Khi Hồ Hàng đến căn hộ Trầm Bồi Nhiên tìm hắn, chỉ thấy chai bia trên đất, đến gần vừa nhìn, thiếu chút nữa đem cơm đêm qua phun ra ngoài, mùi vị thật sự quá khó ngửi.
Hắn ngồi chồm hổm xuống, đẩy đẩy Trầm Bồi Nhiên, hô: "Bồi Nhiên, cậu mau tỉnh, mau tỉnh lại, hôm nay phải đi làm."
Lúc này Trầm Bồi Nhiên đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cực kỳ mất sức mở mắt ra, thấy là Hồ Hàng, thấp giọng mắng một câu, trở người lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.
"Xin lỗi, người anh em, ba mẹ cậu cũng đã gọi điện thoại đến chỗ của tôi." Nói xong Hồ Hàng liền kéo Trầm Bồi Nhiên đến phòng tắm, nhét hắn vào trong bồn tắm, trực tiếp cầm lấy vòi hoa sen liền hướng trên người hắn vung nước lạnh.
Trầm Bồi Nhiên giật mình một cái, vốn là mở mắt ra muốn mắng người, nhưng thấy là Hồ Hàng, cũng không lên tiếng, hắn hất mặt âm thanh có chút khàn khàn, "Anh đi ra đi, tự tôi tắm rửa."
Thấy Trầm Bồi Nhiên khôi phục bình thường, không còn bộ dạng say rượu chút nào, Hồ Hàng cũng yên tâm, đem vòi hoa sen ném ở trên mặt đất, thở dài: "Cậu tắm rửa xong gọi điện thoại cho ba mẹ cậu đi, cũng không biết cậu làm sao nữa, tôi đi mua cho cậu chút bữa sáng."
Hơn mười phút đồng hồ sau, Hồ Hàng xách bữa sáng trở về, thấy Trầm Bồi Nhiên đã mặc chỉnh tề, đang làm tổ ở trên ghế sofa ngẩn người, hắn đi tới, thấy đức hạnh này của Trầm Bồi Nhiên liền bực bội, mắng: "Tới cùng là cậu xảy ra chuyện gì a, mấy ngày nay cũng vậy, tâm tư cũng không biết bay ở đâu đi, Bồi Nhiên, cậu không thể cứ đần độn như vậy."
Trầm Bồi Nhiên không nói chuyện, cả mí mắt cũng không có nâng một chút.
"Nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định cậu lại là bởi vì Tô Yên, Bồi Nhiên, cậu thật một vừa hai phải thôi, dưới gầm trời này con gái tốt còn nhiều, không chỉ có một mình Tô Yên, cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, người ta bây giờ cũng là phụ nữ có chồng, cậu hấp tấp là có ý gì? Nhất định muốn Giang Cảnh Xuyên đem nhà cậu lăn qua lăn lại đến phá sản có phải cậu mới vui hay không? Không nói cái khác, cậu còn biết mình gọi là gì sao, ngày nào đó cậu làm mất quyền thừa kế, cậu ngồi chờ người anh tốt cùng cha khác mẹ đó của cậu chế giễu đi!" Hồ Hàng kỳ thật cũng rất chịu không nổi Trầm Bồi Nhiên như vậy, lần một lần hai, nửa tháng một tháng như vậy thì cũng thôi, hắn liều mình bồi quân tử uống rượu cũng không sao cả, nhưng cả ngày nhìn bộ dạng bạn tốt suy sút như vậy, thật là trong lòng nghẹn cực kỳ.
Trầm Bồi Nhiên đột nhiên thấp giọng mở miệng: "Ngày hôm qua tiệc sinh nhật ông ngoại Tiểu Yên, là Giang Cảnh Xuyên cùng cô ấy đi."
"Ôi chao?" Hồ Hàng sững sờ.
"Tôi coi vòng bè bạn của Tần Huyên, Hồ Hàng, anh không hiểu rõ cô ấy với tôi mà nói có bao nhiêu quan trọng, nói với anh câu khoét tim, tôi cảm thấy cho dù tôi kế thừa Trầm gia, từ này về sau nếu là mất cô ấy, cũng không có tư vị gì." Mãi đến bây giờ, Trầm Bồi Nhiên mới phát hiện ý nghĩa của Tô Yên đối với hắn.
Hồ Hàng dựa vào một tiếng, hiển nhiên mười phần không thể lý giải lời này, "Cậu không phải thế đi? Nhưng bây giờ Tô Yên cũng không phản ứng cậu, cậu có thể làm sao? Có phải là muốn đợi cô ấy ngày nào đó sinh đứa nhỏ cậu mới chết lòng hay không a?"
Trầm Bồi Nhiên vừa nghe lời này tròng mắt cũng ảm đạm, hắn lắc đầu, "Tôi chỉ muốn biết vì sao cô ấy đối với tôi như vậy, tới cùng là tôi làm sai cái gì."
"Cậu mất trí nhớ sao?" Hồ Hàng không chút lưu tình châm chọc, "Sự việc Gia Du cậu đã quên? Bồi Nhiên, thôi đi, nếu Tô Yên vẫn là độc thân, tôi khẳng định ủng hộ cậu, nhưng cô ấy không phải, bây giờ cũng không phản ứng ậu, cậu còn ba ba cái gì?"
Trước kia Hồ Hàng sẽ không như vậy, bây giờ hắn cũng nhịn không được, nhìn anh em nhà mình bộ dáng cả ngày ma quỷ liền bực bội, trong lúc nhất thời nói chuyện cũng không bận tâm nhiều nữa.
"Không, không phải như vậy." Trầm Bồi Nhiên kiên định nhìn Hồ Hàng, môi cũng nhếch, "Tiểu Yên không phải người như thế, ngay từ đầu tôi cũng cho rằng là cô ấy tức giận, bây giờ không phải, cô ấy là thật lòng muốn cùng tôi cắt đứt, tôi không tin cô ấy là vì Gia Du, khẳng định có nguyên nhân khác tôi không biết, cho dù muốn tôi chết lòng, cũng phải để tôi hiểu được."
Xác thực, khi vừa bắt đầu là bị phẫn nộ còn có thương tâm làm váng đầu, bây giờ hắn cũng đầy tỉnh táo lại, hắn cùng Tô Yên từ lúc trung học phổ thông liền quen biết, hắn cảm thấy mình vẫn là đủ hiểu rõ người này, xác thực Tô Yên sẽ nháo chút tính tình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không ngay cả lý do cũng không có cứ như vậy cùng hắn cắt đứt, cho dù giữa hắn và cô không phải là người yêu, cũng đã từng là bạn bè thân thiết, cô không đến mức tuyệt tình như vậy, trừ phi là phát sinh chuyện gì hắn không biết.
Hắn cho dù chết cũng muốn hiểu được một chút, chí ít để hắn biết, ngoài Gia Du, hắn còn làm chuyện gì thương tổn cô.
"Cậu muốn làm gì?" Thấy Trầm Bồi Nhiên suy nghĩ còn tính là rõ ràng, tâm tình cũng không có quá mức kịch liệt, Hồ Hàng cũng tỉnh táo lại, hỏi.
Trầm Bồi Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ gọi điện thoại cô ấy cũng không nhận, tôi cũng không biết có thể đến đâu tìm cô ấy, cho nên tôi nghĩ thông qua Vạn Dập tìm cô ấy."
"Đây cũng là biện pháp, vừa vặn cậu có thể cùng Vạn Dập nghe ngóng một chút, quan hệ cô ta cùng Tô Yên tốt như vậy, khẳng định là biết một vài chuyện." Nếu như nói ngay từ đầu Hồ Hàng cũng cho rằng là Tô Yên đang cáu kỉnh, bây giờ hắn cũng không nghĩ như vậy, một cử chỉ, một hành động Tô Yên công khai làm chính là không muốn tiếp tục cùng Trầm Bồi Nhiên có quan hệ gì, vì phòng ngừa anh em nhà mình vẫn bị treo như vậy, hắn cũng ủng hộ hắn ta đi hỏi cho rõ ràng.
Vốn là Vạn Dập muốn chủ động tìm Trầm Bồi Nhiên, nhưng bất đắc dĩ khoảng thời gian này còn đang bận rộn, liền gác việc này lại, tuyệt đối không có nghĩ đến hắn thế nhưng chủ động tìm tới cửa.
Vừa vặn cũng đến giờ cơm, Vạn Dập liền mang Trầm Bồi Nhiên đến vùng phụ cận công ty tùy tiện tìm nhà hàng gia đình ăn cơm, vừa ngồi xuống chọn xong món ăn sau đó, Vạn Dập liền đơn giản nói thẳng, "Ngày đó anh gọi điện thoại cho tôi sau đó tôi liền đi tìm Tiểu Yên."
Trầm Bồi Nhiên còn ở trong lòng công tác chuẩn bị lời muốn nói, vừa nghe Vạn Dập nói như vậy, vội vàng truy vấn nói: "Ừ, sau đó thì sao?"
Thấy Trầm Bồi Nhiên lưu ý như vậy, Vạn Dập cũng không tốt trực tiếp liền đem chuyện Tô Yên nói nói ra, cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Trầm Bồi Nhiên, anh thật thích Tiểu Yên sao?"
"Đó là đương nhiên!" Trầm Bồi Nhiên không hề nghĩ ngợi chém đinh chặt sắt nói.
Cái này còn hoài nghi sao? Tâm ý của hắn đối với Tô Yên thực sự không thể thật hơn.
"Nhưng tôi không cảm thấy như vậy." Kỳ thật bộ dạng Vạn Dập rất thanh tú, mang một cặp kính đen, cả người rõ ràng thanh mát, nhưng vẻ mặt đều rất nghiêm túc, "Đương nhiên, không phải tôi muốn phê phán anh, chỉ là làm bạn tốt của Tiểu Yên, có chút chuyện tôi cảm thấy vẫn là muốn nói, anh còn nhớ kỹ không, hồi năm hai đại học, có một lần Tiểu Yên ăn xoài bị mẫn cảm, kỳ thật khi đó rất nghiêm trọng, chúng tôi đều theo cậu ấy vào bệnh viện, cậu ấy điện thoại cho anh, anh nói anh có chuyện, khi đó anh không có tới, tuy rằng sau chuyện đó anh mua quà cho Tiểu Yên, cũng đối với cậu ấy quan tâm đầy đủ, nhưng từ khi đó bắt đầu, tôi liền đối với anh rất bất mãn."
Trầm Bồi Nhiên không có nghĩ đến Vạn Dập sẽ nhắc tới chuyện này, không khỏi lúng túng giải thích nói: "Lúc đó tôi thật có chuyện. . ."
"Tôi biết, sau đó Tiểu Yên cũng nói, bởi vì hôm đó là sinh nhật của cô em gái ở trong nhà anh, cả nhà anh đều ở đó anh không đi được." Giọng nói Vạn Dập đều rất bình thản, "Nhưng tình huống hôm đó của Tiểu Yên cũng rất nghiêm trọng, không nói gạt anh, khi đó một đứa em gái trong ký túc xá của chúng tôi ngày hôm sau phải đón máy bay, con bé cũng không có trở về nghỉ ngơi, ngày hôm sau cũng phải đổi vé, tôi chỉ là không hiểu nổi, vì sao một người bạn cũng có thể dễ dàng làm được chuyện như vậy, anh là người cậu ấy thích, vì sao lại làm không được đây?"
Vạn Dập đối với Trầm Bồi Nhiên có ý kiến không phải chuyện ngày một ngày hai, cô nghĩ, hôm nay liền nói rõ ràng đi, để cô nói nhiều như vậy, phàm là trong lòng Trầm Bồi Nhiên có chút cảm xúc, chuyện tiếp theo cô nói đó, có thể Trầm Bồi Nhiên cũng sẽ không kích động nữa, có lẽ liền một cách tự nhiên buông tay.
Trầm Bồi Nhiên không phản bác được, việc này hắn làm xác thực không đúng, cũng không có gì hay để giải thích.
"Tôi không biết Tiểu Yên đối với anh mà nói có ý nghĩa gì, nhưng tôi biết, nếu như nói thật thích một người, là sẽ không để cậu ấy gả cho người khác, tôi càng thêm biết, nếu như nói thật để ý một người, là sẽ không trong lúc cậu ấy còn đang bị luật hôn nhân gò bó, cùng cậu ấy đá bóng ở đường biên, anh có nghĩ tới hay không, nếu như chuyện của anh và cậu ấy bị truyền thông có lòng đưa tin, đối với Tiểu Yên mà nói có nghĩa là gì, tôi nói như vậy cũng không có nghĩa là Tiểu Yên không có vấn đề, cậu ấy cũng không nên kéo anh cùng cậu ấy vào loại quan hệ nguy hiểm này."
Vạn Dập chưa từng yêu đương, nhưng cô đối với loại quan hệ này của bạn tốt nhà mình cùng Trầm Bồi Nhiên là phi thường phản cảm, chỉ là đã là bạn tốt, cô cũng không có nghĩ muốn từ bỏ, chỉ có thể mỗi một lần gặp mặt, đều theo Tô Yên nói chuyện đàng hoàng, bất đắc dĩ trước đây không có một lần nào là cô ấy nghe lọt, bây giờ rốt cuộc bạn tốt nghe lời của cô, hơn nữa cũng sửa lại, làm bạn tốt, Vạn Dập nói gì cũng muốn giúp cô ấy giải quyết tốt quan hệ cùng Trầm Bồi Nhiên.
Trên mặt Trầm Bồi Nhiên hổ thẹn, hắn không phải không biết mình chính là người thứ ba trong hôn nhân của Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên, chỉ là đây là lần đầu tiên bị người trực tiếp nói ra.
"Tôi cùng Giang tiên sinh cũng không quen, cũng không biết anh ta đối với Tiểu Yên tới cùng có tốt hay không, nhưng tôi biết, chỉ cần một ngày Tiểu Yên cùng anh ta không có ly hôn, vậy anh ta chính là chồng hợp pháp của cậu ấy, theo lý nhận được luật pháp còn có dư luận bảo hộ, Trầm Bồi Nhiên, ngày đó tôi cùng Tiểu Yên tán gẫu, cậu ấy nói với tôi, bây giờ cậu ấy thật muốn cùng Giang tiên sinh sống đàng hoàng, tôi cảm thấy cậu ấy là nghiêm túc, anh cảm thấy sao?"
Trầm Bồi Nhiên không biết nên nói gì, ngay từ đầu Vạn Dập liền nói chút chuyện đó, hắn thật sự không có lập trường đánh giá cái gì.
Chỉ là đôi tay để ở dưới bàn dần dần nắm chặt.
Dù cho toàn thế giới cũng phủ định tâm ý của hắn, chỉ cần Tiểu Yên biết là được, người khác nhìn thế nào hắn đều không sao cả.
Trầm Bồi Nhiên cúi đầu hỏi: "Cô ấy có nói cho cô, vì sao không để ý tôi không?"
Vạn Dập nhìn Trầm Bồi Nhiên, vẫn là vui không nổi, vào hôm Tô Yên mẫn cảm đó, nếu như là nguyên nhân khác, dù cho hắn là bận học, cô cũng có thể nghĩ thông một chút, nhưng hắn đều vì giúp một cô em gái không có bất kỳ quan hệ máu mủ tổ chức sinh nhật, phát sinh chuyện như vậy, cô thật sự đối với Trầm Bồi Nhiên người này ôm không cảm giác tốt.
Đúng vậy, sau này Tô Yên không để ý, đó là bởi vì cô ấy thích hắn, mà mấy người bạn bọn họ không thích hắn, không có chiếc lá tình cảm che mắt, cho nên việc này không có biện pháp quên.
m thanh Vạn Dập đè càng thấp, "Tiểu Yên nói, cậu cùng Giang tiên sinh bây giờ đã không chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa."
Trầm Bồi Nhiên quả thực không dám tin lỗ tai mình, hắn không thể tin nhìn về phía Vạn Dập, vẻ mặt rất là hoảng hốt.
"Đương nhiên, cậu ấy không chỉ là bởi vì cái này mới quyết định cùng Giang tiên sinh bắt đầu, là bởi vì trong quá trình chung sống cùng Giang tiên sinh, phát hiện mặt tốt của anh ta, bây giờ quan hệ hai người xác thực rất không tệ, về phần vì sao Tiểu Yên buông tay anh, cậu ấy không có nói với tôi, đây là chính là chuyện của cậu ấy, tôi không thể miễn cưỡng nhất định cậu ấy phải cho lý do, anh cũng vậy, bây giờ cậu ấy đã đi lên con đường thuộc về chính mình, Trầm Bồi Nhiên, anh không cần lại cố chấp."
Vạn Dập cũng là cực kỳ gian nan nói ra một phen lời nói như vậy, con người quả nhiên một lần chỉ có thể yêu một người, chỉ có thể đối với một người chịu trách nhiệm, tình cảm ba người thật sự quá chật chội.
Trong ba người, lúc nào cũng sẽ có một người bị thương.
Trầm Bồi Nhiên vẫn là thẫn thờ thật lâu, hắn đã không còn lòng dạ ăn cơm, đứng dậy ngây ngây ngô ngô đi ra, đứng tại cửa nhà hàng, mặt trời lên cao, lần đầu tiên hắn cảm thấy thân thể lạnh như vậy.
Quán rượu còn chưa có mở cửa, hắn vào một quán cà phê, chỉ vài bình rượu, sau khi hoảng hốt tiếp theo mới là phẫn nộ.
Phẫn nộ đốt hết thảy tâm tình **, hắn bắt đầu không ngừng uống rượu, muốn làm ý thức mình không còn rõ ràng như vậy, kỳ thật trong khi cùng Tô Yên kết giao, hắn cũng từng có ý nghĩ như thế, dù sao hắn cũng là người bình thường, nhưng mỗi khi hai người đơn độc cùng một chỗ, nhưng phàm là hắn biểu hiện ra ý tứ muốn thân mật, Tô Yên liền sẽ bài xích, cô nói, hi vọng thoát khỏi thân phận Giang phu nhân sau đó lại cùng hắn chân chính cùng một chỗ, nếu không như vậy cô sẽ có cảm giác tội lỗi, cái này cùng với giáo dục từ nhỏ cô tiếp nhận là trái ngược.
Hắn lý giải cô, kết quả thì sao, cuối cùng thế nhưng cô bò lên giường của người khác? !
Ha ha, cũng đúng, ai kêu Giang Cảnh Xuyên là chồng cô đâu, giữa bọn hắn cho dù làm gì cũng là hợp pháp.
Vương Tư Kỳ đã sớm thấy Trầm Bồi Nhiên, liền theo một đường, cô ngồi trên ghế dài bên cạnh hắn, khi Trầm Bồi Nhiên đã uống đến có chút say, cô cầm lấy túi khẩn khoản đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Trầm tiên sinh, anh còn nhớ tôi không?"
Trầm Bồi Nhiên mở mắt ra nhìn, lắc đầu.
Bây giờ căn bản hắn vô tâm nói chuyện với bất kì ai, hất mặt không nhìn Vương Tư Kỳ.
"Trước kia đã gặp qua trên yến tiệc, anh thế nào?" Vương Tư Kỳ cũng nghe một vài lời nói giữa Vạn Dập cùng Trầm Bồi Nhiên, cô lại không có kích động như Trầm Bồi Nhiên, nghĩ cũng biết, giữa Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên tuyệt đối đã sớm phát sinh loại quan hệ đó, chỉ có Trầm Bồi Nhiên còn đang tin tưởng kẻ tiện nhân đó.
Trầm Bồi Nhiên vẫn là không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Vương Tư Kỳ thấy Trầm Bồi Nhiên uống đến không sai biệt lắm, bộ dạng liền giả vờ dường như không có việc gì nói: "Anh cùng Giang phu nhân là bạn học đi, trước đó ở trong hôn lễ tại sao không có thấy anh, cũng nói, tôi rất hâm mộ Giang phu nhân, tình cảm cùng Giang tiên sinh đều tốt như vậy, mấy tháng trước còn cùng Giang phu nhân cùng nhau ăn cơm, lúc đó tôi còn hỏi qua cô ấy khi nào muốn đứa nhỏ đâu, cô ấy nói rất nhanh, cũng không biết bây giờ có tin tức hay không."
Hai mắt Trầm Bồi Nhiên đỏ đậm, quay đầu lại, gằn từng chữ: "Cô, nói, cái, gì?"
"Ôi chao?" Vương Tư Kỳ trừng to mắt, một mặt nghi ngờ, "Thế nào?"
Cô xem như hiểu được, Trầm Bồi Nhiên vốn bừng bừng lửa giận bởi vì Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên phát sinh quan hệ, bây giờ cô nói này đó, chính là muốn cùng hắn truyền đạt một việc, đó chính là Tô Yên đã sớm phản bội hắn, chỉ cần khích được Trầm Bồi Nhiên phẫn nộ, cho dù hắn làm gì, đối với cô mà nói cũng là kết quả không tệ.
Đàn ông a, chịu không được nhất chính là phản bội.
Thấy sắc mặt Trầm Bồi Nhiên âm trầm, Vương Tư Kỳ vừa lòng cười.
Tô Yên đang ở trong nhà trộm học ghép vần, cô nhìn hiểu chữ ở đây, cũng sẽ viết một chút, chính là không biết đánh chữ ở trên điện thoại di động thế nào, tuy nói là cô dựa vào Giang Cảnh Xuyên cây đại thụ này về sau ăn mặc không lo, nhưng trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết, nếu như cô không thể thích ứng cái thời đại này, cuối cùng sẽ bị cái thời đại này vứt bỏ, như vậy, cách khi cô bị vứt bỏ cũng không xa.
Cô còn có rất nhiều rất nhiều thứ muốn học, tỷ như học kỹ năng mềm xã giao ở đây, tốt nhất lại học mấy thứ sở trường ở đây.
Tuy rằng nói là muốn làm sâu gạo hạnh phúc gối cao không lo, nhưng cũng không thể ngồi ăn chờ chết, cầm kỳ thư họa cô học trước kia ở trong hậu cung, còn không thể dùng ở bên này, cùng người khác khai thông hằng ngày cũng thành vấn đề đi?
Nghệ nhiều không đè thân, ngược lại biết nhiều thứ, sức quyến rũ con người trị tự nhiên sẽ càng ngày càng dâng lên.
Về phương diện này, Tô Yên là người phi thường tự giác, cô chưa có gặp qua người có mỹ mạo, gì cũng không biết, một đầu óc bao cỏ có thể cười đến cuối cùng, Giang Cảnh Xuyên bác học đa tài, bộ dạng cũng không tệ, có tiền có thế, đừng cho rằng cùng người như vậy cùng một chỗ liền có thể gối cao không lo, chuyện cần lo lắng càng nhiều, tốt nhất để người ta mê muội nhất là, hắn tốt như vậy, cô cũng có thể xứng đôi.
Tô Yên học gì đó rất nhanh, đặc biệt là khi cô vội vã muốn dung nhập cái thời đại này, chí ít bây giờ cô có thể đánh chữ đơn giản ở trên điện thoại di động.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Yên ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, đối diện bảng ghép vần, một ngón tay thong thả nhấn ở trên điện thoại di động, cuối cùng đánh xong một tin nhắn đơn giản, lúc gửi ra ngoài, cô trực tiếp xụi lơ ở trên ghế sofa, nhìn chòng chọc trần nhà, âm thầm bơm hơi cho mình, hết thảy sẽ thay đổi tốt.
Giang Cảnh Xuyên cũng là vừa mới ăn cơm xong trở lại phòng làm việc, chuẩn bị ở phòng cách vách nghỉ ngơi, điện thoại di động rung một chút, hắn từ trong túi áo mò ra, thấy là tin nhắn Tô Yên gửi tới, khóe môi không tự giác giương lên.
【 Ăn cơm chưa? Em ăn rồi. —— Giang phu nhân. 】
Tin nhắn này rõ là. . .
Hắn một bên đi vào bên trong một bên nhanh trả lời tin nhắn.
Lúc Tô Yên nhận được tin nhắn còn đang hoang mang, làm sao trả lời nhanh như vậy? Một tháng sau cô cũng có thể trả lời nhanh như vậy thật tốt.
【 Đã ăn, mùi vị còn không tệ, lần sau mang em đi ăn. —— Giang tiên sinh. 】
Tô Yên gửi tin nhắn phát nghiện, nhưng bất đắc dĩ cô đánh chữ quá chậm, cho nên có khi Giang Cảnh Xuyên gửi một dòng tin ngắn tới, cô có thể phải hơn mười phút sau đó mới có thể trả lời lại.
Nhưng kỳ thật thong thả nhắn lời tâm tình cũng rất xấu hổ _(:3" ∠)_
【 cám ơn ông xã:)—— Giang phu nhân. 】
Trong lúc học ghép vần cũng học trộm dùng emoticon Giang phu nhân cảm thấy mình phi thường mốt, mà Giang tiên sinh thông qua cái icon vẻ mặt này liên tưởng đến bộ dạng xinh đẹp của vợ lúc mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy công việc trên đầu mình quá nhiều, bởi vì không thể đúng giờ tan tầm.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi Giang tiên sinh không nhanh không chậm trả lời tin nhắn, hắn cảm thấy Giang phu nhân sở dĩ trả lời tin nhắn chậm như vậy chính là đang chọc hắn, cho nên hắn cũng muốn trả lời chậm một chút, làm cô cũng nếm thử chờ cảm giác tin nhắn.
【:):):)—— Giang tiên sinh. 】
Đến giờ cơm chiều, Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại về, nói hôm nay phải tăng ca đến rất muộn, bởi vì có cái hội nghị truyền hình phải mở, để Tô Yên ngủ sớm, không cần chờ hắn.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên nghĩ lại nghĩ, cuối cùng gọi dì Vương, nhẹ giọng phân phó: "Bảo phòng bếp làm mấy món ăn tiên sinh thích, lát nữa tôi đưa qua cho anh ấy."
Hắn tăng ca, cô có thể cùng hắn, kỳ thật đàn ông là rất dễ dàng cảm động, chỉ cần tại phương diện chi tiết làm nhiều chút công phu.
Quan trọng nhất là, Tô Yên có thể cảm giác được, tình cảm Giang Cảnh Xuyên đối với cô đang chậm rãi thăng hoa, từ biểu hiện của hắn trong khoảng thời gian liền có thể nhìn ra, trong quá trình này, cô muốn không ngừng cố gắng.
"Cần nói cho tiên sinh không?" Dì Vương hỏi.
"Không được, tôi lén qua, cho anh ấy một ngạc nhiên vui vẻ." Tô Yên chớp chớp đôi mắt, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối không nghĩ đến cô sẽ qua cùng hắn cùng nhau tăng ca.
Trước khi Tô Yên ra cửa, Lục Dạng đến Giang thị, đã từng ở nước ngoài là bạn cùng trường, bây giờ trở về, tự nhiên là muốn hẹn lần sau cùng nhau ăn cơm.
Lục Dạng ngồi trong phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên, cười nói: "Bây giờ có khi nghĩ đến cuộc sống ở nước ngoài, vẫn là cảm thấy thật hoài niệm, lúc đó cả ngày vùi đầu chỉ biết làm hạng mục, cái khác cũng không nghĩ. Cuộc sống trôi qua vừa nhanh vừa phong phú."
Giang Cảnh Xuyên không thể phủ nhận cười một tiếng, "Như thế nào, bây giờ còn có thể thích ứng không?"
Cùng Lục Dạng chưa nói tới là bạn bè tốt bao nhiêu, nhưng hai người cũng là thưởng thức lẫn nhau, lại có trải nghiệm giống nhau, cho nên còn tính là có thể trò chuyện hợp ý.
"Còn có thể, chuyện lớn có thể xử lý, chuyện nhỏ rườm rà phiền phức." Lục Dạng một câu nói chọc Giang Cảnh Xuyên cười không thôi.
"Chuyện lớn đều có thể xử lý, chuyện nhỏ càng không thành vấn đề." Giang Cảnh Xuyên biết Lục Dạng nói là chuyện con trai cùng cháu trai ông Trần gần đây lúc nào cũng tận lực kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Dạng, làm Lục Dạng phiền chịu không nổi.
Nếu như là đối thủ, đại khái có thể đối địch công bằng, mấu chốt là đối phương là gối thêu hoa, lại có ông Trần ở một bên nhìn, thật là đánh cũng không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể nhịn.
Trước khi Lục Dạng đi, chú ý thấy mấy bức thư pháp treo trong phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên, nhất thời bị hấp dẫn, đi tới phía trước cẩn thận xem xét, Giang Cảnh Xuyên cũng không cản hắn.
"Chữ này là vị nào viết, tôi thế nhưng không có nhận ra." Lục Dạng là cảm thấy Giang Cảnh Xuyên có thể treo ở trong phòng làm việc khẳng định là chữ của danh gia, hắn đối với thư pháp cũng tính là có nghiên cứu, chỉ có thể thô sơ giản lược nhìn ra hẳn là phụ nữ viết, cụ thể là vị nào cũng đoán không ra.
Giang Cảnh Xuyên đã sớm đem chữ Tô Yên viết đều bảo trợ lý cho bồi giấy, treo mấy bức ở trong phòng làm việc, Lục Dạng vẫn là người đầu tiên hỏi tới đâu.
"Ừ, cái này là phu nhân tôi rảnh rỗi không việc gì làm ở trong nhà tùy ý viết, tôi nhìn cũng tốt, liền cho đóng khung treo lên." Khi Giang Cảnh Xuyên nói lời này, giọng nói có chút nhạt, nhưng Lục Dạng vẫn là nghe ra ý tứ kiêu ngạo cùng với đắc ý.
Lục Dạng khẽ ngửa đầu nhìn chữ viết của Tô Yên, trong lúc nhất thời cũng ở trong lòng tán dương mấy câu.
"Không có nghĩ đến Giang phu nhân là tài nữ."
"Anh quá khách khí, cô ấy chỉ là viết chơi chơi."
Ừ, viết chơi chơi cũng có thể viết tốt như vậy, trong lòng Giang Cảnh Xuyên nghĩ như vậy.