng sâu, "Cần, như vậy đi, xem cô khi nào có thời gian, hôm nay tôi không làm trễ nãi cô."
Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói qua, sau khi Lục Dạng trở về, thế lực thành phố A cơ hồ là phân chia một lần nữa, một người như vậy nếu như có thể cùng hắn làm tốt quan hệ, đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói cũng không phải chuyện xấu gì đi?
Cô do dự một chút, gật đầu, nhìn theo Lục Dạng lên xe chạy ra bãi xe, sau đó Tô Yên mới cùng tài xế đi vào thang máy.
Giang Cảnh Xuyên làm tổng giám đốc, nếu hắn tăng ca, thư ký cùng trợ lý cũng phải thành thành thật thật ngây ngốc ở trong phòng làm việc, làm khi Tô Yên xuất hiện tại Giang thị, Lynda, thư ký của Giang Cảnh Xuyên nhất thời có chút không phản ứng kịp, vội vàng nghênh đón, Tô Yên đem một hộp cơm đưa cho cô ấy, cười dịu dàng nói: "Phòng bếp làm một chút sủi cảo thủy tinh, vất vả cho cô."
Lynda có chút được cưng mà sợ, nhận lấy, vội vàng nói cám ơn, nhìn Tô Yên đi hướng phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên, không khỏi cảm khái ở trong lòng, có Giang phu nhân xinh đẹp lại biết cách làm người như vậy, châu ngọc phía trước, ai lại có gan dám đến gần trước mặt Giang Cảnh Xuyên đây?
Khi Tô Yên xách hộp đựng cơm vào trong, Giang Cảnh Xuyên đang vùi đầu làm việc, nghe âm thanh mở cửa, vô thức nhíu mày, tại sao trợ lý lại không hiểu chuyện như vậy? Chẳng lẽ không biết gõ cửa?
Kết quả vừa ngẩng đầu, lúc thấy người đến là Tô Yên, sững sờ một hồi lâu, cũng không có phản ứng kịp.
Tô Yên xách ra hộp đựng cơm, giọng nói rất mềm, "Không giúp em cầm sao? Tay em đều mỏi a."
Lúc này Giang Cảnh Xuyên mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy, lại không cẩn thận đυ.ng vào góc bàn làm việc, đau đến nhíu mày, động tác lại một chút cũng không có chậm, đi đến trước mặt Tô Yên, tiếp lấy hộp đựng cơm nặng trình trịch trong tay cô, một bên hướng bàn trà bên kia vừa đi vừa nói: "Sao em lại tới?"
"Em muốn tới liền tới." Tô Yên cố ý xuyên tạc ý tứ của Giang Cảnh Xuyên, khẽ hừ một tiếng.
Giang Cảnh Xuyên đỡ cô ngồi xuống, trên mặt làm sao cũng không che giấu được ý cười, "Em tới cũng không biết nói một tiếng với anh, anh cả cái chuẩn bị cũng không có."
Tô Yên mở nắp hộp đựng cơm ra cho hắn, đắc ý hất càm, "Nếu anh kim ốc tàng kiều thì làm thế nào? Khẳng định phải thừa dịp đến khi anh không chú ý."
Giang Cảnh Xuyên khá nghiêm túc sờ sờ cằm, "Anh sợ sư tử Hà Đông rống, nào đâu dám kim ốc tàng kiều."
Tô Yên vốn chỉ là đùa hắn một chút, lúc này nghe hắn nói như vậy, cũng không thể nhịn xuống bị hắn đùa cười, vươn tay bấm một cái không nặng không nhẹ trên khuỷu tay hắn, cười mắng: "Anh mới là sư tử Hà Đông!"
"Anh vốn cũng có ý định bảo trợ lý mua cho anh hộp cơm, ừ, thật may." Giang Cảnh Xuyên là người tham công tiếc việc, tăng ca đến đêm khuya cũng là chuyện thường, chân chính làm việc rồi yêu cầu đối với đồ ăn cũng không cao, chỉ cần có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng lấp đầy bụng là được, bình thường cũng là một phần cơm hộp liền xong xuôi.
Hôm nay nhìn món ăn phong phú như thế, hơn nữa đều là hắn thích ăn, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Giang Cảnh Xuyên cũng phi thường cảm động, bảo mẫu tới đưa cơm, cùng bà xã tới đưa cơm, đó là cảm thụ bất đồng, bây giờ Giang Cảnh Xuyên liền không có tâm tình làm việc gì.
Tô Yên mở hộp giữ nhiệt ra, ngăn động tác gắp đồ ăn của Giang Cảnh Xuyên, ấm giọng nói: "Trước tiên anh uống miếng canh lại ăn cơm, như vậy đối với dạ dày rất tốt. Là canh xương khổ qua, dì nói là thanh nóng giải độc, trời nóng như vậy thích hợp uống."
Giang Cảnh Xuyên nghe lời buông đũa xuống, tiếp lấy chén canh Tô Yên đưa qua, chờ uống vài ngụm mới phản ứng kịp, "Em ăn cơm rồi chưa?"
"Em ăn rồi sau đó mới tới, anh uống chậm một chút, lại không có người giành với anh." Thấy Giang Cảnh Xuyên uống có chút gấp, Tô Yên nhắc nhở một câu.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tô Yên cũng có chút ngây người, cô nhìn bộ dạng Giang Cảnh Xuyên ăn canh ăn cơm, thế nhưng nghĩ bọn hắn chung sống thật như vợ chồng bình thường.
Ngoài phòng làm việc thư ký cùng trợ lý cũng ăn điểm tâm nhỏ Tô Yên mang tới, Lynda tựa vào phòng trà nước đang chuẩn bị nấu nước nóng, cùng đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng cảm khái: "Vợ ông chủ thật là biết cách làm người, thế nhưng cũng không có quên mang đồ ăn cho chúng ta, tôi phục."
Tuy rằng sủi cảo thủy tinh không nhiều, mỗi người cũng chỉ có thể ăn mấy cái, nhưng trong lòng đối với Tô Yên đều có hảo cảm.
Một đồng nghiệp khác hạ giọng nói: "Không có IQ EQ thêm vào, cô cho rằng bằng vào tướng mạo liền có thể gả vào hào môn à, học nhiều một chút cũng không có sai."
"Đáng tiếc, người như chúng ta đã không có bộ dạng xinh xắn như người ta, cũng không có EQ cao như người ta, không nói nữa, thật chua xót."
Lynda uống một ngụm coffee, lại để cái cốc xuống, duỗi thắt lưng, "Chỉ có thể mỗi ngày bận rộn như chó, cầm tiền lương ăn không đủ no không đói chết, còn người ta, mỗi ngày shopping, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, muốn đi đâu liền đi đó, trời ơi, bây giờ tôi muốn lên trời còn có vị trí sao?"
"Hàng so với hàng càng kém, người so với người muốn chết."
Cuối cùng lấy một câu nói như vậy làm kết thúc, mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều cúi gằm đầu về phòng làm việc.
"Em vừa mới đυ.ng phải Lục tiên sinh tại chỗ để xe, trước đó em còn không có nói với anh đi, hai ngày trước không phải em cùng Tinh Tinh dạo phố sao? Khi đó đυ.ng phải một người bạn học của con bé, hai năm trước em cùng cô ấy có duyên gặp một lần, khi đó cũng là nhấc tay chi lao giúp cô ấy, không có nghĩ đến cô ấy vẫn nhớ kỹ, em vừa mới phát hiện, thế nhưng cô ấy là em gái Lục Dạng." Tô Yên chỉ là muốn nói cho Giang Cảnh Xuyên việc này, bởi vì Lục Dạng không phải là người bình thường, phàm là dính với ích lợi Giang thị, cô đều nói cho Giang Cảnh Xuyên, để trong lòng hắn có cái cân đo.
Loại quan hệ lợi ích giữa đàn ông này rắc rối khó gỡ, cô cũng không biết Lục Dạng tới cùng là ôm tâm tư gì.
Giang Cảnh Xuyên có chút kinh ngạc, "Khéo như vậy? Lục Dạng cũng không có nói với anh, vậy hắn còn nói gì?"
"Hắn nói, cô chú hắn muốn mời em ăn bữa cơm, đại khái ý nói là hi vọng em có thể vui lòng, anh cảm thấy sao?" Lục Dạng không giống người khác, hắn vừa mới phát triển ở thành phố A, tiếp lấy tài nguyên còn có gia sản trong tay ông ngoại hắn, một người như vậy, chủ động cùng cô nói chuyện, đều chỉ vì một việc không tính chuyện lớn chuyện nhỏ như vậy, đặc biệt nói mời cô ăn cơm, không có mờ ám mới lạ.
Tô Yên cũng không cần nghĩ, Lục Dạng vừa mới lên đài, căn cơ đều bất ổn, phỏng chừng con trai và cháu trai ông Trần ngáng chân hắn không ít lần, vào lúc này, hắn còn có tâm tư mời cô ăn cơm sap?
Không lợi không dậy sớm, chỉ nhìn Giang Cảnh Xuyên có nguyện ý có mối quan hệ này cùng Lục Dạng hay không.
Giang Cảnh Xuyên cẩn thận nghĩ một chút, kỳ thật cùng Lục Dạng bảo trì quan hệ tốt đẹp, hắn cũng không bài xích, đầu tiên con người Lục Dạng nhân phẩm cũng không kém, hắn cùng hắn ta cũng tính là đã từng cộng tác, bản thân có chút giao tình, tiếp theo Trần gia sau lưng Lục Dạng cũng khá tốt, mặc kệ nói thế nào, nhiều bạn bè như vậy còn không phải chuyện gì xấu, nếu Lục Dạng đã thầm nghĩ muốn cùng Giang thị làm tốt quan hệ, hắn cũng không thể làm như không có thấy đi, nghĩ tới đây, Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: "Con người Lục Dạng còn không tệ, qua ăn bữa cơm cũng không có gì, lại nói, đó cũng là giao tình của em gái hắn cùng em, em đừng nghĩ quá nhiều."
Tô Yên nghe lời này trong lòng liền nắm chắc, cô sẽ không quan tâm chuyện làm ăn của Giang Cảnh Xuyên, cũng không phải cô có thể quan tâm, hắn cũng đã nói như vậy, vậy thì đi ăn bữa cơm đi.
"Chỉ cần đối với anh không có ảnh hưởng, em sao cũng được." Tô Yên lại bổ sung một câu.
Giang Cảnh Xuyên có chút cảm động nhỏ, một mặt là cảm thấy Tô Yên không ngu dốt, còn biết loại chuyện này cần nói cho hắn, trực giác cũng rất nhạy cảm, mặt khác nghe loại lời nói này của Tô Yên liền cảm thấy cô rất hiểu chuyện, nên biết, có một bà xã hiểu chuyện, so với một bà xã xinh đẹp càng làm người ta vui vẻ.
Hắn buông đũa xuống, vươn tay xoa xoa tóc cô, "Đừng nghĩ quá nhiều, muốn làm thế nào thì làm thế đó."
Không phải hắn khoe khoang, bằng năng lực của hắn, xác thực là có thể làm vợ sống cuộc sống tùy tâm sở dục.
"Em muốn làm thế nào thì làm thế đó sao?" Tô Yên giảo hoạt cười một tiếng, chọc cho Giang Cảnh Xuyên thất thần phút chốc.
"Ừ."
"Vậy tốt, em hi vọng Giang tiên sinh có thể thanh nhàn một chút, không cần bận rộn như vậy, hi vọng anh ấy có thể mỗi ngày ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, hi vọng lúc em không ở đây anh ấy cũng có thể chăm sóc mình tốt. Có thể không?" Lời ngon tiếng ngọt như vậy, quả thực hạ bút thành văn, Tô Yên biết nói lời như thế nào có thể làm hắn vui.
Quả nhiên, Giang Cảnh Xuyên sững sờ phút chốc, nhìn Tô Yên, tâm tình trong mắt cũng thay đổi, trở nên càng thâm trầm một chút, nửa ngày sau hắn mới vuốt sườn mặt cô, thấp giọng nói: "Giang tiên sinh cũng muốn cùng Giang phu nhân ăn cơm nghỉ ngơi, nhưng là Giang tiên sinh có rất nhiều chuyện phải làm, vì người nhà, vì Giang phu nhân, vì đứa nhỏ về sau."
Vào mấy ngày trước, kỳ thật Giang Cảnh Xuyên đối với gia đình cùng đứa nhỏ cũng không có khái niệm gì, sau tiệc sinh nhật đó, khi Giang Cảnh Xuyên ở một mình, đều sẽ nghĩ một chút đứa con tương lai của mình sẽ như thế nào, làm ba, làm chồng, tự nhiên là muốn cho vợ con có cuộc sống tốt nhất, trước kia nghiêm túc phấn đấu nỗ lực làm việc, bất quá là vì dã tâm cùng cảm giác thành tựu, bây giờ không giống nhau, hắn nghĩ càng thêm thành thục.
Trong lòng Tô Yên có chút không có tư vị, quả thực Giang Cảnh Xuyên từng ngày đều đang tăng độ hảo cảm của cô, cô cũng không phải động vật máu lạnh, người khác đối với cô tốt, cô vẫn biết.
Trước kia hoàng thượng đối với cô cũng tốt, nhưng loại tốt đó bị chế độ giai cấp, bị quan hệ chủ tớ ngăn cách, thói quen của ngài là thái độ cao cao tại thượng, cho dù với ngài mà nói, ngài đã là cúi đầu đối tốt với cô, nhưng bởi vì quan hệ thân phận, cả một đời cô cũng không dám đáp lại tình cảm của ngài.
Nếu như có một ngày ngài thu hồi loại tốt đó, cô sẽ biến thành như thế nào đây?
Ừ, đã dạng như vậy, không bằng ngay từ đầu không cần có mong đợi là được.
Giang Cảnh Xuyên lại là bất đồng, mỗi thời khắc hắn đều đang lấy thân phận một người đàn ông một người chồng đối tốt với cô, hắn sẽ trưng cầu ý kiến của cô, sẽ cho cô một loại là cảm giác bình đẳng.
Cảm giác như vậy không có người nào không thích, Tô Yên cũng ậy.
Cô thấp giọng lẩm bẩm nói: "Giang tiên sinh tốt như vậy, Giang phu nhân cũng không biết nên làm thế nào."
Đứng tại góc độ của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên chưa từng thua thiệt cô, mọi chuyện đều vì tốt cho cô, một người như vậy, trong lòng cô làm sao có thể sẽ không có cảm xúc?
Cuối cùng cô chỉ là con người, loại người bình thường nhất, dù cho trong lòng có cứng rắn, cũng là có máu có thịt, cô cũng sẽ bị cảm động, cũng sẽ có khi mềm mại.
Giang Cảnh Xuyên tiếp tục vuốt mặt cô, ấm giọng cười nói: "Em chỉ cần làm chính mình là được, còn lại để anh làm."
Ở trong lòng hắn, Tô Yên đã đủ tốt, yêu cầu của hắn đối với vợ vốn là không cao, đối với tình cảm từ trước càng là không có mong đợi, bây giờ Tô Yên cho hắn kinh ngạc vui mừng lớn như vậy, hắn không phải người có lòng tham, như bây giờ vậy là được.
Tâm tình Tô Yên không phải phức tạp bình thường, Giang Cảnh Xuyên cũng quá tốt đi, tốt đến mức cô cũng không biết đáp lại thế nào.
Đối tốt với cô thì không nói, còn tôn trọng cô như vậy, cô nói không muốn đứa nhỏ, hắn liền thật như cô đã nói không miễn cưỡng cô, ở trong lòng do dự một hồi, Tô Yên cũng học bộ dạng hắn, vuốt mặt hắn, trong lòng nghĩ, hắn tốt như vậy, có lẽ cô không có biện pháp đáp lại tình cảm của hắn, nhưng cô có thể làm được chính là vẫn ở bên hắn, đã từng hứa hẹn "nắm tay đã hẹn, sánh bước đến già" với cửu ngũ chí tôn đó, cô muốn hứa với hắn.
Tô Yên nghĩ rất nhiều, cô nhận thấy mình cho Giang Cảnh Xuyên đã rất nhiều, chỉ riêng không có nghĩ tới là, thật sự yêu một người, đối phương cần, khát vọng nhất cũng là tình yêu ngang hàng.
Chờ Giang Cảnh Xuyên ăn cơm xong, hắn thu dọn chén đũa, nói với Tô Yên: "Chỗ của anh còn có công việc cần làm, không thể trở về, hơn một tiếng sau có một hội nghị truyền hình, phỏng chừng tối thiểu nhất cũng phải bận đến hơn mười giờ, em đi về trước đi, đêm nay không cần chờ anh."
Tô Yên nhìn hắn một cái, từ trong túi cầm ra điện thoại còn có đồ nạp điện, quơ quơ về phía hắn, nói: "Anh bận rộn của anh, em bận rộn của em, ai cũng không quấy rầy ai, dù sao hôm nay em muốn theo anh về nhà."
Buổi trưa hôm nay cô vừa mới học được coi vòng bè bạn WeChat, cảm thấy rất là có ý tứ, dù sao ở trong này cùng Giang Cảnh Xuyên tăng ca cũng sẽ không nhàm chán, dứt khoát liền tăng hảo cảm đi.
Giang Cảnh Xuyên nhíu mày, "Sẽ rất không có ý nghĩa, vào lúc anh làm việc cũng không cùng người khác tán gẫu."
Hắn cảm thấy Tô Yên khẳng định là không ngồi yên.
"Không, em không, em muốn ở đây." Tô Yên dứt khoát nằm ở trên ghế sofa, làm bộ dáng vô lại, "Bằng không, anh quăng em ra ngoài đi."
Giang Cảnh Xuyên hết cách với cô, suy nghĩ một chút, ra khỏi phòng làm việc, đến chỗ làm việc của thư ký, hắn ho nhẹ một tiếng, trong ánh mắt sợ hãi không thôi của nhóm thư ký không nhanh không chậm mở miệng, "Gần đây có phim Hàn nào đang lưu hành?"
Lynda phản ứng kịp đầu tiên, biết Giang tổng hỏi là vì Giang phu nhân, sửa sang một chút tâm tình, thấp giọng trả lời: "Giang tổng, gần đây không có phim Hàn nào hot, bất quá thời gian trước có một bộ không tệ." Lynda nói một cái tên phim, Giang Cảnh Xuyên ghi ở trong lòng.
Ngay sau đó Giang Cảnh Xuyên lại đối với nhóm thư ký nói: "Bây giờ không còn sớm, các cô không có việc gì thì đi về trước đi, cơm chiều ăn ở bên ngoài, nhớ tìm phòng tài vụ thanh toán."
Nhóm thư ký vui mừng ở trong lòng một tiếng, cả đám đều ước gì về sau Tô Yên thường thường tới, như vậy tâm tình Giang tổng tốt, phúc lợi của các cô cũng tốt.
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên có chút lúng túng, lại đến chỗ làm việc của trợ lý, đối đãi trợ lý nam thì không có lúng túng giống như đối với thư ký, hắn trực tiếp mở miệng nói: "Có phải cậu có dư notebook ở đây không? Tìm cho tôi, sau đó tìm cho tôi một bộ phim truyền hình."
Trợ lý trực tiếp đứng hình thôi.
Giang tổng thế nhưng bảo hắn tìm phim Hàn, đây thật là việc có ý tứ!
Cho dù trong lòng giống như có ngựa lao nhanh qua hỗn độn không thôi, nhưng trên mặt vẫn là chững chạc đàng hoàng gật đầu, từ trong ngăn tủ tìm ra notebook dự bị, tìm ra đầu cắm, lại tìm ra phim Hàn Giang Cảnh Xuyên nói sau đó mới một mặt mờ mịt đưa cho hắn.
Làm khi Giang Cảnh Xuyên một lần nữa trở lại phòng làm việc, một tầng lầu thư ký cùng trợ lý này cũng đang thu thập mọi thứ chuẩn bị chạy lấy người, Giang phu nhân đều tới, bọn họ, loại bóng đèn công suất không cao, tự nhiên là đi nơi nào mát mẻ đi.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên trong tay cầm notebook, khi còn đang nghi ngờ hắn muốn làm cái gì, Giang Cảnh Xuyên đi đến trước mặt cô, đem notebook để trước mặt cô, cắm đầu cắm, làm xong mọi thứ sau đó mới nói: "Em có thể coi phim truyền hình, nhóm thư ký nói bộ này coi rất hay."
A. . . Coi truyền hình a, cô thích (^o^)/~
Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút, lại ra ngoài một chuyến, hắn đi làm gì đây, hắn đi phòng trà nước pha cho Tô Yên cốc trà sữa.
Phòng trà nước Giang thị có tủ quà vặt, ngay từ đầu bộ phận nhân sự là nghĩ muốn thu phí, nhưng Giang Cảnh Xuyên cảm thấy cái này cũng không phải số tiền lớn gì, liền nói cung cấp miễn phí, bất quá cũng là bởi vì cung cấp miễn phí chút quà vặt này, được nhân viên Giang thị đăng ở trên microblog sau đó làm người cùng ngành hâm mộ không thôi.
A, bánh dứa cầm hai cái, chocolate cầm hai thanh, thạch trái cây cầm hai hộp. . .
Bánh bông lan cuộn, mochi trà xanh! Mấy thứ này đều muốn cầm!
Kẹo mềm khẳng định cũng muốn cầm!
Thịt bò khô coi phim là chuẩn nhất!
Cơ hồ dời một phần tư tủ quà vặt Giang Cảnh Xuyên rốt cuộc vừa lòng, mấy thứ này đều là tiền của hắn mua, tạo phúc cho nhân viên, cũng muốn tạo phúc cho bà xã.
Làm lúc Tô Yên thấy nhiều quà vặt như vậy, cả người không quá tốt, nhưng vẫn là tiếp nhận quan tâm của Giang Cảnh Xuyên, vừa làm tổ ở trên ghế sofa coi phim vừa ăn vặt, ngay từ đầu cảm thấy phim truyền hình rất không có ý tứ, về sau càng xem càng mê mẩn.
Tô Yên tâm tình là như vầy ——
Vai nữ chính rất xinh đẹp, nam chính. . . Aizzz, xem ra quá non a, không thích.
Ồ? Nam chính nhìn còn có thể... ôi chao.
A! Nam chính tại sao càng nhìn càng đẹp trai? !
Thật đẹp trai!
Khi Giang Cảnh Xuyên bận rộn công việc hơi chút phân tâm thăm dò nhìn thoáng qua Tô Yên, vừa nhìn vẻ mặt đó của cô trong lòng liền thầm nói không tốt, tại sao hắn lại quên? ! Phim Hàn đó là thứ đàn ông Trung Quốc thống hận nhất a! !
Hắn không hề nghĩ ngợi đứng dậy đi đến trước mặt Tô Yên, xoay người, ấn một phím, nhất thời hình ảnh liền tạm dừng, ngừng tại trên gương mặt tuấn tú của nam chính.
Tô Yên đang ăn kẹo mềm, nghi ngờ không hiểu hỏi: "Làm gì vậy, em đang coi ngon lành."
Ngón tay của Giang Cảnh Xuyên chỉ nam chính trên máy vi tính, "Em cảm thấy hắn đẹp trai không?"
Mỉm cười, cẩn thận trả lời à.
Tô Yên rất nhanh liền phản ứng kịp, vội vàng lắc lắc đầu nghĩa chính ngôn từ, nói: "Hắn rất xấu."
Lời nói xằng này tuy rằng nghe trong lòng thoải mái lạ kì, nhưng nghĩ cũng biết là nói dối, Giang Cảnh Xuyên ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Hắn xấu như vậy, vậy thì đừng coi."
Không được! ! !
Muốn coi! ! !
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Tô Yên gắt gao túm chặt cánh tay Giang Cảnh Xuyên muốn tắt đi màn ảnh, xuất ra một nụ cười tủm tỉm, "Nội dung phim còn không tệ, không phải em coi người, em là coi nội dung phim."
"À?" Giang Cảnh Xuyên cũng ngồi xuống, "Coi hay như vậy, anh cũng cùng em xem, thả lỏng một chút."
Ách. . .
Tô Yên thật là không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước một giây ngón tay Giang Cảnh Xuyên muốn ấn đến phím phát, hắn dừng lại, thừa dịp khi Tô Yên không chú ý, ôm chặt cô, sử dụng lực làm cô ngồi trên đùi của hắn, tay hắn giam cầm eo cô.
Sau khi Tô Yên kinh hách ngắn ngủi, phục hồi tinh thần lại, trừng Giang Cảnh Xuyên một cái, giãy dụa một chút, lúc cảm giác được thứ gì đang đứng vững, trên mặt trắng nõn chậm rãi nổi lên đỏ ửng, cô nện l*иg ngực hắn một cái, "Đồ lưu manh!"
Cái này là cô lúc coi phim truyền hình học được.
Đúng, Giang Cảnh Xuyên chính là đồ lưu manh.
Vốn Giang Cảnh Xuyên chỉ là muốn trêu chọc cô, không có nghĩ đến cô vừa giãy dụa như vậy, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên thân cô, thêm vào giờ phút này khuôn mặt ửng đỏ, Giang tiểu nhị. . . Ừ, đứng lên.
Một người đàn ông huyết khí sôi trào, bây giờ bà xã ngồi trong lòng, hơn nữa một tầng lầu này cũng không có người khác, hắn muốn làm chút gì đó không phải là bình thường sao?
Giang Cảnh Xuyên bắt được tay làm loạn của cô, nhẹ tiến lên đi, hôn trán cô một cái, động tác dịu dàng này làm Tô Yên đình chỉ giãy dụa.
Môi hắn quét qua lông mày cô, đôi mắt cô, mũi cô, cuối cùng lạc đến trên môi.
Trằn trọc không yên, liều chết triền miên.
Ý thức của Tô Yên cũng chậm rãi không rõ ràng, chỉ biết nằm xuống.
Ghế sofa không tính rộng rãi, nhưng hai người ôm ấp nhau, cũng sẽ không ngại chen, cuối cùng quần áo Tô Yên cũng bị vén lên, Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến cái gì, hắn dừng lại động tác tay làm loạn, có chút chật vật đè hô hấp trầm trọng trên người cô.
Muốn! Mạng! Người!!
Giang Cảnh Xuyên buông Tô Yên ra, thầm nghĩ, định lực của mình cũng xem như trước không có người xưa, sau không có người đến đi.
À, không, còn có một tiền bối Liễu Hạ Huệ.
Hắn đứng dậy, ngồi ở bên phía khác của ghế sofa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, quần áo đã sớm được hắn sửa sang xong, chỉ là tóc có chút loạn, cô muốn nói chút gì, nhưng lúc này nói gì cũng quá ái muội, cũng đều không thích hợp, chỉ có thể cắn răng nhịn.
Giang Cảnh Xuyên bình phục tâm tình một chút, hắn đứng lên, đưa lưng về phía Tô Yên, thở hổn hển nói: "Anh đi toilet."
Phòng làm việc của tổng giám đốc cũng có toilet riêng, còn có thể tắm rửa.
Hắn nhất định phải tỉnh táo một chút.
". . . À." Tô Yên mới mở miệng liền bị mình dọa đến, âm thanh này quá mềm quá quyến rũ, chính cô cũng nhịn không được bị chính mình sung đến.
Giang Cảnh Xuyên khó chịu hừ một tiếng, bước nhanh đi hướng toilet, chuẩn bị đi tắm, chờ tỉnh táo lại sau đó hắn muốn lập tức đi làm việc được không! !
Tô Yên sửa sang tóc một chút, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Kỳ thật cuộc sống mà cô cùng Giang Cảnh Xuyên chung sống cũng không dài, nhưng bất tri bất giác gian hồi tưởng lại đã có hồi ức chuyên thuộc về hắn.
Đứng tại góc độ phụ nữ mà nhìn, Giang Cảnh Xuyên xác thực là đối tượng kết hôn trong vạn người chọn một, không chỉ là hắn có tiền có thế, cũng không chỉ là bởi vì bề ngoài của hắn, người có tiền bộ dạng lại đẹp trai không nhiều, nhưng cũng sẽ không quá ít, nhưng có tiền bộ dạng lại đẹp trai, còn có trách nhiệm, còn biết tôn trọng người khác, chỉ sợ là đốt đèn l*иg liều cả đời cũng rất khó gặp được một người đi?
Tô Yên cảm thấy khẳng định người nhà còn có bà vυ' đều mất vẫn luôn bảo hộ mình, bằng không làm sao sẽ có vận khí tốt như vậy?
Chết rồi sống lại, vốn vẫn là tướng mạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, cái này đã là ngược ý trời, còn gặp phải một người đàn ông các phương diện cũng rất hợp tâm ý cô.
Tô Yên ở trong lòng một chút một chút điểm ưu điểm của Giang Cảnh Xuyên, ma xui quỷ khiến đứng lên, đi vào toilet, đứng tại ngưỡng cửa, cô gõ gõ cửa, âm thanh để hết sức thấp, "Cảnh Xuyên?"
Giang Cảnh Xuyên vừa mới cởi xong quần áo, nghe cô gọi hắn, trong lòng cả kinh, "Ừ?"
Tô Yên khi trước kia còn không có xuyên qua, lý luận tri thức còn là phi thường phong phú, nhưng lý luận tri thức dù phong phú, cô cũng là tiểu thư đại gia bị nuông chiều từ bé a, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn răng nói: "Ừ, cần em giúp đỡ không?"
Lời này lượng tin tức thật sự quá lớn, cũng rất có nội hàm.
Giang Cảnh Xuyên không chú ý được nhiều như vậy.
Cửa đột nhiên bị mở ra, khi Tô Yên còn không thấy rõ ràng, liền bị một lực đạo kéo vào trong.
"A!" Đây là âm thanh của Tô Yên.
Không đầy một lát từng trận tiếng nước truyền tới, pha lẫn tiếng thở thấp của đàn ông.
Qua không sai biệt lắm nửa giờ sau, Giang Cảnh Xuyên sảng khoái tinh thần đi ra, Tô Yên tóc ướt chèm nhẹp, đều sắp tức khóc, tay không ngừng hướng vào vòi nước.
Rửa rửa rửa!
Nặn nước rửa tay, lại rửa!