Đãi ngộ của Giang thị cực tốt, không chỉ là tại phương diện tiền lương được công nhận, mùi vị của căn tin cũng không kém so với nhà hàng bên ngoài, cho nên có khi ngay cả cấp quản lý của Giang thị cũng giải quyết cơm trưa tại căn tin.
Giữa trưa hôm nay, mấy quản lý cấp cao tụ cùng một chỗ ăn cơm trưa, bởi vì đều là bạn cùng khóa cùng trường, cho nên nói chuyện cũng buông lỏng hơn.
"Các anh có phát hiện gần đây tâm tình Giang tổng hình như rất tốt hay không?" Giám đốc phòng tài vụ cắn một ngụm sườn ngâm tương, nhỏ giọng nói.
Phó giám đốc phòng marketing vội vàng nói tiếp, "Đúng vậy, đã sớm phát hiện, trước kia sợ nhất là họp cùng Giang tổng, tuy rằng nói Giang tổng không mắng người, nhưng tôi cứ đối với họp là có sợ hãi không hiểu được, bây giờ thì tốt hơn nhiều, tâm tình tốt xấu của ông chủ thật ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của chúng ta a."
Một quản lý khác hơi chút hiểu rõ nội tình thần bí hề hề nói: "Các anh còn không biết đi? Tiệc sinh nhật ông Trần mấy hôm trước, một người bạn của tôi đi, chính mắt thấy Giang tổng mang theo Giang phu nhân, bạn tôi nói, tình cảm của hai người nhìn căn bản không kém như ngoại giới nói, hơn nữa toàn bộ hành trình Giang tổng đều mang theo phu nhân, cũng không có rời đi nửa bước. Tôi cảm thấy, tâm tình tốt xấu của Giang tổng kỳ thật là cùng Giang phu nhân có liên quan."
Bởi vì lúc trước Tô Yên đã tới Giang thị đưa cơm cho Giang Cảnh Xuyên, vẻ đẹp của Giang phu nhân đã sớm truyền ra toàn Giang thị, cho nên lời này vừa ra, mấy quản lý cấp cao lập tức tỉnh ngộ.
"Trước kia một người trong phòng tôi vừa vặn đi xuống lầu xử lý chút chuyện, gặp qua Giang phu nhân, trở về nói với trong phòng Giang phu nhân so với minh tinh trên truyền hình còn đẹp mắt hơn, dù sao tôi xem như hiểu rõ, cho dù là Giang tổng cũng là thích mỹ nhân, bất quá như vậy cũng tốt, mỗi ngày của tôi bây giờ thoải mái hơn nhiều, nói đi nói lại, hôm nay tâm tình Giang tổng như thế nào, buổi chiều tôi còn phải lên báo cáo tình hình, đừng vừa vặn va chạm họng súng."
Giám đốc phòng tài vụ nhanh chóng giải quyết thịt viên trong chén, chặn lại nói: "Hôm nay tâm tình Giang tổng rất tốt, buổi sáng tôi lên, hôm nay nói chuyện đặc biệt tốt, số liệu tương tự, nếu là tháng trước tôi cầm lên, chắc chắn được hưởng thụ đãi ngộ không khí lạnh, hôm nay thế nhưng cái gì cũng chưa nói, quả thực là."
Mấy giám đốc cũng là đàn ông đã kết hôn, vừa nghe lời này liền biết lượng tin tức rất lớn, cũng có chút thô tục cười lên.
"Nói đến cùng Giang tổng cũng là đàn ông bình thường a..."
"Xem ra trước kia là nghẹn nhiều..."
"Hi vọng mỗi ngày Giang phu nhân cũng cùng Giang tổng tương thân tương ái."
Không riêng gì phụ nữ thích bát quái, trong xương cốt đàn ông cũng một dạng, bên này ở trong đáy lòng thảo luận cuộc sống hài hòa của Giang tổng, bên kia vẻ mặt Vương Tư Kỳ không phải rất vui vẻ.
Cô nhìn tin tức đưa tới, cau mày, rất là không thể giải thích, vì sao? Trước kia Tô Yên không phải là thỉnh thoảng không ở nhà sao, cho dù không phải đi tìm Trầm Bồi Nhiên, cũng là đi dạo phố, tuyệt đối không thể giống như hiện tại cả ngày đều ngây ngốc ở trong nhà, không ra cổng trước không bước cổng trong, căn bản không thể tìm thấy cơ hội làm Trầm Bồi Nhiên cùng Tô Yên chạm mặt.
Nếu Tô Yên vẫn không có ra cửa, hoặc giả mang theo người ra cửa, vậy cô muốn chờ Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn đến không biết khi nào đây a? !
Vương Tư Kỳ suy đi nghĩ lại liền có chút phỉ nhổ Trầm Bồi Nhiên, nếu như thật thích Tô Yên như vậy, thật không nỡ để xuống cô ta, trực tiếp vọt tới Giang gia đi a, như vậy chính cô cũng có thể bớt không ít chuyện, nào biết bây giờ Tô Yên không động, Trầm Bồi Nhiên cũng không có tiếng vang, chừa lại một mình cô trong lòng buồn bực.
Tuy rằng trước kia Vương Tư Kỳ rất chán ghét Tô Yên, nhưng nói đến cùng cũng không có coi cô ta như đối thủ gì, từ sau tiệc sinh nhật đó, cô bắt đầu lo lắng, cô thích Giang Cảnh Xuyên nhiều năm như vậy, đối với chuyện của hắn có thể so với chính hắn càng hiểu rõ, cho nên lúc cô thấy loại ánh mắt chuyên chú khi Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía Tô Yên, từ trong đáy lòng chân chính hoảng sợ.
Cô chưa từng gặp qua một người phụ nữ nào được Giang Cảnh Xuyên nhìn như vậy, cũng là từ một khắc đó bắt đầu, cô cảm thấy mình không thể lại ngồi chờ chết.
Vương Tư Kỳ cẩn thận lật xem tư liệu, trên đó tỉ mỉ viết Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên cãi nhau là bởi vì một cô gái, từ trong đó có thể nhìn ra, sức ghen của Tô Yên cũng không nhỏ.
Cô không thể cứ chờ đợi như vậy.
Lúc này Vương Tư Kỳ đem tư liệu khóa vào trong ngăn kéo, đứng dậy lo lắng vòng vòng ở trong phòng làm việc, cuối cùng ánh mắt dừng trên một máy pha coffee bằng tay nhìn hơi có chút cổ xưa, thứ này không có bao nhiêu quý trọng, chỉ là bởi vì tạo hình phục cổ lại rất đặc biệt, cho nên khi đó Giang Cảnh Xuyên tới nói chuyện thuận mồm khen một câu, vốn là cô muốn đưa qua, bất đắc dĩ vẫn không có đem cái chuyện nhỏ này để ở trong lòng, xem ra đây là cơ hội ông trời cho cô.
Cho dù Tô Yên phi thường thích mua sắm, bất quá cô được thái hậu mang theo nuôi lớn, cùng tiểu thư khuê các cũng không có gì khác biệt, cho nên đại đa số đều là ngây ngốc ở trong nhà, cô cũng không thấy ở trong nhà là nhàm chán, dù sao có phim truyền hình có thể coi, loại sinh hoạt này so với ở trong hậu cung đã tốt hơn không biết bao nhiêu.
Dì Vương nhìn rất vừa lòng trạng thái bây giờ của cô, ngẫu nhiên ra ngoài mua sắm, hoặc giả đi nhà cũ Giang gia ôm bắp đùi, đại đa số cũng ngây ngốc ở trong nhà, làm Giang phu nhân là phải như vậy.
Trước kia phu nhân chính là quá thích đi chơi, liên tiếp vài ngày không ở nhà cũng có.
Tô Yên cùng dì Vương ngồi ở trên ghế sofa coi phim cung đấu gì đó, bộ phim truyền hình này đã sớm phát mấy năm trước, nói là nhân dân cả nước đều coi cũng không có khoa trương, dì Vương cũng coi vài lần, bây giờ coi vẫn là say sưa nhiệt tình.
"Hoàng đế này chính là quá hoa tâm, một lát thích người này, một lát lại thích người khác, tôi nhìn hắn là ai cũng không thích." Dì Vương ăn anh đào giọng nói rất không cho là đúng.
Tô Yên không nhịn được cười lên, "Kỳ thật cũng không phải tất cả hoàng đế đều là như vậy."
Hoàng đế chân chính xác thực là trừ giang sơn ai cũng không yêu.
Bất quá có hoàng đế cho dù yêu một người phụ nữ, với hắn mà nói, giang sơn xã tắc vẫn là quan trọng nhất, người đó không phải là như vậy sao, xác thực là ngài yêu cô không có sai, bất quá ngài càng yêu giang sơn của ngài hơn, cho nên cô nghĩ, sau khi cô mất, ngài sẽ rất thống khổ, cũng có thể như hoàng đế trong phim truyền hình tìm kiếm thế thân, chỉ riêng sẽ không vì cô buông tha cho sinh mệnh, ngài sẽ sống, vì giang sơn xã tắc, vì trăm họ mà sống, đó mới là người cô thưởng thức.
Nếu như một người đàn ông vì yêu một người phụ nữ, không cần trách nhiệm, cũng không cần quan tâm người khác sống chết, loại người này Tô Yên từ trong đáy lòng coi khinh, cô tin tưởng, người đó tuyệt đối sẽ không là người như vậy.
Ngài càng yêu giang sơn của ngài, cô lại càng yêu chính mình, không thể nói tới cùng là cô có thua thiệt ngài hay không.
Tô Yên rất nhanh thu hồi tinh thần, tiếp tục cùng dì Vương hết sức chuyên chú coi phim truyền hình, nhưng một tập cũng chưa coi xong, liền có người đến nhà.
Tuyệt đối không nghĩ đến, thế nhưng là Vương Tư Kỳ, cô vừa đi vào liền hoàn toàn không coi mình như khách, giọng nói mười phần thản nhiên cười nói: "Tô Yên cô ở nhà thật tốt."
Cô ta không gọi cô là Giang phu nhân, cũng không gọi Tô tiểu thư, gọi thẳng tên như vậy còn thật làm cho người ta tìm không ra sai lầm.
Tô Yên ôn nhu cười cười, Vương Tư Kỳ nhìn bộ dạng cô thế này trong lòng liền bực bội, ở trong lòng mắng tiện nhân hồ ly tinh.
"Tôi vừa vặn đi qua nơi này, à, cái này là trước kia Cảnh Xuyên liên tục nói muốn, tôi liền đưa lại đây." Vương Tư Kỳ để máy coffee ở trên bàn trà, cười cười, "Trước đây Cảnh Xuyên thích kiểu đồ này, xem coffee như nước uống, cái này là trước kia một người bạn từ nước ngoài mang về, lúc đó tôi còn không bỏ được cho Cảnh Xuyên, đoán rằng trong lòng ảnh cũng đã nhớ thật lâu, dù sao tôi cũng không dùng được, liền cho ảnh đi."
Dì Vương ở một bên nghe lời này liền cảm thấy không đúng, giọng nói này quá tự nhiên quá quen thuộc, không biết còn cho rằng cô gái này cùng tiên sinh nhà bà là quan hệ tốt bao nhiêu đâu.
Thấy Tô Yên không nói chuyện, dì Vương suy nghĩ một chút, qua cầm lấy máy coffee, hướng Vương Tư Kỳ cười nói: "Đúng vậy, trước kia tiên sinh chính là đem coffee làm nước uống, phu nhân chúng tôi cũng không khuyên được cậu ấy, bây giờ tốt rồi, phu nhân thay đổi thói quen của tiên sinh, buổi tối tiên sinh cũng không uống coffee nữa."
Dì Vương nói phu nhân chúng tôi chính là mẹ Giang.
Tô Yên nghe mà muốn cười lớn, dì Vương này thật có tài, không phá vỡ đài của Vương Tư Kỳ, lại thích hợp tô đậm tình cảm tốt của cô cùng Giang Cảnh Xuyên.
Không phải sao, mẹ Giang cũng không thể làm Giang Cảnh Xuyên sửa thói quen, thế nhưng Tô Yên làm hắn sửa được, chính là không biết trong lòng Vương Tư Kỳ có đang đánh tiểu nhân hay không.
Ý cười trên mặt Vương Tư Kỳ ngưng trệ một chút, rất nhanh lại ra vẻ dường như không có việc gì cười nói: "Ừ, vậy thì tốt nhất, bất quá tôi cũng đã cầm tới, liền cho Cảnh Xuyên đi, để ở trong phòng làm việc cũng rất không tệ."
Tô Yên nhìn về phía dì Vương, nói: "Dì Vương, dì cầm đến phòng sách tiên sinh trước đi, ngoài ra, phiền dì nói phòng bếp giúp chuẩn bị trà ướp hoa còn có chút điểm tâm, Vương tiểu thư là khách, không thể thất lễ."
Dì Vương kỳ thật vẫn là có chút không yên tâm, bất quá nhìn ánh mắt Tô Yên, cũng không nên nói gì, chỉ có thể gật đầu xoay người rời đi.
"Tô Yên, cô không cần coi tôi là khách, tôi cùng Cảnh Xuyên là bạn tốt, cô đừng khách khí như vậy." Vương Tư Kỳ ngồi ở trên ghế sofa, nghĩ đến gì lại vui vẻ, "Kỳ thật trang hoàng biệt thự này tôi cũng có tham dự, lúc đó cũng không quen biết cô, cho nên không có hỏi cô thích loại phong cách nào, cô cảm thấy phong cách biệt thự này như thế nào? Có thích không?"
... Thật phiền.
Tô Yên thầm nghĩ, may mắn cô đối với Giang Cảnh Xuyên không có tình cảm gì, bằng không nếu như cô thật thích hắn, nghe lời này trong lòng có thể dễ chịu sao?
Vương Tư Kỳ này còn thật cho mình không phải là người ngoài a, nghĩ đến tiệc sinh nhật ngày đó cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nụ cười trên mặt cô càng ôn nhu.
Tốt, rất tốt.
Tô Yên khe khẽ mỉm cười, "Thật sao? Vậy rất cảm tạ, Cảnh Xuyên cũng không muốn tôi vì chuyện này đó mà phiền lòng, Vương tiểu thư nguyện ý vì vợ chồng chúng tôi chia sẻ chuyện vụn vặt này, thật là quá thân thiết. Cảnh Xuyên có bạn bè như cô thật may mắn."
Trong lòng Vương Tư Kỳ hận cực, vẫn còn có thể biểu hiện tươi cười, cô cảm thấy không có ý tứ gì, đứng dậy đối với Tô Yên xin lỗi cười một tiếng, "Tôi còn có chút việc phải đi trước, không uống được trà ướp hoa của cô, chuyện công ty quá nhiều, thật hâm mộ cô a, sống nhàn nhã tự tại."
... À.
Đây là ý nói cô không công việc làm sâu gạo a...
Được, rất được, cô quyết định đem mỗi một chữ Vương Tư Kỳ nói đều nhớ kỹ ở trong lòng, chờ sau khi Giang Cảnh Xuyên trở về thì đưa lên, bình thường loại tình huống này, cô cũng lười phản ứng lại, nhưng Vương Tư Kỳ này hôm nay chính là tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, nếu cô không tiếp chiêu, người khác còn cho rằng cô là sợ đâu.
Tô Yên cũng cùng đứng dậy, một bên cùng Vương Tư Kỳ đi tới cửa, một bên nói: "Vương tiểu thư có khả năng như vậy, khẳng định là tôi thua kém." Cô dừng một chút, lời nói xoay chuyển, "Mong muốn của mỗi người đều không giống nhau, tôi chỉ muốn chiếu cố Cảnh Xuyên thật tốt, còn có con cái tương lai của chúng tôi là cảm thấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn."
Phụ nữ giống như Vương Tư Kỳ vậy, cô ở trong hậu cung thấy còn ít sao? Rõ ràng trong lòng hận đến chết được, trên mặt vẫn giữ một bộ dạng thân mật, gọi chị kêu em cái gì.
Tuy rằng cô không thích Giang Cảnh Xuyên, nhưng bây giờ không giống ở trong hậu cung, trong hậu cung bao nhiêu phụ nữ cũng không là nhiều, thật không sao cả, cô cũng ngăn không được, bây giờ không giống, ở đây một chồng một vợ, Vương Tư Kỳ muốn làm vợ, đầu tiên phải giải quyết được cô, Tô Yên nói gì cũng sẽ không làm Vương Tư Kỳ được như ý nguyện.
Vị trí Giang phu nhân này, trừ phi là ngày nào đó cô ngồi ngấy chính mình không cần, bằng không ai cũng đừng nghĩ đoạt đi.
Tươi cười trên mặt Vương Tư Kỳ rất đáng suy nghĩ sâu xa, giống như là khinh thường, cùng Tô Yên nói lời từ biệt sau đó liền đeo kính râm lớn đi.
Tô Yên tựa ngưỡng cửa lâm vào suy nghĩ sâu xa, đúng lúc này, dì Vương đột nhiên tới, đi đến sau lưng Tô Yên nhỏ giọng nói: "Không biết rõ còn cho rằng đây là nhà cô ta đấy."
"Chính bởi vì cô ta biết đây không phải nhà cô ta, cho nên mới sẽ như vậy." Tô Yên bỏ một câu nói như vậy liền khẩn khoản lên lầu, tâm tình giống như còn rất không tệ, dì Vương cứ thế không hiểu được vậy là có ý gì, cũng vội vàng đuổi theo, cùng vào phòng ngủ Tô Yên, dì Vương không lại che che giấu giấu, "Phu nhân, người giống như vậy tôi thấy nhiều, nếu như ngay từ đầu không giải quyết, sau này chỗ phiền toái sẽ nhiều."
Làm việc trong hào môn, chuyện này đó cho dù không có chính mắt thấy qua, cũng là nghe nói qua không ít, phàm là người hơi có chút của cải, có mấy người có cuộc sống riêng tư là đàng hoàng, con riêng gì đó cũng là chuyện thường xảy ra.
Tô Yên biết dì Vương là có ý gì, cũng biết dì Vương là đứng ở bên mình, lúc này cũng không lại che giấu, ngồi ở trên ghế sofa nhìn tay mình không chút đếm xỉa nói: "Dì Vương dì sai rồi, chuyện này đó không nên là tôi đi giải quyết."
Cô nào có cái tâm tư thời gian đi giải quyết một người phụ nữ như vậy? Lại nói, người
chân chính chọc phiền toái là ai?
Đối phó phụ nữ xem là cái gì, đối phó đàn ông mới là đứng đắn.
Cô nói một ngàn, kể một vạn, lại cùng Vương Tư Kỳ khẩu chiến tám trăm hiệp, cũng thua kém Giang Cảnh Xuyên qua loa hời hợt nói một câu hữu dụng, cô làm chi ảnh hưởng tâm tình của mình?
Dì Vương không hổ là đồng đội như thần của Tô Yên, vừa nghe lời này liền lập tức hiểu được ý tứ Tô Yên, một bên gật đầu một bên cười, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy."
Lấy kinh nghiệm sống vài thập niên của bà, phu nhân vẫn là để chuyện đó cho tiên sinh càng tốt hơn, chỉ cần làm tiên sinh phiền chán Vương tiểu thư đó, nhìn xem cô ta còn có thể nhảy nhót bao lâu.
Chờ sau khi dì Vương rời khỏi phòng ngủ, Tô Yên đứng dậy mở tủ đầu giường, từ bên trong cầm ra kẹo Vượng Tử đã mua, thứ này không nhất định ăn rất ngon, nhưng cho Giang Cảnh Xuyên hồi ức tốt đẹp, ở trong đầu suy nghĩ qua một lần, Tô Yên xé mở một gói, thử ăn mấy viên kẹo, mềm mại, hương vị còn không tệ, cô liền tùy ý để trên bàn trà trong phòng ngủ, buổi chiều Giang Cảnh Xuyên tan tầm về liền có thể thấy.
Nào biết còn không đợi đến xế chiều, Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại tới, nói Tô Yên bây giờ xuất phát đi Giang thị tìm hắn, buổi tối ăn ở bên ngoài.
Tô Yên thay đổi một bộ đầm màu hồng phấn, màu này phi thường kén người, nếu như làn da không phải rất trắng, nhìn sẽ rất đen, phương diện thiết kế của đầm này có điểm nhấn nhỏ, phía sau là thiết kế lộ lưng, Tô Yên mặc vào cả người có vẻ hoạt bát lại có chút gợi cảm.
Dì Vương đối với ăn diện của Tô Yên dành cho ca ngợi cực cao.
Tô Yên vừa lòng ra cửa, bây giờ cô đã quen ăn mặc ở đây, hơn nữa cũng học được thưởng thức, cô không đánh giá nguyên thân cái gì khác, chỉ là trong điểm ăn mặc quần áo trang điểm, nguyên thân thật hoàn toàn phối xứng với tướng mạo.
Vì sao Giang Cảnh Xuyên gọi Tô Yên ra đi ăn cơm đây, bởi vì tâm tình của hắn rất tốt, ngẫu nhiên lại nghe trợ lý cùng bạn gái gọi điện thoại hẹn ăn bữa tối ánh nến, ý nghĩ hắn liền động, thế nào cũng không dứt được, rõ ràng kết hôn cũng hơn nửa năm, nhưng gần đây mới cùng vợ phát sinh tình cảm, đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, cái này giống như tình yêu cuồng nhiệt, nghe người khác nói chỗ ăn ngon, liền sẽ nghĩ tới Tô Yên, cũng sẽ muốn tăng ca, dành ra thời gian cùng cô đi tuần trăng mật, ý nghĩ như vậy, xúc động như vậy, với Giang Cảnh Xuyên mà nói, trước giờ chưa từng có, hắn cảm thấy mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồng thời cũng có một chút mong đợi cùng thỏa mãn.
Loại cảm giác này hắn không có biện pháp miêu tả tỉ mỉ, tâm tình tương tự như lần đầu tiên tiếp nhận một vụ làm ăn hoàn toàn dựa vào sức mình, lại không hoàn toàn giống nhau, giống như càng thêm thỏa mãn một chút.
Tô Yên đây là lần thứ hai tới Giang thị, nữ tiếp tân vừa nhìn thấy cô đi vào, liền vội vàng đứng dậy, thậm chí còn có người đi giúp cô ấn thang máy chuyên dụng, Tô Yên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô gái ấn thang máy cho cô xem ra tuổi cũng không lớn, cô hướng cô gái này cười cười, giọng nói có chút nhẹ, "Cám ơn cô."
Vừa mới nói xong cửa thang máy mở, Tô Yên đi vào thang máy, còn không quên lễ phép gật đầu cùng cô gái.
Không thể không nói một cử động kia của Tô Yên tăng hảo cảm rất lớn, cô gái chóng mặt trở lại vị trí, mông vừa đặt xuống, người bên cạnh liền bắt cô hỏi: "Giang phu nhân nói gì vậy, ríu rít ríu rít, tại sao nhìn cô ấy so với lần trước càng đẹp a..."
"Cô ấy còn nói cám ơn tôi..."
Tiếp tân bên này từ quần áo đến trang điểm của Tô Yên cứ thế thảo luận hơn một giờ còn cảm thấy không đủ.
Khi Tô Yên đến phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên, hắn đã xong việc, cùng trợ lý giao phó một tiếng, liền mang Tô Yên vào thang máy đi chỗ để xe lấy xe.
Tô Yên ngồi ở trên ghế lái phụ, Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu liếc cô một cái, một cách tự nhiên nhích lại gần cô, buộc chặt dây an toàn cho cô, bây giờ quan hệ hai người đã rất thân mật, nhưng đối với động tác của Giang Cảnh Xuyên như vậy, Tô Yên vẫn là có chút không tự nhiên, bất quá cô rất nhanh liền trấn định lại, một khắc Giang Cảnh Xuyên nâng người lên đó, đột nhiên liền ôm chặt hắn, cười tít mắt dựa vào đầu vai hắn nói: "Cảm giác thật lâu không có thấy anh."
Lời này trực tiếp chọc trúng lòng Giang Cảnh Xuyên, tê tê dại dại, hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, liền lẳng lặng để Tô Yên ôm, không đầy một lát Tô Yên liền buông hắn ra, giảo hoạt cười một tiếng, "Được, không trễ nãi Giang tiên sinh lái xe."
Kỳ thật là Giang Cảnh Xuyên còn muốn ôm thêm một chút.
Bây giờ còn chưa có đến giờ cao điểm tan tầm, dọc theo đường đi thông suốt không trở ngại, rất nhanh liền đến nhà hàng Giang Cảnh Xuyên nói, sau khi ngồi xuống, Tô Yên lướt thực đơn, cô vẫn là không hiểu rõ lắm cơm Tây, cũng chỉ là ở trên tiệc sinh nhật ngày đó ăn một chút, thời gian khác cũng là ăn cơm nhà, căn bản liền không biết nên làm thế nào, cô ngẩng đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, thoải mái hào phóng nói: "Anh giúp em chọn, được không?"
Giang Cảnh Xuyên nhịn không được cười lên, nhanh chóng chọn món ăn.
Hoàn cảnh nhà hàng này rất không tệ, hai người lại dựa vào song cửa, một mảnh cảnh đêm ngay trước mắt, Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, trong lúc nhất thời trong lòng dị thường mềm mại, hắn đột nhiên cảm thấy, vợ hắn thật hết sức đẹp.
"Hôm nay làm gì?" Giang Cảnh Xuyên chính là thuận miệng hỏi, hoàn toàn là muốn biết cô ban ngày làm gì, bây giờ ban ngày Tô Yên đều không ra cửa, hắn sợ cô một người ở trong nhà khó chịu nhàm chán.
Tô Yên không biết bây giờ có nên đem chuyện Vương Tư Kỳ nói ra hay không, nhìn ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, lại ngẫm lại không khí bây giờ, cô tạm thời để xuống ý niệm này, bây giờ hẳn là thời cơ tốt nói chuyện tình cảm, thật sự không thể kéo một người phụ nữ khác ra phá hoại không khí, vẫn là chờ về nhà lại kiếm cách nói chuyện này sau đi.
"Coi ti vi, ăn cơm, đúng rồi, em còn ngủ trưa." Tô Yên thành thực trả lời, cô không thấy cuộc sống như vậy nhàm chán, so với cuộc sống trong hậu cung, bây giờ đã tính là phi thường có ý tứ.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Muốn ra ngoài chơi liền đi chơi đi, cùng bạn bè trước kia bảo trì liên lạc lui tới cũng không sao."
Cho đến bây giờ, Giang Cảnh Xuyên đều còn cho rằng Tô Yên là vì có thể làm hắn yên tâm, mới không ra cửa, hắn coi cô như vợ, không nghĩ muốn làm cô trở thành chim hoàng yến, lẽ ra Tô Yên nên có vòng bè bạn còn có cuộc sống của chính cô.
Tô Yên cũng nghe ra ý của Giang Cảnh Xuyên, cô không có ý định sửa đúng hắn, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: "Kỳ thật em cảm thấy ở trong nhà cũng rất có ý tứ."
Tới đây cũng một đoạn thời gian, từ trên truyền hình là có thể thấy, phụ nữ ở đây cho dù kết hôn vẫn sẽ ra ngoài làm việc, năm đó khi vừa mới vào cung ở, cô cũng từng hướng tới tự do, chỉ là nhiều năm giáo dục như vậy đã thâm nhập xương tủy, cô chẳng phải không biết tuy rằng phụ nữ ở đây sống có chút mệt mỏi, lại so với phụ nữ trong hậu cung không biết hạnh phúc hơn bao nhiêu.
Có lẽ có một ngày cô sẽ chân chính trở thành phụ nữ ở đây, nhưng bây giờ còn không phải, cô tiếp tục vẫn là Tô Yên trong hậu cung đó, người được sủng đến tùy tiện.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên một cái, cũng không có ý định lại cùng cô tiếp tục thảo luận vấn đề này, "Em nguyện ý ngây ngốc ở trong nhà cũng không tệ, chỉ là anh muốn nói với em là, không có người trói buộc em, em muốn đi chơi thì đi chơi, muốn làm gì thì làm cái đó."
Tô Yên nghĩ đến lời Vương Tư Kỳ nói, giật mình, giả vờ mười phần mất mát hỏi: "Anh có thể cảm thấy em rất vô dụng hay không?"
Giang Cảnh Xuyên không rõ nguyên do, "Có ý gì?"
"Em cái gì cũng không biết, về mặt công việc cũng không giúp được anh, mỗi ngày đều sống cuộc sống như nhau..." Tô Yên một tay nâng má, khẽ nghiêng đầu, than nhẹ một tiếng.
Cảm giác đầu tiên của Giang Cảnh Xuyên chính là khẳng định đã phát sinh chuyện gì, cau mày truy vấn nói: "Tại sao đột nhiên nói thế này? Tại sao?"
Bây giờ căn bản cô sẽ không nhắc tới Vương Tư Kỳ, giờ phút này xếp đặt lời nói vẻ mặt, cũng bất quá là vì làm chăn đệm cho buổi tối, Tô Yên chậm rãi lắc đầu, "Không có chuyện gì, chính là đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng."
Bộ dạng Tô Yên nói rõ chính là không muốn nói cho hắn, Giang Cảnh Xuyên cũng không lại truy vấn, hơi suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc nhìn Tô Yên nói: "Em muốn sống cuộc sống như thế nào?"
Em muốn sống cuộc sống như thế nào?
Tô Yên nghe lời này ngẩn ra, có chút không biết nên trả lời thế nào.
"Nỗ lực làm việc, hưởng thụ thành công trên sự nghiệp?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
Tô Yên nhanh chóng lắc đầu, tuy rằng quen đọc sách cổ, đối với binh pháp cũng có chút nghiên cứu, nhưng trong khung xương Tô Yên đối với việc dốc sức làm nên sự nghiệp là không có hứng thú.
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên nổi lên ý cười, tiếp tục nói: "Mẹ hiền vợ tốt, giúp chồng, dạy con?"
Tô Yên chần chờ một hồi, lần nữa lắc đầu, câu trả lời này của cô kỳ thật là đang đánh cuộc kiên nhẫn của Giang Cảnh Xuyên đối với cô, cũng là lời thật lòng của cô, cô đối với làm mẹ hiền vợ tốt thật không có hứng thú gì.
"Vậy em có thể nói cho anh, em muốn sống cuộc sống như thế nào không?" Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên rất là nghiêm túc.
"Đây chính là cuộc sống em muốn." Tô Yên quyết định nửa thật nửa giả trả lời vấn đề này của hắn, "Muốn mỗi buổi sáng ăn được thức ăn ngon, sau đó ra sân vườn ngắm hoa, thời gian qua nhanh một chút chậm một chút cũng không có vấn đề, em chính là thích cuộc sống như vậy."
Ăn mặc không lo, thoải mái mua sắm, không cần vì ngày mai bôn ba, cô chỉ muốn có thể khống chế hôm nay cùng ngày mai.
Muốn có tiền đồ tươi sáng, cho dù bước lên con đường phẳng trước mặt, cũng cần trả giá rất nhiều nỗ lực.
Giang Cảnh Xuyên nhịn không được vươn tay sờ đầu cô, ý cười trên mặt càng sâu, "Vậy anh rất vinh hạnh, đã làm vợ mình sống được cuộc sống cô ấy muốn."
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, lại không biết làm vẻ mặt gì, bởi vì cô hoàn toàn không biết Giang Cảnh Xuyên nói lời này là có ý gì.
"Nói với em như vầy, cho dù là muốn có thành tựu về mặt sự nghiệp, hay là trên cuộc sống, đây đều là chọn lựa cá nhân, mong muốn của mỗi người không giống nhau, cho nên bất kỳ người nào cũng không có biện pháp đánh giá người khác tới cùng là có hữu dụng hay không, rất nhiều người có thể dùng thời gian cả một đời cũng không hiểu nổi mình rốt cuộc muốn gì, em có thể hiểu được cái mình muốn, hơn nữa còn đạt được, đây chính là một loại thành công, trên điểm này, anh liền thua kém em xa." Lời nói của Giang Cảnh Xuyên nghe rất quang minh chính đại, nhưng cũng là lời thiệt tình.
Đối với lời nói của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên đồng ý rất cao, hắn lại đang tăng độ hảo cảm của cô rồi, kỳ thật đề tài vừa rồi của bọn họ vẫn là có chút thâm ảo, Tô Yên cũng thích hợp hỏi: "Vậy bây giờ anh sống cuộc sống mình muốn sao?"
Theo Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cũng xem như người thành công.
Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, bộ dạng còn không tệ, quan hệ gia đình cũng rất hòa thuận, còn có cô vợ nhỏ xinh đẹp như hoa (^o^)/~
Đây không phải người thành công thì là gì?
Nếu như Giang Cảnh Xuyên còn không hài lòng cuộc sống bây giờ, vậy thật nên chém chết a.
Giang Cảnh Xuyên im lặng một hồi, chờ beefsteak được mang lên, hắn mới phục hồi tinh thần lại, trả lời: "Anh không thể nói đây chính là cuộc sống anh muốn, nhưng anh rất thích như bây giờ."
Tô Yên cũng không thật quan tâm trong lòng Giang Cảnh Xuyên muốn là gì, cái đề tài này rất nhanh liền bỏ qua, cô khó khăn nhìn miếng thịt bò trước mắt.
Vì sao bộ đồ ăn lại là dao?
Dùng đũa không phải rất tốt sao!
Ai tới đổi dao thành đũa cho cô có được không!
Cái này nên dùng thế nào a...
Cô nên xử lý thế nào a, vì sao muốn đến nhà hàng như vậy ăn cơm a! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Giang Cảnh Xuyên đang cắt thịt bò, ngẩng đầu nhìn lên, Tô Yên động cũng không có động, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là cô đang chờ hắn cắt giúp cô, Giang Cảnh Xuyên để xuống dao nĩa, hướng Tô Yên cười một tiếng, "Đưa cho anh, anh cắt giúp em."
Cắt thịt bò cho bà xã là cần thiết.
Tô Yên thở phào nhẹ nhõm, còn may Giang Cảnh Xuyên người này rất có ánh mắt, bằng không cô sẽ lúng túng.
Ngón tay Giang Cảnh Xuyên thon dài, khớp xương rõ ràng, đang cúi đầu nghiêm túc cắt thịt bò, Tô Yên không chút cấm kỵ ánh mắt của mình, giọng nói có chút thích thú nho nhỏ, "Anh đối với em thật tốt."
Nếu như có thể chân chính yêu cô, vậy thì càng tốt.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên như vậy, nhịn không được suy nghĩ, khi hắn còn đối với cô chỉ có thích chưa sâu, hắn đều có thể săn sóc cô như vậy, nếu như được người như vậy yêu, đại khái chính là hạnh phúc lớn nhất trong mắt người đời đi?
Đột nhiên có chút mong đợi nhỏ.
Giang Cảnh Xuyên nghe nói cười một tiếng, sau khi cắt xong đem cái dĩa đẩy đến trước mặt Tô Yên, "Cần phải vậy."
Nhìn khuôn mặt Tô Yên tươi tắn thỏa mãn, Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến một việc, lúc đó hắn còn chưa trưởng thành, có một lần không cẩn thận nghe ba mẹ đang cãi nhau, hắn thấy người ba làm mình kiêu ngạo thế nhưng ăn nói khép nép xin mẹ tha thứ, nói các loại lời nói ngu xuẩn không phù hợp thân phận của ông, cuối cùng mới chọc mẹ cười được, lúc đó hắn quả thực không muốn tiếp nhận đó là Giang tổng làm thương giới kiêng kỵ, hận mắt mình không mù không có thấy, những năm gần đây, tình cảm giữa ba mẹ dường như vẫn rất tốt, cho đến bây giờ Giang Cảnh Xuyên mới hiểu được, làm một người chồng tốt cũng là một loại thành công.
Hắn đã là một thương nhân thành công, bây giờ muốn khiêu chiến một chút chính mình, liền làm ông chồng thành công đi.
Lúc Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên câu được câu chăng tán gẫu, mặt khác ở nhà hàng không may vừa khéo đang thảo luận về Giang Cảnh Xuyên.
"Thành phố A tuy rằng Giang thị độc đại, nhưng Giang Cảnh Xuyên người này cũng không dễ chung sống, chỉ sợ kéo hắn làm liên minh có chút khó khăn." Người đàn ông mang mắt kính gọng vàng thong thả ung dung uống rượu đỏ nói.
Lục Dạng cúi đầu sửa sang cổ tay áo, nghe vậy cúi đầu cười nhẹ, "Giang Cảnh Xuyên có tư bản, lại nói, vừa vặn, tôi cũng không phải người dễ chung sống gì."
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, không nói lời nào..
Đúng lúc này, quản lý nhà hàng tới, ghé vào bên tai Lục Dạng nói nhỏ mấy câu, nhất thời sắc mặt Lục Dạng hơi có chút kinh ngạc.
"Sao? Giang Cảnh Xuyên ở đây?"
Quản lý nhà hàng lễ độ cung kính gật đầu, "Vâng, Giang tiên sinh mang bạn gái tới."
"Bạn gái?" Lục Dạng suy nghĩ một chút, "Chẳng lẽ là Giang phu nhân?"
Người đàn ông vừa nghe lời này, thêm hứng thú truy vấn nói: "Giang phu nhân? Ngày đó không có đi, nghe nói bộ dạng còn rất xinh đẹp."
Lục Dạng một bên đứng dậy một bên cài cúc áo, đối với quản lý nhà hàng nói: "Tôi qua chào hỏi."
Sau khi nói xong, Lục Dạng lại nhìn về phía người đàn ông, khẽ nhếch môi giọng nói hàm xúc không rõ cười nói: "Giang Cảnh Xuyên không phải người dễ chọc, anh ngả ngớn đề cập vợ hắn như vậy, may mà hắn không có nghe thấy, bằng không công ty của anh chịu đựng được hắn lăn qua lăn lại sao?"
Người đàn ông biến sắc, cũng không dám tiếp tục nói cái gì, chỉ là vẫn cẩn thận chú ý hoàn cảnh chung quanh, sợ lời vừa rồi bị người khác nghe thấy.
Lục Dạng cùng quản lý nhà hàng đến khu vực chỗ Giang Cảnh Xuyên, hắn đột nhiên dừng bước lại, Giang Cảnh Xuyên đưa lưng về phía hắn, mà Tô Yên đang đối diện hắn, dưới ánh nến, Tô Yên đang chống cằm trong mắt tràn đầy mỉm cười nhìn Giang Cảnh Xuyên, không biết đối phương nói gì, cô khẽ cúi đầu cười nhẹ.