Trong lòng Tô Yên vang tiếng lộp bộp,
có
loại dự cảm không may, bởi vì vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên thật sự là không đẹp mắt, mà người đàn ông kia vẫn cứ nhìn cô chòng chọc, vậy
cónghĩa là người đó quen biết nguyên thân, trong lúc nhất thời cô cũng không
có
nghĩ đến Trầm Bồi Nhiên, đối mặt tình cảnh như vậy, Tô Yên không muốn tự phán đoán, chỉ
có
thể miễn cưỡng trấn định lại, lắc lắc cánh tay Giang Cảnh Xuyên, thấp giọng nói: "Ông xã, sao vậy?"
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu chăm chú nhìn Tô Yên, hắn phát hiện kỳ thật mình một chút cũng không nhìn thấu Tô Yên, trước kia cho dù không nói chuyện cùng cô, nhưng hắn cảm thấy, hắn vẫn
có
thể hiểu cô, nhưng bây giờ mọi thứ đang thay đổi, hắn không hiểu rõ, làm sao cô
có
thể
ra
vẻ không
có
chuyện gì, rõ ràng người đó ngay trước mắt, cô vẫn còn trấn định như vậy, giống như người đối diện thật là một người không quen biết, Giang Cảnh Xuyên giật giật khóe miệng, giọng nói hàm xúc không rõ, nói: "Em không đi qua chào hỏi sao?"
Lời này vừa
ra, dự cảm trong lòng Tô Yên càng thêm mãnh liệt, nhưng bây giờ đã không còn dư thời gian để cô phân tích phán đoán, cô nhìn Giang Cảnh Xuyên, nhoẻn miệng cười, "Sao?"
Giang Cảnh Xuyên không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt, lần này hắn thản nhiên bước chân, đi về phía thang máy bên kia.
Mắt nhìn Tô Yên cách mình càng ngày càng gần, trong lòng Trầm Bồi Nhiên lại càng lúc càng hoảng, không vì cái gì khác, chỉ vì ánh mắt xa lạ đó của Tô Yên, cô chỉ vội vàng nhìn hắn một cái sau đó vẫn nhìn Giang Cảnh Xuyên, cho dù trước đó Trầm Bồi Nhiên trấn định bao nhiêu, bây giờ nhìn ánh mắt người yêu xa lạ như thế, cũng bắt đầu hoảng, hắn không thể khống chế tiến lên một bước, cùng lúc đó, Tô Yên kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên trực tiếp lướt qua hắn, mà trong quá trình ngắn ngủi này, cô cũng không
có
phần mảy may nào chú ý hắn.
Trước kia Trầm Bồi Nhiên không phải không
có
tự ti, tại thành phố A này,
có
người nào ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên
có
thể bảo trì sức lực vốn
có? Tuy rằng nhà hắn cũng
có
mấy cái công ty, điều kiện cũng tính
rất
không tệ, nhưng mà so sánh với Giang Cảnh Xuyên đó vẫn là không đủ nhìn, đàn ông cùng phụ nữ bất đồng, đàn ông càng để ý đến năng lực cùng với tài lực của đối phương, mà hai thứ này, Trầm Bồi Nhiên căn bản thua kém Giang Cảnh Xuyên, cũng không dám so, cho nên ngay từ đầu hắn căn bản cũng không tin Tô Yên là thật lòng.
Nhưng là Tô Yên dần dần cho hắn tự tin, hắn bắt đầu tin tưởng, cho dù Giang Cảnh Xuyên
có
tốt hơn nữa, Tô Yên cũng sẽ không liếc nhìn hắn ta nhiều thêm một chút, trước giờ cô không ở trước mặt hắn đề cập đến Giang Cảnh Xuyên, cho dù ngẫu nhiên tránh không khỏi bởi vì đoạn hôn nhân này tranh cãi với hắn, cũng chỉ là hạ thấp giọng kiên định nói, chờ thời cơ chín muồi, cô nhất định sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn.
Hơn nửa năm này, bên cạnh Trầm Bồi Nhiên không phải không
có
phụ nữ nhào lên, chỉ là, hắn thủy chung không muốn liếc mắt nhìn người khác, bởi vì hắn tin tưởng Tô Yên, yêu cô, cho nên nguyện ý làm một người thứ ba đáng xấu hổ nhất vô năng nhất.
Đúng, Trầm Bồi Nhiên không phải không biết mình chính là người thứ ba trong đoạn hôn nhân này, nhưng vậy thì như thế nào?
Tô Yên căn bản không thích Giang Cảnh Xuyên, đoạn hôn nhân này của bọn họ cũng là mặt không hợp ý không hợp, đến cho tới bây giờ Trầm Bồi Nhiên cũng không
có
hoài nghi chân tình của Tô Yên, nhưng một màn trước mắt hiện tại này, quả thực so với trước mặt mọi người tát hắn một cái càng làm hắn khó chịu nổi.
Khi Trầm Bồi Nhiên phục hồi tinh thần lại, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đã vào thang máy, cửa cũng đã chậm rãi đóng lại, cuối cùng dừng trước mắt hắn chính là hình ảnh Tô Yên kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên, cười hạnh phúc.
Trầm Bồi Nhiên một chút liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỏ mắt, giờ phút này rốt cuộc quản không được mặt mũi cùng lý trí gì, hắn liều mạng ấn nút bấm thang máy, cuối cùng thật sự đợi không kịp, hắn xoay người chạy về phía lối thoát hiểm, hắn liều mạng chạy, cuối cùng khi đến chỗ để xe đã thở hồng hộc, chính là ủy khuất còn
có
phẫn nộ trong lòng mảy may chưa giảm.
Trong lòng Tô Yên ngạc nhiên nghi ngờ chưa định, nhưng cũng không nên hỏi cái gì, chỉ
cóthể
ra
vẻ chuyện gì cũng không
có
phát sinh, vừa mới đi đến cạnh xe Giang Cảnh Xuyên, liền cảm giác một cổ lực đạo kéo cô lại, một trận trời đất quay cuồng, chờ khi cô phản ứng kịp, đôi tay đã bị người túm chặt, cô sợ đến kêu một tiếng, Giang Cảnh Xuyên cũng đi nhanh tới, không hề nghĩ ngợi một phen đẩy Trầm Bồi Nhiên
ra, sau đó đẩy Tô Yên
ra
sau lưng che chở, Giang Cảnh Xuyên cau mày, giọng nói đóng băng, "Anh
làm gì vậy?"
Hai mắt Trầm Bồi Nhiên đỏ đậm, nhưng nhìn Tô Yên trốn tránh sau lưng Giang Cảnh Xuyên, bộ ngực hắn nhấp nhô, cuối cùng nhịn lại nhịn, âm thanh hơi run lên, "Tiểu Yên, em nhất định muốn trốn tránh
anh
sao?"
Tô Yên thầm nói không tốt, người này đừng nên là cái Bồi Nhiên gì đó đi? Cô phảng phất thấy một bồn máu chó lớn tạt vào mình, cô còn tránh né không kịp, một bên là ông xã, một bên là người tình nguyên thân... Tô Yên hận giờ phút này không thể bất tỉnh nhân sự.
Giang Cảnh Xuyên khẽ nghiêng đầu nhìn Tô Yên một cái, chỉ thấy cô cúi thấp đầu giả chết, hắn không hiểu rõ thái độ cô rốt cuộc là gì, nhưng Trầm Bồi Nhiên này bây giờ trực tiếp đến trước mặt hắn, đã làm Giang Cảnh Xuyên mười phần tức giận, hắn lạnh mặt nói: "Vị tiên sinh này, xin hỏi tìm phu nhân tôi
có
chuyện gì?"
Trầm Bồi Nhiên căn bản không muốn trực tiếp chính diện giao phong cùng Giang Cảnh Xuyên, hắn không để ý Giang Cảnh Xuyên, mà là tiếp tục đối với Tô Yên hô: "Tiểu Yên, chuyện ngày đó em nghe
anh
giải thích, được không?"
Không thể trách Trầm Bồi Nhiên không kiêng nể gì như thế, bởi vì quan hệ trước đây của Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên chính là so với người lạ còn lạ hơn, cũng là tự ai nấy chơi, trước giờ Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ không can thiệp cuộc sống Tô Yên.
Tô Yên một chút cũng không muốn biết chuyện ngày đó tới cùng là gì, cô chỉ biết, nếu như cô lại không tỏ thái độ, hậu quả sẽ
rất
nghiêm trọng, đặc biệt là bây giờ sắc mặt Giang Cảnh Xuyên so với đáy nồi còn đen hơn, cô tận lực bình tĩnh mà nói: "Thật ngại, bây giờ tôi còn
có
chuyện, không
có
thời gian."
Không biết
có
phải là ảo giác của cô hay không, khi cô nói lời này
ra
miệng, không khí lạnh chung quanh Giang Cảnh Xuyên hơi hơi tản một chút.
Trầm Bồi Nhiên không dám tin tưởng lỗ tai của mình, hắn không thể tin nhìn cô, muốn xông tới, Giang Cảnh Xuyên không thể nhịn được, mạnh mẽ đẩy hắn
ra, nhíu mày nói: "Vị tiên sinh này, tôi cùng phu nhân tôi còn
có
chuyện phải làm, mời
anh
tự trọng."
Lời nói của Giang Cảnh Xuyên một phen làm Trầm Bồi Nhiên triệt để thanh tỉnh lại, hắn ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên không hề
có
sức lực, giờ phút này thái độ của Tô Yên, thêm vào lời của Giang Cảnh Xuyên, kỳ thật đã làm tự tôn của Trầm Bồi Nhiên không chỗ an bài, hắn trầm mặc một lát, quyết định bình nứt không sợ bể, dù sao hắn đã xuất hiện ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên, hơn nữa vừa rồi nhìn thái độ Giang Cảnh Xuyên, giống như là biết sự tồn tại của hắn, vậy hắn cũng không cần phải giả bộ tiếp.
"Giang tiên sinh, tôi biết,
anh
cùng Tiểu Yên cũng là bị ép, trước
anh, tôi cùng Tiểu Yên đã cùng một chỗ, nếu như tình cảm giữa
anh
cùng Tiểu Yên tốt, tôi tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này, Giang tiên sinh, giữa
anh
cùng Tiểu Yên đã không
có
tình cảm, sao không sớm để cô ấy rời đi?" Nếu như trạng thái và lý trí Trầm Bồi Nhiên tỉnh táo hơn, hắn tuyệt đối không thể nói lời này, chỉ là, làm Trầm Bồi Nhiên cảm thấy hoảng hốt nhất không phải là thân mật giữa Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên, mà là cô đối với hắn lạnh lùng như vậy, làm Trầm Bồi Nhiên căn bản không
có
biện pháp suy nghĩ tỉnh táo.
Nếu như
có
thể, Tô Yên thật muốn ngất đi, cô
xem
như rõ ràng, người này tám phần chính là Bồi Nhiên đó, cô thật muốn bắt lấy cổ áo người này rít gào một phen, tới cùng là
có
lầm hay không! Thế nhưng trước mặt ông xã chính quy người ta nói loại lời nói này, không quan tâm tình cảm giữa nguyên thân cùng Giang Cảnh Xuyên là như thế nào, người đàn ông này nhịn không được a!
Cô đây là gặp xui xẻo thế nào mà lại gặp phải loại chuyện này!
Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng nhìn Trầm Bồi Nhiên, mặt ngoài nhìn tâm tình không
có
gì không đúng, kì thực đôi tay đã chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Tô Yên thời khắc chú ý tâm tình Giang Cảnh Xuyên biến hóa, vừa nhìn bộ dạng này của hắn liền biết không tốt, bây giờ cho dù Giang Cảnh Xuyên nói cái gì cũng không thích hợp, sẽ tổn hại tư cách, Tô Yên biết rõ thái độ của cô bây giờ trực tiếp quan hệ
thành tích ôm bắp đùi mấy ngày nay tới cùng
có
thể bị tiêu trừ hay không, cho dù thế nào, trong lòng cô cũng phiền chết người đàn ông trước mắt này, thật không dễ dàng tình cảm hai vợ chồng bọn họ
có
chút khởi sắc, nháo như vậy, nỗ lực lúc trước của cô
có
thể sẽ công toi!
Trước kia Tô Yên cũng không phải không nghĩ qua ưu thế của Trầm Bồi Nhiên, cô không phải đứa ngốc, từ thái độ Tần Huyên còn
có
Tần Trạch Vũ liền
có
thể nhìn
ra, nói trắng
ra
hi vọng của hai nhà Tô Tần toàn đè trên thân cô, nhưng phàm là tài lực thế lực của Trầm Bồi Nhiên
có
thể cùng Giang Cảnh Xuyên đối kháng một chút, dự đoán nguyên thân cũng sẽ không gả cho Giang Cảnh Xuyên.
Sở dĩ gả cho Giang Cảnh Xuyên, chính là bởi vì Trầm Bồi Nhiên cùng Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn không
có
biện pháp so sánh.
Đối với một người như vậy, Tô Yên căn bản liền lười phải để ý, nhưng bây giờ người này cũng tìm tới cửa, hơn nữa còn uy hϊếp đến cuộc sống về sau cô, cho dù hắn là người yêu chân chính của nguyên thân, cô cũng không muốn xen vào, cô cũng không
có
thiện lương như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Yên quyết đoán từ sau lưng Giang Cảnh Xuyên đi
ra, cô nhìn Trầm Bồi Nhiên, bình tĩnh mà
xem
xét, bộ dạng Trầm Bồi Nhiên này khá đẹp trai, cùng Giang Cảnh Xuyên là hai loại hình hoàn toàn bất đồng, Giang Cảnh Xuyên vừa nhìn chính là tinh
anh
xã hội thành thục
có
năng lực, Trầm Bồi Nhiên nhìn lên càng giống là học sinh chưa thoát tính trẻ con, Tô Yên ở trong lòng nhanh chóng công tác chuẩn bị từ ngữ một chút, thấp giọng mà kiên định nói: "Vui lòng không nên nói dạng lời nói này, quan hệ giữa tôi cùng chồng tôi
rất
tốt,
anh
bạn này, nếu như không
có
chuyện gì, chúng tôi đi trước."
Ánh mắt Giang Cảnh Xuyên thâm trầm nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì thêm.
Trầm Bồi Nhiên ngơ ngẩn nhìn Tô Yên, âm thanh rốt cuộc không
có
sức lực như khi vừa rồi nói chuyện với Giang Cảnh Xuyên, cả người thất hồn lạc phách không thôi, "Tiểu Yên..."
Tô Yên không muốn đánh giá ánh mắt nguyên thân, bởi vì cô là người ngoài cuộc, không hiểu tình cảm giữa nguyên thân cùng Trầm Bồi Nhiên, chính là bởi vì không hiểu, cho nên không
có
biện pháp cảm động lây, càng đừng nói đau lòng cho Trầm Bồi Nhiên, trong đầu cô toàn là nghĩ Giang Cảnh Xuyên sẽ nhìn cô thế nào, cùng với tiếp đến sẽ nên làm thế nào để hòa hoãn quan hệ, cô biết loại ý nghĩ này của mình
rất
ích kỷ, dù sao chiếm cứ thân thể này đã là cô chiếm tiện nghi lớn, bây giờ lại muốn đem người yêu chân chính của nguyên thân đẩy
ra, nhưng cô không
có
biện pháp, người không vì mình trời tru đất diệt, chí ít tại thời điểm như vậy, cô chỉ
có
thể nghĩ đến mình.
Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn lại tiếp tục giằng co như vậy, hắn mở cửa xe, che chở Tô Yên lên xe, sau đó nhanh chóng cùng lên xe, chậm rãi chạy xe rời garage, lưu lại Trầm Bồi Nhiên một mình ngẩn người tại chỗ.
Khi Hồ Hàng chạy tới, Trầm Bồi Nhiên đang ngồi trong quán rượu phụ cận, hắn cũng không uống rượu, chỉ là ngơ ngẩn nhìn ly rượu, Hồ Hàng vẫn là lần đầu tiên thấy Trầm Bồi Nhiên như vậy, quen biết Trầm Bồi Nhiên đã nhiều năm, chưa từng thấy hắn mờ mịt như vậy, Hồ Hàng phán đoán nhất định là cùng Tô Yên
có
liên quan, vừa ngồi xuống liền thử hỏi: "Hôm nay nhìn thấy Tiểu Yên không?"
Trầm Bồi Nhiên phản ứng chậm nửa nhịp, một lát sau mới gật đầu, âm thanh
có
chút trống rỗng, "Hồ Hàng, là tôi làm sai sao?"
Hồ Hàng không hiểu rõ Trầm Bồi Nhiên đang nói gì.
"Kỳ thật không phải tôi không biết tâm tư Gia Du."
Một câu nói làm Hồ Hàng kinh ngạc đến ngây người, không thể tin nói: "Gì? Cậu nói gì?"
"Tiểu Yên không chỉ một lần nói với tôi, hi vọng tôi
có
thể cùng Gia Du giữ một khoảng cách, nhưng lần nào tôi cũng không lưu tâm, không vì cái gì khác, chính là tôi cảm thấy, cô ấy
có
tư cách gì yêu cầu tôi, còn không phải cô ấy cùng Giang Cảnh Xuyên kết hôn sao, tôi là thật yêu cô ấy, nhưng
có
khi..." Trầm Bồi Nhiên nói không được, một hơi đem ly rượu uống sạch,
có
chút bi thương nhìn về phía trước.
Hồ Hàng lại
có
thể thấu hiểu Trầm Bồi Nhiên, từ nhỏ Trầm Bồi Nhiên đã
rất
ưu tú, gia cảnh giàu
có, thành tích học tập cũng tốt, lòng tự tôn của hắn không thua kém bất kỳ kẻ nào, vốn mọi người cũng
rất
xem
trọng hắn cùng Tô Yên, kết quả Tô Yên xoay người gả cho Giang Cảnh Xuyên, đây không phải làm mất mặt thì là gì? Trầm Bồi Nhiên dĩ nhiên là bởi vì yêu cô ấy nên khoan dung đoạn hôn nhân này của cô ấy, nhưng trong lòng đối với Tô Yên cũng
có
phẫn hận.
Yêu cô, nhưng
có
khi cũng muốn thương tổn cô, làm cô cũng nếm thử cảm thụ của mình.
Hồ Hàng hỏi: "Hôm nay tới cùng là phát sinh chuyện gì?"
Trầm Bồi Nhiên ngẩn
ra, lại không trực tiếp chính diện trả lời, mà là hỏi: "Hồ Hàng, cậu nói Tiểu Yên sẽ tha thứ cho tôi sao? Tôi là thật yêu cô ấy, Gia Du cũng đi, về sau nhất định tôi sẽ giữ một khoảng cách với con bé. Nếu nói như vậy, cô ấy còn
có
thể để ý đến tôi hay không?"
Hồ Hàng vừa nghe hắn nói như vậy, liền biết hôm nay nhất định Tô Yên đã làm gì, mới làm Trầm Bồi Nhiên thất hồn lạc phách như vậy, nhưng cụ thể phát sinh cái gì, hắn cũng không biết, chỉ
có
thể an ủi: "Sẽ sẽ, Tiểu Yên thích cậu như vậy, nhất định không bỏ được không để ý đến cậu."
Lời này cũng không phải là lấy lệ, từ nhỏ Tô Yên chính là cấp bậc nữ thần, nói là ánh trăng sáng trong cảm nhận của phần lớn nam sinh cũng không quá đáng, ngay cả Hồ Hàng lúc thời kỳ trưởng thành cũng thầm mến cô, đương nhiên cũng không
có
dám mở miệng cùng cô tỏ tình, chờ thời kỳ trưởng thành qua sau đó Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên yêu mến lẫn nhau, Hồ Hàng liền thuận theo tự nhiên buông xuống, triệt để coi cô là bạn gái của
anh
em tốt, trong lòng Hồ Hàng, Tô Yên đối với mỗi người cũng là không nóng không lạnh, nhưng cô là thật lòng thích Trầm Bồi Nhiên, bằng không cần gì phải không để ý tới một nhân vật như Giang Cảnh Xuyên?
Hồ Hàng vẫn luôn cảm thấy, Tô Yên khẳng định sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn, cũng khẳng định sẽ cùng Trầm Bồi Nhiên kết hôn, cho đến bây giờ, hắn cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Bây giờ Trầm Bồi Nhiên muốn nghe nhất chính là lời an ủi như vậy, hắn thấp giọng nói: "Tôi phải làm thế nào, cô ấy mới sẽ tha thứ cho tôi?"
Về phương diện này Hồ Hàng thật không
có
kinh nghiệm, căn bản cho không
ra
kiến nghị hữu dụng gì.
Một chỗ khác, Tô Yên
có
lòng muốn giải thích cùng Giang Cảnh Xuyên, nhưng Giang Cảnh Xuyên đang lái xe, khó chịu không lên tiếng, Tô Yên cũng chỉ từ bỏ, muốn chờ về nhà sau đó đóng cửa lại nói chuyện đàng hoàng với hắn, thật sự không được nữa, cô nghẹn
ra
mấy giọt nước mắt thích hợp cũng
có
thể.
Giang Cảnh Xuyên trở lại biệt thự trực tiếp đến phòng sách, đúng, hắn đang tức giận, bất luận ai gặp phải tình huống hôm nay cũng sẽ tức giận, nhưng hắn không muốn trút giận lên người Tô Yên, bởi vì hắn biết, một vài lời nói
của Trầm Bồi Nhiên là không
có
sai, đoạn hôn nhân này vốn là không như mong muốn, căn bản Tô Yên cũng không muốn gả cho hắn, quan trọng nhất là, thái độ Tô Yên vừa rồi đã biểu hiện đủ rõ ràng, cho dù khi nào, Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn hướng Tô Yên phát giận.
Tuy là như vậy nhưng không
có
nghĩa là trong lòng hắn không nghi ngờ không hoang mang, tại sao Tô Yên sẽ
có
thái độ như vậy?
Trước đây Tô Yên chưa từng gặp qua tình huống thế này, nói là mờ mịt cũng không quá đáng, bất quá ở trong lòng vẫn rõ ràng tình cảnh trước mắt, cô cùng Giang Cảnh Xuyên vào phòng sách, sau đó trở tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, chần chờ nói: "Cảnh Xuyên,
anh
không
có
gì muốn nói sao?"
Cô đem quyền chủ động vứt cho Giang Cảnh Xuyên, đã là ở thế yếu.
Giang Cảnh Xuyên đưa lưng về phía Tô Yên, hắn trầm giọng nói: "Lời nói trước đây của
anh, em còn nhớ kỹ không?"
Đầu óc Tô Yên xoay chuyển thật nhanh, lập tức liền nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên là
có
ý gì, trước đó không lâu hắn còn nói hi vọng cô
có
thể như hắn, đừng
có
chân ngoài trong hôn nhân, khi đó tuy rằng cô không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, bây giờ sẽ không là đang hưng sư vấn tội đi? Nhưng Giang Cảnh Xuyên cho dù
có
hỏi tội cũng là
có
thể lý giải, ở góc độ Tô Yên nhìn, cho dù nguyên thân
có
không muốn gả cho Giang Cảnh Xuyên nhiều thế nào, cho dù tình cảm giữa nguyên thân cùng Trầm Bồi Nhiên
có
sâu bao nhiêu, dù sao cô cũng đã gả cho Giang Cảnh Xuyên, thân là chồng, Giang Cảnh Xuyên
có
quyền chỉ trích hành vi như vậy.
Đoạn hôn nhân này cho dù không như ý người, nhưng nếu như đã trói nhau vào cùng một chỗ, vẫn là cần cho đối phương một chút tôn trọng.
Tô Yên không xác định nguyên thân tới cùng cùng Trầm Bồi Nhiên đến giai đoạn nào, bất quá
có
thể khẳng định là, hai người tuyệt đối không
có
phát sinh quan hệ, tin tưởng Giang Cảnh Xuyên cũng biết điểm này, nghĩ tới đây, Tô Yên nhất thời
có
một chút sức, cô tiến lên một bước, kéo tay Giang Cảnh Xuyên, nói khẽ: "Trước đây em
có
nói với
anh,
rất
nhiều chuyện em đã nghĩ thông, mặc kệ
anh
có
tin hay không, bây giờ em thật hết sức trân quý đoạn hôn nhân này của chúng ta, cũng muốn làm một người vợ tốt."
Nhất định phải tin tưởng cô a! !
Cô nói lời này cũng là thật lòng, Tô Yên bây giờ
rất
sợ mất đi loại sinh hoạt trước mắt này, đúng, cô là đang sợ, bởi vì cô biết hơn ai hết, tình cảm Giang Cảnh Xuyên đối với cô căn bản không sâu đậm, đương nhiên cũng không trách được hắn, dù sao thời gian bọn họ chung sống cũng không nhiều, đàn ông chính là như vậy, nếu như đối với một người phụ nữ không
có
tình yêu gì, lòng hắn sẽ
rất
cứng rắn, thẳng thắn mà nói, khi Tô Yên ở hậu cung, thân ở hoàn cảnh so với bây giờ còn hiểm trở hơn, nhưng cô lại không sợ, chính là vì
có
chỗ dựa nên không sợ, vì sao ư? Bởi vì cô biết, cửu ngũ chí tôn đó yêu cô.
Có
được tình yêu của một người đàn ông, liền tương đương là chặt chẽ khống chế hắn, điểm này cô rõ ràng hơn ai hết.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc khoảng khắc, trong ánh mắt thấp thỏm của Tô Yên, thấp giọng nói: "Anh
đã cho em cơ hội."
Gì, cái gì?
Tô Yên không hiểu
ra
sao, không hiểu rõ Giang Cảnh Xuyên nói là
có
ý gì.
"Em cho rằng
anh
không biết Trầm Bồi Nhiên sao?" Một câu nói của Giang Cảnh Xuyên, làm lòng Tô Yên một cái liền nhảy vọt lên cổ họng.
Hắn biết nguyên thân
có
người tình? Vậy sao hắn
có
thể nhịn được? !
"Tuy rằng nói đoạn hôn nhân này không phải
anh
muốn, nhưng
anh
cũng
có
ý định cùng em chung sống tốt, em vẫn thái độ như thế,
anh
sẽ
có
nghi vấn là bình thường, liền cho người đi thăm dò một chút, đương nhiên,
anh
biết hành vi này của
anh
là
rất
không thỏa đáng, nhưng
anh
không thích cảm giác bị động chẳng hay biết gì. Xác thực, khi
anh
biết Trầm Bồi Nhiên,
anh
rất
là tức giận, bất quá
anh
nghĩ cũng tốt, chỉ cần em đề xuất ly hôn,
anh
tuyệt đối sẽ không cản em, hơn nữa cũng sẽ cho em đãi ngộ nên
có..."
Khi Giang Cảnh Xuyên nói tới đây, ngay cả Tô Yên cũng sửng sốt, cô không nghĩ đến ý nghĩ của Giang Cảnh Xuyên chính là như vậy.
Thời gian cô cùng hắn chân chính chung sống không dài, nhận thức đối với người này cũng chỉ là dừng lại ở mặt ngoài, lần đó hắn say rượu sau đó nói lảm nhảm, cô cũng cảm thấy hắn là cái người
rất
thù dai, không
có
nghĩ đến đối với vấn đề của nguyên thân, hắn lại so với bất kỳ người nào cũng đại độ thong dong hơn.
Giang Cảnh Xuyên xác thực khinh thường miễn cưỡng người khác, cũng khinh thường cùng người vợ trên danh nghĩa của mình chơi tâm nhãn, chí ít về phương diện này, hắn so với bất kỳ người nào càng quang minh lỗi lạc.
"Sau khi Trầm Bồi Nhiên về nước, em đã tìm hắn, chuyện các người lại một lần nữa cùng một,
anh
cũng biết,
anh
cũng vẫn đang chờ em đề nghị ly hôn, em khẳng định sẽ nghĩ, đã nói như vậy, vì sao
anh
không đề nghị ly hôn đây? Em cho rằng
anh
không biết vì sao em phải gả cho
anh
sao? Một khi
anh
đề xuất ly hôn, em sẽ ở vào hoàn cảnh thế nào, chẳng lẽ
anh
không biết? Tô Yên,
anh
vẫn là câu nói đó, mặc kệ em
có
tin hay không, trước giờ
anhcũng không muốn miễn cưỡng em."
Tô Yên tin tưởng lời nói của Giang Cảnh Xuyên, khoảng thời gian này tới nay, cô tin tưởng Giang Cảnh Xuyên trong phương diện cuộc sống riêng tư chặt chẽ cẩn thận, một người đàn ông như vậy, khi biết vợ mình
có
chân ngoài, là tâm tình thế nào đây? Tuyệt đối không phải hắn như nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, cho dù một người đàn ông đối với vợ
có
tình yêu hay không, về phương diện này, cũng sẽ không nhẫn nhịn, nhưng Giang Cảnh Xuyên hết lần này tới lần khác gì cũng không nói, hắn vì là cái gì?
"Anh
đã cho em cơ hội nói ly hôn, từ một khắc kết hôn đó bắt đầu, đến buổi tối hôm ấy mới thôi, hơn nửa năm đó mỗi ngày em đều
có
cơ hội ly hôn, chính là em không làm, Tô Yên, bây giờ
anh
không thể đáp ứng chuyện ly hôn với em, càng không thể lại như trước kia, đối với chuyện em cùng Trầm Bồi Nhiên kết giao mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì em không chỉ là vợ trên danh nghĩa của
anh, em hiểu không?" Giang Cảnh Xuyên xoay người lại, chằm chằm nhìn Tô Yên, giọng nói vô cùng nghiêm túc, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tô Yên đương nhiên hiểu ý Giang Cảnh Xuyên, hắn ngay từ đầu đối với nguyên thân tôn trọng còn
có
bảo vệ, nói trắng
ra
vỏn vẹn chỉ là bởi vì cô ấy là Giang phu nhân mà thôi, cho dù cô ấy là ai, chỉ cần là Giang phu nhân, Giang Cảnh Xuyên sẽ làm như vậy, chỉ là bảo vệ của một người đàn ông đối với bà xã, bây giờ không giống, cô là vợ trên danh nghĩa của hắn cũng là thực tế, Giang phu nhân đã không còn là một cái danh hiệu, lúc này Giang Cảnh Xuyên hi vọng cùng cô trở thành vợ chồng bình thường, bình thường hơn hết.
Căn cứ vào điểm này, Giang Cảnh Xuyên không thể lại khoan dung cô cùng Trầm Bồi Nhiên hoặc giả bất kỳ một người đàn ông khác còn
có
dính dấp, đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Tô Yên biết bây giờ mỗi một câu nói, mỗi một động tác của mình cũng
rất
quan trọng, nếu như nói trước đây cô cùng Giang Cảnh Xuyên là trạng thái lần mò lẫn nhau, như vậy, từ khuya hôm nay bắt đầu, hết thảy đều bất đồng.
Cô
có
thể được đến tình yêu của Giang Cảnh Xuyên hay không, lát nữa việc cô nói và làm phi thường quan trọng.
Không cuồng loạn tranh cãi, không tranh phong lạnh lùng, Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên kỳ thật cũng đang tăng độ hảo cảm của cô.
Tô Yên trong ánh nhìn chăm chú của Giang Cảnh Xuyên, thong thả mà kiên định ôm chặt hắn, vây quanh eo hắn, khẽ cúi đầu tựa vào trước ngực hắn, giọng nói của cô nhẹ mà chậm, "Em thừa nhận trước đây xác thực em không chuyên tâm, cũng không phủ nhận tất cả chuyện em đã từng làm, nhưng như em nói,
rất
nhiều chuyện em đã nghĩ thông, Cảnh Xuyên, suy nghĩ của em cũng giống
anh,
anh
cũng không chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, em muốn cùng
anh
sống tốt, muốn cùng
anh
gây dựng gia đình, đương nhiên, em biết bây giờ em nói và làm,
có
thể
anh
cũng sẽ còn hoài nghi, em hi vọng
anh
có
thể cho em một cơ hội, để em chứng minh hôm nay em nói toàn là thật."
Cô thuở nhỏ chính mắt thấy cả nhà bị diệt, muốn quyền lợi chí cao vô thượng, nhưng trong lòng cũng khát vọng yên ổn, đồng thời cô cũng mâu thuẫn, cô hi vọng phần yên ổn này là xây dựng trên điều kiện tiên quyết áo cơm không lo, cuộc sống thoải mái, tại cuộc sống hậu cung sung sướиɠ nhiều năm như vậy, cô căn bản không hướng tới cuộc sống bình thường, nếu như một người còn đang vì ăn ở đi lại bôn ba, vậy còn nói gì đến thoải mái? Chí ít Tô Yên là muốn như vậy, cô cho tới bây giờ chẳng kiêng dè tâm tình nội tâm chân thật nhất, bây giờ thế giới này chưa nói tới cái gì quyền lợi dưới một người trên vạn người, cô muốn sống cuộc sống gì đây, mỗi ngày
có
người chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô , trong tủ quần áo
cótrang phục đẹp, thoải mái mua sắm, chính là cuộc sống như vậy.
Cuộc sống như vậy Giang Cảnh Xuyên
có
thể cho cô, hơn nữa cô đã là vợ của Giang Cảnh Xuyên danh xứng với thực, tuy nói Tô Yên người này không
có
lễ nghĩa gì, cũng không nhận thấy rằng cùng một người đàn ông kết hôn phát sinh quan hệ thì tất nhiên phải cùng hắn gần nhau cả đời, chỉ là khi cô còn không triệt để hiểu rõ thế giới này, cô còn không
có
ý định muốn cùng Giang Cảnh Xuyên mỗi người đi một ngã.
Giang Cảnh Xuyên nghe lời nói của Tô Yên, tuy rằng không đến mức khϊếp sợ, nhưng trong lòng vẫn động, hôm nay sở dĩ không phát giận lớn, một là bởi vì quan hệ đến tu dưỡng cá nhân, làm hắn không
có
biện pháp phát giận với một người phụ nữ, hai là bởi vì hắn tin tưởng Tô Yên, Tô Yên không
có
đạo lý gạt hắn, từ kết hôn hơn nửa năm liền
có
thể nhìn
ra, kỳ thật cô cũng là người
rất
tùy hứng, cô khinh thường đón ý hắn, cho nên thái độ cô hôm nay đối với Trầm Bồi Nhiên cũng là thật.
Vì sao muốn cùng Tô Yên nói chuyện một phen đây, Giang Cảnh Xuyên phát hiện, khoảng thời gian này hắn chỉ là cố ý
xem
nhẹ Trầm Bồi Nhiên này, không
có
nghĩa là không tồn tại, hắn cần cùng cô tỏ rõ lập trường của hắn, cũng hi vọng
có
thể
có
được đáp lại.
"Tô Yên, chuyện giữa em cùng Trầm Bồi Nhiên, trước kia
anh
không
có
tư cách đi truy cứu, dù sao em,
anh
cũng không tình nguyện cùng đối phương trở thành vợ chồng, bây giờ chúng ta
có
thể đạt tới nhất trí, như vậy,
anh
hi vọng em
có
thể đáp ứng
anh
một việc." Giang Cảnh Xuyên không tự giác cũng vươn tay ôm lại Tô Yên, lực đạo
có
chút lớn, làm Tô Yên phát hiện, thì
ra
hắn vẫn đang nhẫn nại.
Tô Yên dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Giang Cảnh Xuyên tiếp theo muốn nói là chuyện gì, cô cũng không vạch trần hắn, đem hắn ôm chặt hơn, ôn nhu nói: "Anh
nói, tất cả em nghe theo
anh."
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc mấy phút, hắn biết mình yêu cầu là hợp lý, nhưng một khi nói
ra, sẽ cảm thấy mọi thứ đều thay đổi.
Cũng là từ việc hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, hắn đối với Tô Yên cũng không phải là không thèm để ý.
Chí ít, nếu như về sau cô còn cùng Trầm Bồi Nhiên
có
đi lại, hắn sẽ
có
một chút khó chịu.
Trong những tháng năm đã qua, Giang Cảnh Xuyên căn bản cũng không
có
trải qua tình yêu gì, bạn gái trước cũng bất quá là bởi vì bị bạn bè giựt dây mới sẽ cùng một chỗ, phi thường tàn khốc mà nói, người đó bộ dạng thế nào hắn cũng không nhớ kỹ, không phải bên cạnh hắn thiếu phụ nữ, bắt đầu từ khi hắn tiến vào thời kỳ trưởng thành, liền
có
không ít cô gái đối với hắn biểu đạt hảo cảm, chỉ là gia giáo Giang gia quá nghiêm, khi hắn bắt đầu lờ mờ
có
ý thức giới tính, mẹ Giang liền ba dặn hai dò hắn, bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương, tuy rằng hắn vừa
ra
đời đã mang bàn tay vàng, nhưng
có
một câu nói mười phần thỏa đáng như thế này, mang vương miện, cũng phải chấp nhận sức nặng của nó.
Ông nội Giang cùng ba Giang không chỉ một lần nói với hắn, nếu như kết quả nỗ lực của hắn không cách nào xứng với thân phận của hắn, như vậy đối với mọi người mà nói, hắn chỉ là một thiếu gia nhà giàu dựa vào gia tộc, cho nên phải nỗ lực gấp
rất
nhiều lần so với người bình thường, mới
có
thể đạt được công nhận của người khác, mới
có
thể chân chính trở thành chủ nhân kế tiếp của Giang thị.
Bởi vì như vậy, Giang Cảnh Xuyên căn bản cũng không dám
có
chút lười biếng, cho dù
ranước ngoài cũng không
có
thời gian nói chuyện tình yêu, bất luận bạn gái trước đây cũng bất quá là mấy tháng liền chia tay, bởi vì hắn không
có
thời gian cùng đối phương ăn cơm
xem
phim hẹn hò, đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, hưởng thụ thành công sự nghiệp mang tới cho hắn, so với hẹn hò càng mê người.
Tô Yên thì không giống, cùng phụ nữ khác không giống, phi thường thực tế mà nói, là bởi vì cô là vợ hắn, hơn nữa đã cùng hắn quan hệ, căn bản trên thân phận mà nói, đã không giống người khác, cho nên hắn nguyện ý trong lịch trình bận rộn, rút
ra
một chút thời gian đi cùng cô.
Vợ là cần tôn trọng, là cần trân trọng, đây là lý luận mẹ Giang vẫn truyền dạy.
Giang Cảnh Xuyên ở trong lòng công tác chuẩn bị một hồi, nghiêm mặt nói: "Anh
hi vọng về sau em đừng
có
lại cùng Trầm Bồi Nhiên gặp mặt,
có
thể không?"
Tô Yên vừa nghe lời này cũng không ngoài ý muốn, hoàn toàn là trong dự liệu, cũng là trong chuyện tình lý, Giang Cảnh Xuyên vừa rồi chăn đệm nhiều như vậy, kỳ thật chỉ
có
một câu này là hắn chân chính muốn nói với cô, bất quá yêu cầu của hắn cũng không quá phận, cô bây giờ cùng hắn đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, hành động chồng yêu cầu vợ đừng
có
lại liên hệ gặp mặt bạn trai cũ, này quá bình thường.
Cô buông tay
ra, kéo
ra
khoảng cách với Giang Cảnh Xuyên, mỉm cười nhìn hắn, cắn cắn môi dưới nói: "Kỳ thật cho dù
anh
không yêu cầu như vậy, em cũng sẽ làm như vậy, mấy ngày nay em cũng không
có
gặp mặt
anh
ta, chỉ nhận một cú điện thoại, khi đó em cũng đã nói với
anh
ta rõ ràng, Cảnh Xuyên, em đã chuẩn bị kỹ càng, muốn chân chính trở thành một người vợ tốt."
Tô Yên căn bản không muốn cùng Trầm Bồi Nhiên lại
có
tiếp xúc gì, không phải bởi vì lòng còn sót lại hổ thẹn, chuyện này
có
thể
xem
nhẹ như không, cô không phải Tô Yên chân chính, cho đến bây giờ trước mặt Giang Cảnh Xuyên không lộ nhân bánh, là bởi vì vốn là nguyên thân tiếp xúc cùng Giang Cảnh Xuyên không nhiều, nếu như đối phương là Trầm Bồi Nhiên, Tô Yên liền không
có
cái tự tin đó
có
thể lừa hắn, kỳ thật ngay cả người nhà nguyên thân, Tô Yên cũng không muốn quá nhiều thân cận, nhưng là tránh khỏi không được, nguyên thân không còn, cô chiếm cứ thân thể này, không cách nào tiếp nhận tình yêu của nguyên thân, tối thiểu nhất cũng phải hiếu đạo.
Có
thể không gặp mặt, liền đừng
có
gặp mặt, đây là nói Trầm Bồi Nhiên.
Vừa rồi cô cũng nhìn thấy, tính tình Trầm Bồi Nhiên đó nói đến cùng vẫn là
rất
xúc động, nếu như người này một khi phát hiện người yêu hắn đã không còn, bị người khác tu hú chiếm tổ, kết quả sẽ
ra
sao? Tô Yên cũng không dám nghĩ.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên nói thẳng thắn, hai người liền không lại đề cập tới Trầm Bồi Nhiên, cũng đến mức này, Giang Cảnh Xuyên cũng vô tâm làm việc, chỉ cùng Tô Yên về phòng ngủ.
Sau khi Tô Yên tắm rửa xong ngồi ở trên giường, nghe tiếng nước phòng tắm truyền tới, cô
có
dự cảm, đêm nay sẽ là một bước ngoặt, bước ngoặt giữa cô cùng Giang Cảnh Xuyên.
Nghĩ tới đây, Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua, đặc biệt tính toán cởϊ áσ khoác ngủ bên ngoài để ở một bên, trên người chỉ mặc váy ngủ hai dây, suy nghĩ một chút vẫn là không đủ, cô lại nhanh chóng xuống giường, từ trên bàn trang điểm cầm lấy nước hoa, phun vài cái, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người, Tô Yên lúc này mới vừa lòng.
Cô nhìn quanh toàn bộ gian phòng ngủ một chút, tắt đèn thủy tinh treo phía trên, chỉ thừa lại đèn bàn đầu giường đang phát
ra
ánh sáng mông lung.
Đối với việc phát sinh quan hệ cùng Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên cũng không bài xích, từ một lần đó tới hôm nay, trung gian cũng qua một đoạn thời gian, nên thích ứng cũng đã thích ứng.
Khi Giang Cảnh Xuyên từ phòng tắm đi
ra, liền thấy Tô Yên ngồi xếp bằng ở trên giường không biết đang nghĩ gì, bộ áo ngủ này của cô kỳ thật cũng không lộ, bởi vì bên ngoài
có
áo khoác, nhưng sau khi cởϊ áσ khoác liền không giống, mảng lớn phong cảnh trước ngực cũng
có
thể thấy rõ ràng, thêm vào cô ngồi như vậy, làn váy cũng kéo đến bắp đùi, tóm lại, theo Giang Cảnh Xuyên nhìn, đây chính là quyến rũ.
Bộ dạng Giang Cảnh Xuyên
ra
vẻ dường như không
có
việc gì đi lên trước, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Yên ngẩng đầu, miệng nhếch lên, âm thanh đặc biệt ủy khuất, "Phù chân, thật đau."
Cô cũng không
có
quen mang giày cao gót, hơn nữa giày mẹ Giang đưa vẫn còn mới, trong đêm nay cũng chỉ đứng, bắp chân cũng đang nhũn
ra.
Giang Cảnh Xuyên ném khăn lông ở một bên, cũng ngồi ở bên giường, vươn tay, lòng bàn tay nâng chân cô, cẩn thận kiểm tra, vốn là chân trắng nõn trơn mềm thật
có
chút sưng đỏ, đặc biệt là gót chân cũng
có
bọt nước.
Hắn cúi đầu giúp cô xoa nhẹ vài cái, kỳ thật hoàn toàn không giảm bớt đau trướng, nhưng trong lòng Tô Yên thoải mái
rất
nhiều.
Vân vê vân vê như vậy, tay Giang Cảnh Xuyên liền chậm rãi dời lên, từ chân đến bắp chân, lại đến bắp đùi.
Có
thể nói là thiên lôi kết hợp địa hỏa.
Vào lúc nguy cấp, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên nghĩ đến một việc, lấy nghị lực không phải bình thường, chống giường đứng dậy, Tô Yên còn u mê hồ đồ, không rõ nguyên do nhìn hắn.
Giang Cảnh Xuyên mở tủ đầu giường, từ bên trong mò
ra
một cái áo mưa xé mở.
Đây là hắn chuẩn bị kĩ, để trong tủ đầu giường, hôm nay phát
ra
công dụng.
Nhìn ánh mắt Tô Yên mờ mịt, Giang Cảnh Xuyên lại cúi người xuống đè cô, khàn giọng nói: "Không phải em còn chưa muốn làm mẹ sớm như vậy sao?"
... Oh, sẽ không phải là tránh thai đi.
Ánh mắt Tô Yên sáng ngời nhìn thân Giang tiểu nhị mang áo mưa, như vậy là được à.
Lần tiếp xúc thân mật này, Giang Cảnh Xuyên cuối cùng
có
một chút cảm giác thật, cứ thế lăn qua lăn lại thật lâu, còn không muốn buông
ra.
Chờ sau khi bình tĩnh hết thảy, Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên đã không còn ý thức, nhịn không được trước trán ướt mồ hôi của cô hôn một cái, âm thanh trầm thấp hòa hoãn: "Tiểu Yên,
anh
đối với em đã
có
tham muốn chiếm hữu."
Ừ, Tiểu Yên.